Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 103
Người này là Chu Hướng Tiền.
Chu Hướng Tiện không cố ý theo dõi Hứa Chiêu, chỉ là đang coi phim bỗng phát hiện không thấy Hứa Chiêu đâu, tò mò ra khỏi cửa thôn ủy nhìn xem, tiện giãn gân giãn cốt, không ngờ rằng gặp được Hứa Chiêu đang tay trong tay một người đàn ông khác.
Thậm chí còn ôm nhau.
Thì ra Hứa Chiêu đã có người mình thích…!Trong lòng Chu Hướng Tiền vô cùng đau khổ, đúng lúc này nương theo ánh đèn xe tải nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, trong đầu đột nhiên hiện lên hai hình ảnh, một là khoảng hai, ba tháng trước, Hứa Chiêu đang chỉnh quần áo cho một người, khi đó hắn thấy người đàn ông đó vô cùng quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra, cùng với đó là một hình ảnh khác, hình ảnh này là từ…!bốn năm trước.
Không sai, là bốn năm trước!
Hắn đột nhiên nhớ ra! Hắn chắc chắn rằng mình đã gặp người đàn ông trước mắt này, là, là bốn năm trước, ở khách sạn gần trường nông nghiệp, sáng hôm đó, vì Tề Soái mượn sách hắn không trả nên hắn đi đòi lại, hỏi bạn bè mới biết Tề Soái với bạn trai nhỏ đi thuê phòng khách sạn, nên hắn định tới cửa khách sạn đợi một chút.
Còn chưa tới khách sạn, hắn đã thấy Hứa Chiêu sắc mặt khó coi chạy từ khách sạn ra, bộ dáng kinh hoảng, đi đường cũng không vứng, lúc đấy hắn cho rằng Tề Soái đã ngủ với Hứa Chiêu, dù sao khi đó Hứa Chiêu vô cùng thích Tề Soái.
Hắn không mấy vui vẻ tiếp tục đợi Tề Soái ở trong khách sạn.
Đợi khoảng một tiếng, không thấy Tề Soái đâu, nhưng hắn lại thấy một nam nhân khác, sở dĩ hắn nhớ được vì người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai, lúc đấy người đó còn hỏi hắn rằng có thấy một nam sinh gầy gầy chạy đi không, lúc đó hắn trả lời là không thấy, kết quả là nam nhân đó thất vọng rời đi.
Đi mất.
Sau đó hắn thấy được Tề Soái, lấy lại sách, sau đó không còn liên hệ nhiều với Tề Soái nữa, cũng không thấy Hứa Chiêu với Tề Soái đi lại với nhau.
Hắn vẫn cho rằng Hứa Chiêu là con của Tề Soái, nhưng Hứa Chiêu lại luôn phủ nhận quan hệ với Tề Soái.1
Chỉ là, trong thôn ai cũng bảo Hứa Chiêu đang đi học thì mang thai, không biết ai là người cha khác của Hứa Phàm, chẳng nhẽ Hứa Chiêu không ngủ với Tề Soái, mà là nam nhân trước mắt…!Chu Hướng Tiền nhịn không được nhìn Hứa Chiêu, lúc này xe tải đã rời đi, Hứa Chiêu không phát hiện ra hắn, hắn về lại ủy ban thôn trước.
Ngồi vào vị trí của mình, vừa lúc có thể nhìn rõ được Hứa Phàm đang ngồi trong lòng cha Hứa, hắn nhịn không được nhìn kĩ hơn một chút, khuôn mặt mập mập của Hứa Phàm đâu đầu cũng thấy giống Hứa Chiêu, không tìm được dấu vết nào của nam nhân kia.
Chu Hướng Tiền hơi giận, nhưng bản năng hiếu kỳ làm hắn muốn biết đáp án, hắn âm thầm quyết định có thời gian sẽ tới thăm dò Tề Soái, có lẽ sẽ biết được chân tướng.
Nghe nói Tề Soái hiện tại sống không tồi, vừa lúc có thể tổ chức một buổi họp lớp, mọi người gặp mặt nhau.
Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn không tự chủ được xoay về phía vị trí của Hứa Phàm, lúc này Hứa Chiêu đã về.
Chu Hướng Tiền cứ như vậy nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu không biết, trong lòng cậu đang nhớ Thôi Định Sâm, trong mắt là bộ phim đang chiếu, trong tay xách hoa quả.
Vốn tưởng rằng Hứa Chiêu đang chuyên chú xem phim sẽ không phát hiện ra, kết quả cậu vừa mới ngồi xuống, Hứa Phàm đã thò đầu nhỏ qua, bi bô hỏi: “Ba ba, ba cầm gì thế?”
Hứa Chiêu không còn lời nào để nói mà nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm vươn tay ra kéo, nói: “Ba ba, cho con, cho con xem với.”
Hứa Chiêu đành phải nhỏ giọng nói: “Đồ ăn, không xem được, ở đây nhiều người, để họ thấy được là họ lấy hết, con không có ăn đâu.”
“Không có ăn.” Hứa Phàm lặp lại.
“Đúng.” Hứa Chiêu gật đầu.
“Vậy, vậy giấu đi ạ.”
“Ừ.” Hứa Chiêu cười đồng ý.
Vì thế cậu xách trong tay túi hoa quả, chân giò của Thôi Định Sâm, chờ khi phim chiếu xong, hai nhà Hứa, Lý ra về, Hứa Chiêu mới đưa cho nhà Đai Trang một nải chuối tiêu, hai cái chân giò.
Hứa Phàm vẫn chưa ngủ, thấy đồ của nhà mình chạy tới tay người khác, ngay lập tức hô lên: “Không, không cho, con, con, con không có ăn, con chưa ăn mà.”
Lập tức làm hai nhà cười ha ha.
Hứa Chiêu cười nói: “Nhà chúng ta vẫn còn mà, vẫn còn.”
Bà Đại Trang chỉ lấy nửa nải chuối tiêu, nhưng nhà Hứa Chiêu nhất khoát không đồng ý nhận lại, ôm Hứa Phàm về nhà, gần mười giờ tối rồi, Hứa Phàm ồn ào đòi ăn chuối với chân giò.
“Không ăn.” Mẹ Hứa nói.
“Ăn.” Hứa Phàm giậm chân một cái.
Mẹ Hứa nói: “Tối muộn ăn sẽ bị ốm.”
Hứa Phàm giải thích: “Không, không bị ốm đâu.”
Kiến quyết không cho Hứa Phàm ăn, mẹ Hứa không để ý Hứa Phàm nữa, ngược lại hỏi Hứa Chiêu: “Hứa Chiêu, hoa quả với chân giò ở đâu thế?”
Hứa Chiêu thuận miệng đáp: “Tiểu thúc cho ạ.”
“Thôi tiểu thúc tới?” Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi.
“Dạ.” Hứa Chiêu có chút chột dạ.
“Nó tới lúc nào thế?” Mẹ Hứa lại hỏi.
Hứa Chiêu đáp: “Lúc đang chiếu phim đó ạ.”
Mẹ Hứa nghĩ một chút, tiếp tục hồ nghi hỏi: “Tối muộn nó còn tới làm gì thế?”
Hứa Chiêu nhanh chóng giải thích: “Thì, thì, buổi tối thúc đi xe ngang qua, tiện vào thăm chúng ta, cho chúng ta ít hoa quả với chân giò.”
Mẹ Hứa nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, cho hoa quả vào chân giò vào rỏ trúc, cho vào phòng bếp treo lên để không mèo chuột nào ăn vụng, sau đó giục Hứa Chiêu, Hứa Phàm nhanh chóng đánh rang đi ngủ, Hứa Phàm rầm rì không chịu, cứ theo sau Hứa Chiêu lầm bầm mãi.
Hứa Phàm rầm rì: “Ba ba, con muốn ăn chuối tiêu.”
“…”
Hứa Phàm lại rầm rì: “Ba ba, con muốn ăn chân giò.”
“…”
Hứa Phàm tiếp tục rầm rì: “Ba ba, ba ba.”
“…”
Thẳng tới khi Hứa Chiêu tắm xong, trở về phòng, ngồi lên giường, Hứa Phàm vẫn nhắc chuyện ăn, Hứa Chiêu nói: “Con đi bảo ông bà đi.”
Hứa Phàm không vui mà nói: “Bà, bà đóng cửa lại, không cho con vào.”
“…” Biện pháp tốt.
“Ba ba.” Hứa Phàm dán lên người Hứa Chiêu, rầm rì chui vào ngực Hứa Chiêu giống như heo con, trên người còn vương mùi sữa.
Hứa Chiêu bị phiền chịu không được, cười hỏi Hứa Phàm: “Con muốn làm gì thế?”
Hứa Phàm nói: “Ba ba, con muốn ăn chân giò.”
Hứa Chiêu nói: “Ngày mai ăn.”
“Không, không cần ngày mai ăn, muốn bây giờ ăn.”
“Bây giờ ăn sẽ dễ bị ốm, ba ba cho con nửa bình sữa uống nhé.”
“Không muốn sữa, ăn chân giò.”
“Được rồi.” Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đứng lên, hỏi: “Ba ba hỏi con, con muốn ăn chân giò, hay muốn vừa uống sữa vừa nghe kể chuyện.”
“Con, con muốn vừa ăn chân giò vừa nghe kể chuyện.”
“Không được, chỉ có thể vừa uống sữa vừa nghe kể chuyện.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chân giò làm bẩn tay, lát nữa ba phải đứng dậy rửa tay cho con, phiền lắm.”
“Con, con, con không rửa tay đi ngủ.”
“Vậy con ngủ một mình đi.”
“…”
Hứa Phàm sáng suốt chọn vừa uống sữa vừa nghe kể chuyện, sau đó thỏa mãn nằm trong lòng Hứa Chiêu ngủ thẳng tới sáng.
Hôm sau, Hứa Chiêu và mẹ Hứa đang làm cơm, mẹ Đại Trang ôm Đại Ny nhi qua đây, cảm ơn Hứa Chiêu cho nhà mình nhiều hoa quả như vậy, sau đó hỏi Hứa Chiêu: “Hứa Chiêu, Thôi tiểu thúc tên là gì thế?”
Hứa Chiêu đáp: “Thôi Định Sâm ạ.”
Mẹ Đại Trang cười lại hỏi: “Hắn bao tuổi rồi?”
Hứa Chiêu lại trả lời: “Hai chín tuổi ạ.”
Mẹ Đại Trang hỏi tiếp: “À, thế là hơn chú sáu tuổi à.”
Hứa Chiêu nhịn không được ngẩng đầu nhìn mẹ Đại Trang, đột nhiên hiểu ra rằng có thể tối qua mẹ Đại Trang đã nhìn thấy cái gì đó, cố tình đứng trước mặt mẹ Hứa “đặt câu hỏi”.
Cậu sợ mẹ Hứa biết, cố ý kéo mẹ Đại Trang qua một bên, lắp bắp mà nói: “Chị Lý, tối qua chị thấy hết rồi ạ?”
Mẹ Đại Trang cũng không quanh co lòng vòng, nói: “Thấy hết rồi.”
Nháy mặt mặt Hứa Chiêu nóng lên, nói: “Chị đừng nói cho mẹ em biết.”
Mẹ Đại Trang hỏi: “Vì sao?”
Hứa Chiêu ngại ngùng mà nói: “Vẫn chưa ổn định ạ.”
Mẹ Đại Trang nhỏ giọng: “Được, chị không nói cho bà ấy, chú thừa nhận rồi thì chị cũng nói thật, hôm qua chị với anh Lý chú nghĩ rồi, cậu Thôi Định Sâm này, tuổi không nhỏ, có bản lĩnh, lại còn là người thành phố, tốt như thế, cậu phải cẩn thận, đừng để bị lừa, nhớ chưa?”
Hứa Chiêu có chút cảm động, gật đầu nói: “Em biết rồi ạ.”
“Con tuổi còn nhỏ, ngoại trừ những chuyện của tam oa tử, hẳn là đạo lí đối nhân xử thế còn chưa biết nhiều, gặp chuyện gì không hiểu đừng có giấu, kể với tụi chị, biết chưa?”
“Dạ.”
Mẹ Đại Trang cười: “Vậy cứ thế đi, cứ từ từ, không cần gấp.”
Hứa Chiêu cười gật đầu.
Mẹ Đại Trang không nói nữa, ôm Đại Ny nhi, ngược lại hỏi việc nhà: “Tam oa tử đâu rồi? Chưa dậy à?”
“Dạ, nó vẫn đang ngủ ạ.”
Hứa Chiêu vừa mới dứt lời, cửa nhà chính truyền tới âm thanh non nớt.
“Ba ba, con muốn đi tiểu.”
Hứa Chiêu, mẹ Đại Trang cùng quay đầu lại nhìn, thấy ngay chân mập của Hứa Phàm đang mặc cái yếm đỏ.
Yếm đỏ do mẹ Hứa làm từ năm trước, để mùa hè Hứa Phàm mặc khi đi ngủ cho ấm bụng, lúc ấy vải không đủ nên làm hơi nhỏ, bây giờ mặc trên người Hứa Phàm chỉ đủ che cái bụng nhỏ phình phình, còn tay chân đều lộ hết ở bên ngoài, ngay cả chim nhỏ cũng không che được.
Hứa Chiêu khô lời.
Mẹ Đại Trang trực tiếp trêu: “Ôi trời, ai thế kia, sáng sớm đã cởi chuồng rồi, xấu hổ quá xấu hổ quá, không mặc quần áo, bị nhìn thấy hết rồi.”
Hứa Phàm vốn đang mơ màng, nghe mẹ Đại Trang nói xấu hổ xấu hổ, lập tức che chim nhỏ, nói một câu: “không nhìn thấy”, sau đó nhanh chóng chạy về phòng ngủ, vì thế Hứa Chiêu, mẹ Đại Trang đều thấy được mông của Hứa Phàm rung rung hai cái.
Thật sự không biết nói gì luôn.
Hứa Chiêu nói thêm với mẹ Đại Trang hai câu, lúc này mới vào phòng ngủ, thấy Hứa Phàm đang ngồi trên giường, hì hục mặc quầ áo, quần thì mặc ngược, tay thì xỏ vào cổ áo, nhìn thấy Hứa Chiêu liền nói: “Ba ba, con không mặc được, con mệt quá đi.”