Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 116
Thành thật thế luôn!
Hứa Chiêu vươn tay nhận lấy quyển thực đơn, theo ý nguyện của Hứa Phàm mà đọc to tên các món ăn cho Hứa Phàm nghe, cũng đọc cho Thôi Định Sâm nghe, sau khi đọc xong hai ba món thì sẽ dừng lại để Thôi Định Sâm, Hứa Phàm cùng bàn luận một chút, cuối cùng gọi ra một nồi lẩu đủ hết thịt, gà, cá, trứng, còn thêm mấy món ăn chính nữa,
Thôi Định Sâm lo lắng nhìn Hứa Phàm, hỏi: “Có đủ ăn không?”
Hứa Chiêu vội vàng gật đầu: “Đủ ăn đủ ăn ạ.”
“Được rồi, nếu không đủ thì lại gọi thêm.”
“Dạ được.” Hứa Chiêu thoáng nhìn thấy bàn tay đang bám trên bàn ăn của Hứa Phàm bị bẩn nên lại quay đầu nhìn Thôi Định Sâm nói: “Tiểu thúc, anh đợi em chút nhé, em đi rửa tay cho Hứa Phàm, tay nó bẩn quá.”
“Cần anh giúp không?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Không cần đâu ạ, em rửa tay xong sẽ quay trở về.” Hứa Chiêu cười nói: “Việc nhỏ thôi mà.”
Thôi Định Sâm cũng cười: “Ừ, anh ở đây đợi em.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu bế Hứa Phàm từ trên ghế xuống, dắt tay Hứa Phàm đi ra khỏi phòng ăn, hướng về phía WC.
Lúc đi có đi qua phòng 206, tiếng ồn ào cười to thu hút sự chú ý của Hứa Phàm, làm bé không nhịn được nói: “Ba ba, bên trong có thật nhiều, thật nhiều người luôn!”
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp một tiếng.
Hứa Phàm hỏi tiếp: “Vì sao lại nhiều người như vậy ạ?”
Hứa Chiêu đáp: “Vì bên trong là các bạn học đang họp lớp.”
“Các bạn học đang họp lớp là gì ạ?”
“Là các bạn học cũ cùng nhau ăn cơm.”
“Ăn cơm nha.”
“Đúng rồi, đi đường cẩn thận, không nói chuyện.”
Đi qua phòng 206, hỏi qua nhân viên phục vụ, Hứa Chiêu biết được vị trí WC liền dắt Hứa Phàm xuống tầng, đi ra sau khách sạn.
Khu sau khách sạn Giải Phóng rất sạch sẽ, bên tường trồng mấy loại hoa dây leo, bên cạnh là nhà vệ sinh xây mái ngói, bên cạnh nhà vệ sinh là một dãy gồm ba cái vòi nước, tương ứng có ba cái gương.
Vừa nhìn thấy gương, mắt Hứa Phàm liền sáng: “Ba ba, gương kìa! Thật nhiều gương quá đi! Thật nhiều gương nha.”
Hứa Chiêu nói: “Ba cái gương.”
“Ba cái nha, ba ba, con muốn soi gương.”
“Rửa tay xong rồi soi.”
“Rửa tay xong rồi soi nha.”
Đi tới cạnh vòi nước, Hứa Chiêu cầm xà phòng để kế bên xoa lên tay Hứa Phàm, rồi bế Hứa Phàm lên để Hứa Phàm tự rửa tay dưới dòng nước.
Nhìn cảnh Hứa Phàm xoa xoa chà chà tay bé xíu vào nhau đáng yêu cực kỳ, Hứa Chiêu nhịn không được cong cong khóe miệng.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười nói, không đợi Hứa Chiêu quay đầu lại xem thì đã có người gọi tên cậu.
“Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu quay đầu lại trả lời, đầu tiên là nhìn thấy Chu Hướng Tiền quen thuộc, tiếp đến là người đứng cạnh Chu Hướng Tiền – Tề Soái và Trầm Giai Dương.
Tề Soái –
Trầm Giai Dương –
Hứa Chiêu rốt cuộc nhìn thấy hai người kia.
Cả hai đều có gương mặt không tệ, nhưng Hứa Chiêu không có hứng thú với cả hai.
Tề Soái là người mà Hứa Chiêu nguyên chủ nhớ thương, thậm chỉ còn quan trọng hơn cả Hứa Phàm, mà Trầm Giai Dương là người mà Hứa Chiêu nguyên chủ vừa yêu vừa hận không biết làm thế nào.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Hứa Chiêu thả Hứa Phàm xuống, lấy khăn tay vuông trong túi áo ra lau sạch tay cho Hứa Phàm, lúc này cậu mới đứng thẳng người lên, ánh mắt nhìn về phía ba người Chu Hướng Tiền, Tề Soái, Trầm Giai Dương.
Ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng.
Trước mắt ba người Chu Hướng Tiền là Hứa Phàm đã lâu không gặp, sắc mặt mỗi người đều khác nhau, giống như không hề quen biết Hứa Chiêu, nhất là Trầm Giai Dương.
Trầm Giai Dương đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó ánh mắt không tự chủ mà chuyển sang Hứa Phàm, đồng tử co lại, nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua Hứa Phàm, cho tới lúc thấy diện mạo Hứa Phàm giống hệt Hứa Chiêu mới thả lòng, ánh mắt lại chuyển về Hứa Chiêu.
Sắc mặt Hứa Chiêu thản nhiên, không mở miệng nói gì.
Ngược lại Chu Hướng Tiền cất tiếng trước, hỏi: “Hứa Chiêu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Ánh mắt của Hứa Chiêu đảo qua người Tề Soái, Trầm Giai Dương rất nhanh rồi nhìn Chu Hướng Tiền, nói: “Tôi ở đây ăn cơm.”
“Ăn cơm, không phải cậu nói không có thời gian à?”
“Ừ.”
“Vậy – “
“Tôi có hẹn với người khác trước cậu.”
“Với ai?” Chu Hướng Tiền thốt ra: “Là Thôi Định Sâm có đúng không?”
Thôi Định Sâm?!
Trầm Giai Dương vừa nghe ba chữ “Thôi Định Sâm”, sắc mặt khẽ biến, không thể tin được nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Thôi Định Sâm? Thôi Định Sâm nào cơ?”
Hứa Chiêu không trả lời Trầm Giai Dương.
Chu Hướng Tiền tiếp lời: “Là Thôi Định Sâm trước cậu quen ấy.”
Vẻ mặt Trầm Giai Dương khó coi, dùng bộ dáng như hiển nhiên mà chất vấn Hứa Chiêu: “Mày với Thôi Định Sâm bên nhau từ bao giờ thế hả?”
Hứa Chiêu yên lặng nhìn Trầm Giai Dương.
Hứa Chiêu nguyên bản có tình tình yếu đuối, lại vì trong nhà nghèo đói nên vẫn luôn tự ti, căn bản không dám làm trái ý người khác, nhưng Hứa Chiêu không giống, Hứa Chiêu không e ngại gì mấy người trước mặt, nhất là cái loại miệng một đằng lòng một nẻo như Trầm Giai Dương.
Đối mặt với tra nam Tề Soái, bạch liên hoa Trầm Giai Dương, Hứa Chiêu tính cách dịu dàng cũng chả dịu dàng nổi nữa.
Nghĩ tới Hứa Phàm còn nhỏ tuổi, cậu theo bản năng bịt hai tai Hứa Phàm lại, sau đó đáp lời Trầm Giai Dương: “Mắc mớ gì tới mi thế?”
Mắc mớ gì tới mi thế?
Trầm Giai Dương đã năm năm chưa gặp Hứa Chiêu, ấn tượng với Hứa Chiêu vẫn dừng lại ở năm năm trước, khi đó Hứa Chiêu mặc quần áo đầy mụn vá, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, mặc hắn bóp méo nặn tròn gì cũng được, không như bây giờ, mặc quần áo rất hợp một, người cũng anh tuấn hơn, lá gan cũng to hơn.
Năm năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trầm Giai Dương ngẩn ra.
Tề Soái cũng giật mình với biểu hiện của Hứa Chiêu.
Chu Hướng Tiền nhìn Hứa Chiêu chằm chằm.
Hứa Chiêu buông hai tay bịt tai Hứa Phàm ra, bế Hứa Phàm đứng lên rồi đi qua mặt ba người.
Chu Hướng Tiền không nói gì.
Tề Soái vẫn đang kinh ngạc.
Còn lại Trầm Giai Dương đang bị tin “Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm ở bên nhau” làm nổ ốc, hắn không bỏ cuộc mà gọi Hứa Chiêu, bộ dạng như đang làm chuyện tốt, nói: “Hứa Chiêu, mày có biết tao với Thôi Định Sâm từng yêu nhau không?”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm xoay người lại, nhìn Trầm Giai Dương mà trả lời từng chữ: “Biết, nhưng, anh ấy nói với tôi, anh ấy chưa bao giờ thích cậu.”
Chưa từng thích cậu –
Gương mặt Trầm Giai Dương trắng bệch, nhưng hắn tựa hồ vẫn chưa bỏ ý định, con ngươi đảo hai cái, tiếp tục nói: “Vậy anh ta biết mày thích Tề Soái không?”
Tề Soái nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trầm Giai Dương.
Trầm Giai Dương nhìn thẳng vào Hứa Chiêu, thanh âm dịu nhẹ như thường ngày: “Hứa Chiêu à, mày không biết đâu, Thôi Định Sâm chỉ thích nam sinh sạch sẽ thôi, đâu giống mày đi ngủ với người ta, lại còn đẻ – “
“Câm miệng!”
Hứa Chiêu đột nhiên lớn tiếng đánh gãy, sau đó vươn tay che đi một lỗ tai Hứa Phàm, tay còn lại nhấn đầu Hứa Phàm vào trong ngực mình, ý muốn Hứa Phàm không nghe được bên người nói gì, chỉ là Hứa Phàm dường như cảm nhận được cảm xúc của người lớn, khuôn mặt ngơ ngác ngẩng lên nhìn Hứa Chiêu.
Trên mặt Hứa Chiêu mang nét tức giận nhìn Trầm Giai Dương, nói: “Mày thì rất sạch sẽ, anh ấy rất thích mày sao?”
Trầm Giai Dương bị nghẹn lại.
Tề Soái bị bộ dáng của Hứa Chiêu làm kinh sợ.
Chu Hướng Tiền đang vắt hết óc, tìm cách làm dịu bầu không khí.
Đúng lúc này, trong sảnh truyền đến một tiếng nói: “Không thích.”
Bốn người Hứa Chiêu cùng quay đầu lại xem, thấy được Thôi Định Sâm đang mặc áo khoác đen, trừ Hứa Chiêu thì cả ba người kia đều cả kinh.
Chu Hướng Tiền, Tề Soái bị sự anh tuấn và cảm giác áp bách kinh sợ, còn Trầm Giai Dương vì “thật sự là Thôi Định Sâm” mà kinh sợ.
Chỉ là Thôi Định Sâm không thèm nhìn ba người kia, y bước tới trước mặt Hứa Chiêu, liếc nhìn Hứa Phàm đang ngồi yên trong lòng Hứa Chiêu.
Y xoa đầu Hứa Phàm, vô cùng nhẹ nhàng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Hứa Chiêu thấp giọng nói: “Không có gì đâu ạ.”
Thôi Định Sâm đáp: “Chúng ta về ăn cơm thôi.”
“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Định Sâm cười cười, cũng nhẹ nhàng vươn tay xoa tóc Hứa Chiêu.
Một màn này là đau mắt Trầm Giai Dương, Thôi Định Sâm chưa từng dịu dàng đối xử với hắn như thế, tại sao Thôi Định Sâm lại có thể đối đãi như vậy với Hứa Chiêu.
Một Trầm Giai Dương luôn dịu dàng, nhã nhặn rốt cuộc không ngụy trang nổi nữa, gọi to: “Thôi Định Sâm.”
Sắc mặt Thôi Định Sâm trầm xuống, hạ tay, nhìn Trầm Giai Dương hỏi: “Chuyện gì?”
Trầm Giai Dương diễn bộ dáng thật bi thương, hỏi: “Anh thật sự thích Hứa Chiêu à?”
Thôi Định Sâm đáp: “Ừ.”
Trầm Giai Dương lại hỏi: “Vậy em thì sao?”
Thôi Định Sâm không đổi sắc trả lời: “Đã qua rồi.”
“Nhưng chúng ta –”
Thôi Định Sâm trách móc: “Về chúng ta, tôi đã nói rõ ràng, không phải sao?”
Trầm Giai Dương không phục, hỏi: “Vì sao anh lại thích Hứa Chiêu?”
“Chỉ là thích thôi.”
“Nhưng Hứa Chiêu không phải là người đáng để anh thích, nó tác phong bất chính, đi học còn bất ngờ mang thai con của người đàn ông khác! Nó còn bị trường đuổi – “
Trầm Giai Dương biết Thôi Định Sâm bị bệnh sạch sẽ, dù là sinh hoạt thường ngày hay về mặt tâm lý, cho nên hắn vội vàng bôi đen Hứa Chiêu, hoàn toàn không biết dáng vể của mình bây giờ khó coi đến mức nào, ngay cả Chu Hướng Tiền, Tề Soái cũng hoài nghi đây không phải Trầm Giai Dương mà mình quen, chỉ là Trầm Giai Dương không quan tâm, tới khi thấy được ánh mắt nguy hiểm của Thôi Định Sâm, hắn mới lập tức câm miệng không nói nữa.
Thôi Định Sâm nhìn chằm chằm Trầm Giai Dương, nhẹ nhàng hỏi: “Nói xong chưa?”
Trầm Giai Dương bị dọa sợ không dám ho he.
Thôi Định Sâm nhẹ giọng nói: “Không cần nói như thế nữa.”
Thanh âm Thôi Định Sâm nói tuy nhẹ, nhưng ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng, làm bầu không khí như đóng băng.
Chỉ là Thôi Định Sâm hồn nhiên như không biết, xoay người đặt tay nhẹ lên vai Hứa Chiêu, đi lên trần tầng, ngồi vào bàn ăn giờ đã đầy ắp các món.
Biết được cảm xúc của người lớn, Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu dịu dàng hỏi: “Con đói bụng rồi đúng không?”
Hứa Phàm gật đầu.
Hứa Chiêu cười: “Vậy ăn thôi.”
Hứa Phàm cười theo.
Hứa Chiêu đặt Hứa Phàm lên ghế, sau đó gắp cho Hứa Phàm thịt gà, trứng, rau xanh để Hứa Phàm từ từ ăn, còn cậu thì quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm mở miệng liền nói: “Xin lỗi em.”
Hứa Chiêu hỏi: “Vì sao anh phải xin lỗi.”
Thôi Định Sâm vẫn xin lỗi: “Anh không xử lí tốt chuyện của Trầm Giai Dương.”
Hứa Chiêu cười cười: “Anh xử lí đúng là không tốt.”
Thôi Định Sâm không hiểu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu thở dài một tiếng, ngừng một chút, nói: “Lần trước anh kể cho em nghe về chuyện của Trầm Giai Dương, em nói là do Chu Hướng Tiền kể cho em, bởi vì lúc đó bận quá nên em cũng chưa kịp nói với anh rằng em và Trầm Giai Dương là bạn cùng lớp.”
“Bạn cùng lớp?” Thôi Định Sâm giật mình.
Hứa Chiêu gật đầu, liếc nhìn Hứa Phàm đang tập trung ăn, thanh âm nhỏ đi một chút, kể lại chuyện của mình từ đầu đến cuối cho Thôi Định Sâm nghe: “Em và Trầm Giai Dương đều là học sinh của trường chuyên nông nghiệp tỉnh, chỉ là em chưa tốt nghiệp.
Hồi đi học em thích Tề Soái, Tề Soái thích Trầm Giai Dương, nên em với hai người bọn họ không thể có quan hệ tốt được, cho dù không có anh thì Trầm Giai Dương vẫn sẽ kiếm chuyện với em, vì đây là thói quen của cậu ta rồi.”
Thôi Định Sâm nghe xong yên lặng.
Hứa Chiêu tiếp tục nói: “Hơn nữa, cậu ta nói không sai.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Cái gì không sai?”
Hứa Chiêu hơi ngập ngừng, tiếng nói lại càng nhỏ: “Em đúng là bất ngờ sinh con với người khác.”
Nếu Hứa Chiêu nguyện ý nói, Thôi Định Sâm cũng sẽ không cố gắng kiềm chế thắc mắc của mình nữa, mà chủ động hỏi: “Sao lại gọi là bất ngờ?”
Hứa Chiêu nhẹ giọng đáp: “Vì em không biết đối phương là ai.”.