Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 143
Hứa Chiêu cũng hoảng sợ theo.
Thôi Định Sâm hơi cúi đầu nhìn bụng Hứa Chiêu, bụng vốn luôn bằng phẳng nay quả thật là hơi nhô ra, nhưng những bộ phận khác của Hứa Chiêu hoàn toàn không có dấu hiệu béo, trong đầu y lập tức toát ra hai chữ.
Mang thai.
Cùng lúc đó, Hứa Chiêu cũng kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn mẹ Hứa, rồi nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Định Sâm lái xe chở Hứa Chiêu đi bệnh viện.
Bác sĩ nói rằng Hứa Chiêu đã mang thai bốn tháng rồi, còn hỏi Hứa Chiêu có phải lần đầu mang thai không mà bản thân cũng không biết.
Trên thực tế đúng là Hứa Chiêu lần đầu mang thai, cả người như nằm mơ, một hồi lâu sau mới tỉnh lại, nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cũng ngơ ngác một hồi, giờ đây chỉ còn toàn là vui sướng.
Hứa Chiêu không thể tin được hỏi: “Em có thật à?”
Thôi Định Sâm gật đầu.
Hứa Chiêu lại hỏi: “Không phải chúng ta đều có biện pháp tránh thai sao?”
“Ừ.”
“Vậy sao em vẫn dính?”
Thôi Định Sâm nghĩ một lát, nói: “Có một lần không đeo bao.”
“Lần nào thế?”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, nói: “Em tự ngẫm lại xem.”
Chính là bốn tháng trước, Thôi Định Sâm đi công tác nửa tháng từ thành phố S, rất nhớ Hứa Chiêu.
Nửa đêm y mới về tới nhà, tiểu biệt thắng tân hôn, vừa thấy mặt Hứa Chiêu y lập tức khô nóng toàn thân, tình cảm mãnh liệt, căn bản không kịp nghĩ tới biện pháp tránh thai gì hết, lăn lộn cả đêm.
(Tiểu biệt thắng tân hôn: Xa nhau một thời gian ngắn rồi gặp lại còn vui vẻ hơn cả đêm tân hôn)
Hứa Chiêu lập tức hối hận, cậu không nên ôm tâm lý may mắn, giờ thì thảm rồi, cậu mang thai.
Kiểm tra xong về nhà, trừ cậu ra, những người khác đều vui không ngừng được, nhất là Thôi Định Sâm, nguyên bản đã đối tốt với cậu, giờ chỉ hận không thể chiều cậu lên tận trời.
Nhưng qua một ngày, cậu có thể tiếp nhận sự thật mình đang mang thai này, dù sao thế giới này nam nam có thể sinh tử được.
Chỉ là trong lòng y vẫn có chút không quen, nên không nói cho người trong thôn biết.
Thôi Định Sâm hỏi; “Hứa Phàm đâu rồi? Không cho Hứa Phàm biết sao? Nó muốn em gái lắm mà, với cả bụng cũng dần nổi lên rồi, mọi người sẽ nhìn ra được.”
Hứa Chiêu đau đầu nói: “Chờ mọi người nhìn ra thì tính tiếp.”
Thôi Định Sâm nghe theo lời Hứa Chiêu nên gật đầu, nhưng cũng không hoàn toàn nghe Hứa Chiêu, ví dụ như công việc, ví dụ như bế Hứa Phàm, ví dụ như làm việc này việc kia, Hứa Chiêu vẫn phải nghe y, không chẳng may bị thương thì làm thế nào?
Hứa Chiêu phản bác không nổi, phương diện sinh hoạt đành nghe hết theo Thôi Định Sâm.
Bình thường cậu mặc quần áo rộng thùng thình, những tháng đầu có thể che được nhưng tới tháng thứ sáu thì không giấu nổi bụng nữa, mọi người đều biết.
Ban đầu người trong thôn chỉ suy đoán, sau mới được ba Đại Trang xác nhận lại Hứa Chiêu thực sự mang thai lần nữa.
Từ đó, người trong thôn đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, thật lòng chúc mừng, còn quan tâm tới thân thể Hứa Chiêu, vừa thấy Hứa Chiêu làm việc là sẽ qua hỗ trợ, để Hứa Chiêu ở một bên nghỉ ngơi.
Cứ như Hứa Chiêu đang mang thai con của toàn thôn Nam Loan vậy.
Hứa Chiêu có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nhận ý tốt của thôn dân, chỉ có duy nhất một người khác hẳn, đó là Hứa Phàm.
Nhiều lần Thôi Định Sâm nhắc nhở bé không được ôm ba ba nữa, cũng không được bảo ba ba ôm, nhưng mỗi lần đi học về, Hứa Phàm đều chui vào lòng Hứa Chiêu.
Hôm nay cũng thế.
Hứa Phàm quàng khăn đỏ, đeo cặp sách, vừa đi cùng Đại Trang vừa ăn bánh quy.
Bé ngẩng đầu thấy Hứa Chiêu, lập tức chạy nhanh tới.
“Ba ba! Ba ba!”
Tới khi sắp đụng vào người Hứa Chiêu, bé bị bác gái Lưu trong thôn ngăn lại.
“Tam oa tử, con không được ôm ba ba của con như vậy.”
Hứa Phàm hỏi: “Vì sao ạ?”
“Trong bụng ba ba của con có em gái.”
Hứa Phàm nhìn vào bụng Hứa Chiêu, nhìn nhưng chẳng thấy gì, bé nghi hoặc nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cười xoa đầu Hứa Phàm, rồi nắm chặt tay bé, nói: “Đi, chúng ta về nhà nào.
Bác Lưu, chúng cháu về trước ạ.”
“Đi chậm một chút nhé.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu dắt tay Hứa Phàm về nhà.
Hứa Phàm nhìn chằm chằm vào bụng Hứa Chiêu, về đến nhà rồi vẫn còn nhìn, giống như phát hiện ra gì đó vậy, nhưng bé lại nghĩ mãi không ra.
Hứa Chiêu cười hỏi: “Hứa Phàm, con nhìn gì thế?”
Hứa Phàm ngẩng đầu, chỉ vào bụng Hứa Chiêu hỏi: “Em gái của con ở trong này ạ?”
Hứa Chiêu nói: “Không nhất định là em gái đâu.”
“Vậy là gì ạ?”
“Là em trai đó.”
“Con không cần em trai, con muốn em gái.”
“Vì sao thế?” Hứa Chiêu hỏi.
“Bởi vì em gái ngoan.”
“Em trai cũng ngoan.”
“Không cần em trai đâu, con muốn em gái cơ.”
Hứa Chiêu bất đắc dĩ nói: “Vậy nếu sinh ra là em trai thì làm thế nào?”
“Sinh ra là em trai…” Hứa Phàm nghĩ một hồi rồi đáp: “Thì, thì nhét nó về!”
Hứa Chiêu: “…” Tàn nhẫn thế.
Kế tiếp, để Hứa Phàm tiếp nhận em trai, mỗi ngày Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đều nghĩ đủ biện pháp kể chuyện tình anh em cho Hứa Phàm, nói cho Hứa Phàm rằng em trai rất ngoan, em trai rất giỏi, em trai đẹp không chê vào đâu được, chậm rãi làm Hứa Phàm có chút tiếp thu, sau đó Hứa Chiêu có nói với bé trong bụng mình có thể là em trai, cũng có thể là em gái.
Hứa Phàm tựa lên người Hứa Chiêu: “Em gái là em gái của con, em trai cũng là em trai của con, con là anh trai, con là anh trai lớn.”
Nghe vậy, Hứa Chiêu dựng ngón cái với Hứa Phàm: “Con trai, con giỏi quá!”
Hứa Phàm gật đầu thật mạnh: “Con rất giỏi!”
Nói vô cùng nghiêm túc mà Hứa Chiêu chỉ thấy đáng yêu, nhịn không được ôm lấy Hứa Phàm, thơm má Hứa Phàm mấy cái: “Con ăn đáng yêu mà lớn sao hả?”
Hứa Phàm cười khanh khách, mồm miệng nói năng không rõ: “Con không ăng, ăng đáng yêu lớn lên, con ăng thịt lớn nên, con còn ăn bánh bao, còn ăn quả táo, còn uống sữa, còn ăn đậu phộng.”
(đoạn này Hứa Phàm nói không rõ nha, không phải lỗi typo của tui đâu đó :v )
Hứa Chiêu tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn Hứa Phàm, nói: “Con còn đói bụng nữa đúng không?”
Hứa Phàm chép miệng một cái: “Ba ba, bụng con nó muốn ăn thịt, ăn thịt heo, em trai cũng muốn ăn, em gái cũng muốn ăn, con, con, con cũng muốn ăn.”
“…”
Nói một vòng thật lớn cuối cùng chốt lại là mình muốn ăn thịt, Hứa Chiêu véo má Hứa Phàm một cái, gọi Thôi Định Sâm đi nấu cơm.
Thôi Định Sâm lập tức ra khỏi văn phòng, hỏi Hứa Chiêu muốn ăn gì.
Hai tháng nay, Thôi Định Sâm đã hóa thành bảo mẫu toàn năng, mỗi ngày biến đổi một phương pháp mới hầu hạ Hứa Chiêu, bảo nấu cơm là nấu cơm, nấu cơm xong thì bế Hứa Phàm đi ngủ trưa.
Lâu ngày sinh tình, Hứa Phàm đã có thể tiếp nhận ba ba lớn Thôi Định Sâm hơn trước kia.
Giờ Hứa Chiêu mang thai, Thôi Định Sâm được chứng kiến sự hình thành của một sinh mệnh mới mà y chưa từng được thấy ở Hứa Phàm, lại cùng nhau sinh sống lâu như vậy, nên y càng quan tâm tới Hứa Phàm hơn.
Bình thường khi y nói chuyện với những khách hàng, những người bạn cũng đã làm ba, y cũng sẽ nhắc tới con mình, học tập để trở thành một người ba tốt, tự nhiên trở nên dịu dàng hơn hẳn, làm cho bé cảm thấy an toàn.
Cho nên hôm nay Hứa Phàm đồng ý ngủ trưa cùng Thôi Định Sâm.
Thấy Hứa Phàm ngủ không được, Thôi Định Sâm chủ động nói: “Hứa Phàm, ba ba lớn kể chuyện cho con nghe nhé?”
Hứa Phàm lập tức cự tuyệt: “Ba đừng kể.”
“Vì sao?”
Vẻ mặt Hứa Phàm đầy ghét bỏ: “Ba kể không dễ nghe.”
“…Không dễ nghe sao?”
“Không dễ nghe.”
Thôi Định Sâm yếu thế, nói lại với Hứa Phàm: “Vậy con kể chuyện dễ nghe cho ba ba lớn nhé?”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Ba ba lớn chưa từng nghe câu chuyện dễ nghe bao giờ, con kể một cái, được không?”
“Được ạ.”
“Vậy con kể đi.”
Hứa Phàm lập tức cất tiếng: “Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi lớn, phía sau núi có… Sau đó, sau đó…”
Sau đó… Hứa Phàm tự kể tự ngủ mất.
Thôi Định Sâm thơm Hứa Phàm một cái rồi đứng dậy, lên tầng tìm Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Thôi Định Sâm tiến vào vội hỏi: “Hứa Phàm ngủ rồi ạ?”
“Ừ.”
“Nó không đuổi anh đi?”
“Đuổi anh đi làm gì? Con nó càng ngày càng thích anh rồi.”
Thôi Định Sâm đắc ý.
Hứa Chiêu nhắc nhở một câu: “Plastic.”
Thôi Định Sâm cảm thấy cũng được, nếu y và Hứa Chiêu, Hứa Phàm hoặc cha Hứa, mẹ Hứa có xung đột, Hứa Phàm lập tức hố ba ba lớn nó trước, dù sao trong tâm Hứa Phàm, người bé yêu nhất là Hứa Chiêu, rồi ngay sau là cha mẹ Hứa, mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong, cha Thôi, ô tô lớn, xe đồ chơi, cuối cùng mới là ba ba lớn là y, coi như đây là sự trừng phạt vì đã vắng mặt năm năm vậy.
Dù là trừng phạt, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng, y không thể để đứa thứ hai trừng phạt mình nữa.
Y thơm bụng Hứa Chiêu một cái, hỏi: “Hôm nay em cảm giác thế nào?”
Hứa Chiêu đáp: “Tốt lắm ạ.”
“Có đá em không?”
Vấn đề này… Dù Hứa Chiêu đã làm thai phụ hơn nửa năm, không đúng, thai phu? Thai nam? Thôi rồi, dù rằng mang thai hơn nửa năm nhưng y vẫn bị tư tưởng ở thế kỷ XXI ảnh hưởng, vẫn có chút không quen, không được tự nhiên trả lời: “Đá.”
“Thật không ngoan.” Thôi Định Sâm cười tươi vuốt ve bụng Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhìn dáng vẻ chờ mong, hạnh phục của Thôi Định Sâm, hồi tưởng lại Thôi Định Sâm mấy ngày nay bận rộn, trong đầu không còn sót lại chút “không được tự nhiên” nào nữa.
Thôi Định Sâm thật sự thích cậu, cậu cũng rất thích Thôi Định Sâm, vì thích nên cảm thấy việc sinh con cho y là một việc rất hạnh phúc.
Giai đoạn tiếp theo, bụng cậu càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng, bắt đầu xuất hiện mệt mỏi, đau eo các thứ, cậu cũng biết là không có chuyện gì, ngược lại dọa Thôi Định Sâm gầy hẳn xuống.
Rốt cuộc cũng chờ đủ chín tháng.
Khi đang thu dọn đồ tới bệnh viện, Hứa Chiêu đột nhiên đau bụng, cả nhà lập tức luống cuống tay chân, Thôi Định Sâm trực tiếp bế Hứa Chiêu lên xe, cha mẹ Hứa cũng đi theo, Thôi Định Sâm nhanh chóng phóng xe đi.
Hứa Phàm vừa mới đeo cặp về tới nhà, thấy một màn như vậy, không biết chuyện gì xảy ra, bị dọa òa khóc.
“Ba ba! Ba ba!”