Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 106
Ăn hết một nửa củ khoai nướng, Hứa Phàm đột nhiên thèm ăn mứt quả với mễ hoa đường.
Bé chép chép miệng một chút, rồi ngẩng đầu non nớt gọi: “Ba ba!”
Nghe vậy, Hứa Chiêu căng thẳng, thân thể cũng cứng ngắc theo.
Thôi Định Sâm không có ý định ngừng hôn Hứa Chiêu, thậm chí còn kéo Hứa Chiêu vào sát ngực mình hơn, hôn càng sâu.
“Ba ba!” Hứa Phàm ngồi sau Hứa Chiêu, chỉ nhìn thấy lưng Hứa Chiêu, cũng không biết Hứa Chiêu đang làm gì nên cứ dùng tay vỗ vỗ sau lưng Hứa Chiêu, gọi: “Ba ba, con, con muốn ăn mứt đường, ba ba.”
Hứa Chiêu bị gọi càng nóng vội, vươn tay đẩy Thôi Định Sâm.
Hình ảnh này mà bị Hứa Phàm nhìn thấy là không tốt chút nào hết! Hứa Chiêu gấp không còn cách nào, thoáng dùng sức cắn môi Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm bị đau nên buông ra.
Hứa Chiêu nhanh chóng ngồi lại, đột nhiên thấy lưng hình như đụng vào cái gì đó mềm mềm, quay đầu lại thì thấy Hứa Phàm đang nằm ở chỗ đó, phát ra tiếng “Ai nha”.
Hứa Chiêu nhanh chóng nâng Hứa Phàm dậy, hỏi: “Đụng phải con sao?”
Hứa Phàm bi bô đáp lại: “Đụng phải rồi.”
“Đụng vào đâu rồi? Có đau không?”
“Đập vào đầu, không đau.” Tay Hứa Phàm xoa xoa ót.
Hứa Chiêu lo lắng, lại kiểm tra thêm một chút, xác định rằng ghề có đệm mềm nên không có vấn đề gì, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay trong túi áo ra lau miệng lau tay cho Hứa Phàm.
Nghe thấy Hứa Phàm muốn ăn mứt quả, lúc này cậu mới nhìn Thôi Định Sâm, vừa thấy Thôi Định Sâm đã nghĩ tới cảnh hôn nhiệt liệt vừa rồi, vừa sợ vừa vui, chỉ dám ti hí nhìn Thôi Định Sâm một chút, nhỏ giọng nói: Tiểu thúc, anh đưa em một ít mứt quả với ạ.”
“Cái gì?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Mứt quả ạ.” Hứa Chiêu nói lại lần nữa.
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Em nói cái gì cơ?”
Không phải mình nói rất rõ ràng sao? Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Trong tay Thôi Định Sâm đang cầm xiên mứt quả, cười nhìn Hứa Chiêu: “Anh nghe rõ lắm.”
Sắc hồng trên vành tai Hứa Chiêu vẫn chưa rút đi: “Vậy sao anh còn hỏi?”
Thôi Định Sâm mặt không đỏ tìm không đập mà nói: “Muốn em nhìn anh một cái.”
“…”
“Đây.” Thôi Định Sâm đưa xiên mứt cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu vươn tay nhận lấy, lại bị Thôi Định Sâm sờ soạng mấy cái.
Hứa Chiêu lườm Thôi Định Sâm một cái, nhận lại ánh nhìn thâm tình của Thôi Định Sâm, bất đắc dĩ một chút, trước mặt bé thiếu nhi Hứa Phàm không nên làm mấy chuyện không hay đó, vì thế cậu ngồi cách xa Thôi Định Sâm, sát với cửa xe, đưa xiên mứt cho Hứa Phàm, sau đó mới bình thường lại hỏi: “Tiểu thúc, anh vừa tới Tây Châu à?”
“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.
Vừa tới Tây Châu đã nhớ tới Hứa Chiêu, Hứa Phàm có thể đang ở chợ Nông Kim nên đi thẳng tới đây, thực sự gặp được hai cha con Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Hứa Chiêu lại hỏi: “Bây giờ anh có về Giang Bình không?”
Thôi Định Sâm quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu: “Em có về luôn không?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Có ạ.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Không vào xem thành phố một chuyến à?”
Hứa Chiêu đáp: “Không ạ, cũng không có gì cần làm.”
“Ăn trưa xong rồi về được không?” Thôi Định Sâm lại hỏi.
“Anh đói bụng sao?” Hứa Chiêu hỏi lại.
“Có chút.”
Hứa Chiêu nhớ rõ mình thiếu Thôi Định Sâm vài bữa cơm rồi, vì thế nói: “Để em mới anh ăn cơm.”
Thôi Định Sâm vui vẻ đáp ứng.
Kết quả là Thôi Định Sâm trả tiền, ăn trưa ở khách sạn xong, Thôi Định Sâm lái xe về thị trấn Giang Bình.
Mới đầu miệng Hứa Phàm nói không ngừng, một hồi lại không thấy nữa, Thôi Định Sâm nhìn xuống từ kính chiếu hậu, hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, nói: “Nó đang ngủ ạ.”
Ngủ nhanh thật, Thôi Định Sâm chỉ tay xuống sau xe, nói: “Đằng sau có chăn, em lấy cho nó đi, đừng để bị lạnh.”
“Ở đâu vậy ạ?” Hứa Chiêu tìm không thấy.
“Không có sao?” Thôi Định Sâm quay đầu lại nhìn.
“Không có ạ.”
“Chắc ở trong cốp xe rồi.” Thôi Định Sâm dừng xe ven đường, xuống xe mở cốp lấy chăn, đưa cho Hứa Chiêu, nói: “Đắp ngang bụng là được, em có cần đắp không?”
Hứa Chiêu đáp: “Không cần đâu.”
“Vậy được, ngủ một lát đi.”
“Không sao, một lúc là về tới nhà mà.”
Thôi Định Sâm không cưỡng cầu, lần nữa ngồi vào ghế lái, khởi động xe, vững vàng tiến về phía trước.
Đầu tiên là ghé qua cửa hàng ở thị trấn, chào hỏi cha Thôi đang trông tiệm một chút, sau đó Thôi Định Sâm mới quay xe về thôn Nam Loan.
Trong suốt lúc chạy y đều nói chuyện công việc với Hứa Chiêu.
Về tới cửa nhà, Hứa Phàm vẫn chưa dậy.
Thôi Định Sâm xuống xe trước mở cửa, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào nhà.
Thôi Định Sâm cầm túi hoa quả, rượu nước ở sau xe mang vào làm quà, đi theo Hứa Chiêu vào trong sân, không thấy cha mẹ Hứa đâu đành đặt túi quà lên trên bàn phòng khách.
Sau đó y theo Hứa Chiêu vào phòng ngủ, thấy Hứa Chiêu một lượt cởi quần áo, cởi giày cho Hứa Phàm, lại vào sân nhà lấy chậu nước, lấy khăn mặt, đi đun một ấm nước nóng, rồi lại về giường, lau mặt, tay cho Hứa Phàm, sau đó mới nhét Hứa Phàm vào trong chăn.
Một loạt động tác vô cùng thành thục.
Rốt cuộc cậu cũng quay đầu lại nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cũng nhìn Hứa Chiêu, nói: “Nhìn anh nhiều một chút.”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Vì sao ạ?”
Thôi Định Sâm nói: “Vì đã hơn một trăm ngày rồi em chưa được gặp anh.”
“Làm gì lâu đến thế?”
“Đến.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, vươn tay ra với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Thôi Định Sâm nghiêng người nắm lấy tay Hứa Chiêu, xoa nhẹ lòng bàn tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em nói xem anh muốn làm gì?”
Hứa Chiêu muốn lấy tay lại.
Thôi Định Sâm cứ nắm như vậy, ánh mắt thâm tình nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu có chút ngại, nhỏ giọng nói: “Lát nữa sẽ bị ba mẹ thấy.”
Thôi Định Sâm kéo Hứa Chiêu tới bên người mình, nói: “Không sao, chẳng nhẽ chúng ta không định công khai sao?”
“Chỉ là, anh đã chuẩn bị chưa?” Hứa Chiêu vẫn chưa nói với mẹ Hứa tí nào.
Thôi Định Sâm yên lặng một lát, nói: “Chưa, cần thay bộ độ khác rồi tới thăm hỏi cha mẹ tử tế một chuyến.”
Thôi Định Sâm cười, ôm Hứa Chiêu vào trong lòng, bỗng cửa phòng két một tiếng, tiếng mẹ Hứa lập tức vang lên.
Hai người bị dọa nhanh chóng buông nhau ra, sau đó cùng nhìn ra cửa, nhìn mẹ Hứa, mẹ Hứa giật mình nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm sửng sốt, có chút khẩn trương.
Hứa Chiêu nín thở chờ đợi.
Cảm giác như hai người đang yêu đương vụng trộm thì bị phát hiện vậy.
Chỉ là mẹ Hứa nhìn rõ người đến là Thôi Định Sâm, bà lập tức cười: “Ôi trời, là tiểu thúc đó à, về lúc nào thế?”
Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thôi Định Sâm cười cười chào hỏi.
Mẹ Hứa ngược lại nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Hứa Chiêu, đồ trên bàn là con mua về à?”
Thôi Định Sâm nói: “Là em, em mang tới cho anh chị.”
“Ôi, sao mà toàn đồ quý giá thế.” Mẹ Hứa lập tức đau lòng.
Thôi Định Sâm cười, giải thích là người khác cho, trong nhà ăn không hết nên đưa qua đây, rồi lại để mẹ Hứa nếm thử.
Mẹ Hứa nghe là biết cách làm người của Thôi Định Sâm, vì thế hỏi han Thôi Định Sâm về chuyện công việc hàng ngày.
Đang nói chuyện thì Hứa Phàm tỉnh.
Hứa Phàm vừa dậy liền chui vào lòng Hứa Chiêu đợi tỉnh hẳn.
Khi tỉnh táo rồi lại đi theo Hứa Chiêu nói không ngừng, vì thế Thôi Định Sâm ở lại dùng bữa tối với gia đình Hứa Chiêu, ăn xong chưa được một tiếng, trời đã tối đen lại.
Thôi Định Sâm đành phải lái xe rời đi.
Hứa Chiêu cảm thấy mình như quay lại thời niên thiếu, trước mặt Thôi Định Sâm thì thấy rất ngại, chỉ là Thôi Định Sâm vừa đi lại thấy nhớ.
Thôi, có gì mai tính, thừa dịp Hứa Phàm đang ngồi nghe radio với cha Hứa, cậu đi ra vườn.
Hứa Chiêu cầm đèn pin ra nhìn năm mẫu đất trồng rau, mới bước ra đường thôn, cậu thấy một chiếc xe ô tô đen đang đỗ trên đường đất, trong lòng cả kinh, chẳng nhẽ xe có vấn đề.
“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Không ai trả lời.
“Tiểu thúc.”
“Ở đây.” Hứa Chiêu quay đầu lại thấy Thôi Định Sâm đang cầm đèn pin chạy tới hướng này.
“Tiểu thúc, anh đi đâu vậy?”
“Anh đi xem nhà kính của em.” Ban ngày vây quanh Hứa Chiêu, Hứa Phàm suốt, chưa có thời gian đi xem, vừa rồi y lái xe được một đoạn đột nhiên nhớ ra chính sự, vì thế cầm đèn pin đi xem, vừa lúc gặp được ba Đại Trang nên đứng lại trò chuyện với ba Đại Trang mấy câu.
“Anh thấy thế nào?”
“Rất tốt, em làm không tồi.”
Hứa Chiêu cười vui vẻ.
Thôi Định Sâm nói: “Em cũng tới xem sao?”
Hứa Chiêu nói: “Lát nữa em đi, bây giờ anh phải về đúng không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Em với anh nói chuyện một lát nhé?” Hứa Chiêu chủ động nói.
Trên mặt Thôi Định Sâm lập tức lộ ra ý cười.
Hai người ngồi lên tảng đá ven đường, nói chuyện sinh hoạt của hai ba tháng qua ra sao, nói chuyện Thôi Định Sâm đi công tác, chuyện Hứa Chiêu dựng nhà kính trồng rau.
Thôi Định Sâm cầm lấy tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu tùy ý để Thôi Định Sâm nắm, mỉm cười nhìn Thôi Định Sâm, nói: “Tiểu thúc, năm mới đến, chắc là em phải thuê xe của anh rồi.”
“Đưa rau à?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu.
“Không thành vấn đề, anh cũng đưa cho em dùng.”
“Cảm ơn tiểu thúc.” Hứa Chiêu cười nói.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu chăm chú, lần đầu tiên nhìn một người mà trong lòng lại hân hoan vui mừng như vậy, chẳng ngại đúng lúc này có nhóc nói lắm Hứa Phàm xuất hiện, y cũng thấy thích.
“Ba ba! Ba ba!”
Hứa Chiêu quay đầu lại, tối đen như mực không thấy người đâu, bỗng có ánh đèn pin lóe lên, theo sau là âm thanh lo lắng của cha Hứa.
Hứa Chiêu lập tức lên tiếng: “Ba, đừng qua đây, Hứa Phàm để con đón là được, ba cứ đi ngủ trước đi ạ.”
Cha Hứa lập tức đáp lời rồi quay về nhà.
Hứa Phàm thì hưng phấn cầm đèn pin, chân ngắn chạy bạch bạch một tẹo đã nằm lên vai Hứa Chiêu, bi bô gọi: “Ba ba!”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Không nghe radio nữa à?”
Hứa Phàm nói: “Không có điện ạ.”
Hứa Chiêu nói: “Trong nhà còn pin mà, trong mấy cái ngăn kéo đấy.”
“Bà, bà không cho, bà bảo, không cho nghe radio nữa.”
“Vì sao?”
Hứa Phàm giải thích rõ ràng: “Bà, bà nói phí điện, để lại cho ba ba, cho ba ba nghe.”
À, Hứa Chiêu hiểu rồi.
Hứa Phàm nói xong liền dùng sức chen giữa Hứa Chiêu, và Thôi Định Sâm, ngồi giữa hai người một hồi lại thấy sai sai, nhấc mông ngồi thẳng vào ngực Hứa Chiêu.
“…” Thôi Định Sâm nhẹ giọng gọi: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm hỏi: “Sao thế ạ?”
Thôi Định Sâm yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên y nói chuyện với Hứa Phàm cũng rất ôn hòa: “Tới ông ôm một cái.”
Hứa Phàm không chút lưu tình từ chối: “Không cho ông ôm.” Rồi thân thể nhỏ lại ủn ủn vào ngực Hứa Chiêu.
Thôi Định Sâm hỏi: “Vì sao?”
Hứa Phàm nghĩ một hồi, nói: “Ông, ông, ông không cười.”
“Không cười thì không thể ôm con sao?” Thôi Định Sâm thử nói chuyện với Hứa Phàm: “Lúc ba ba con không cười, cũng không được ôm con à?”
Hứa Phàm chớp chớp mắt, giống như đang tự hỏi gì đó, sau đó nhìn Thôi Định Sâm nói: “Ba ba của cháu, ba ba của cháu, ba ba của cháu dịu dàn, ông không dịu dàn.”
Thôi Định Sâm nghi hoặc hỏi: “Gì cơ?”
Hứa Phàm nói lại lần nữa: “Ông không dịu dàn.”
Không dịu dàn?
Thôi Định Sâm không thể không xin giúp đỡ từ Hứa Chiêu: “Anh không dịu dàn là ý gì?”
Hứa Chiêu giải thích: “Ý bảo anh không dịu dàng đó.”
Dịu dàng?
Thôi Định Sâm nhịn không được hỏi: “…Ai, ai dạy nó từ đấy thế?”
*Editors note: Bản gốc của từ “dịu dàn – dịu dàng” là “ôn du – ôn nhu”, nhưng mình đang cố edit thuần Việt nhất có thể, và mình biết nhiều bạn không được thích từ ôn nhu này, nên mình edit thành dịu dàng, theo cách hiểu của mình về từ này.
Mọi người có góp ý gì hay comment bảo mình nhé ^^