Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 101
“Ba ba!”
“Ba ba!”
“…”
Giữa tiếng gọi non nớt của Hứa Phàm, Thôi Định Sâm chậm rãi dời khỏi đôi môi Hứa Chiêu, thân thể ngồi thẳng, bỏ tay che mắt Hứa Phàm, bên cạnh tiếng nói không ngừng của Hứa Phàm mà nhìn thẳng vào Hứa Phàm, trong lòng tràn ngập vui sướng, khóe môi nhếch lên ý cười.
Ngoại trừ Hứa Phàm, lần đầu tiên Hứa Chiêu được người khác thân thiết như vậy, tim đập loạn nhịp, gương mặt đỏ bừng, đại não ngừng hoạt động, bị Hứa Phàm kéo tay gọi mấy tiếng mới hoàn hồn, nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm ngẩng đầu hỏi: “Ba ba, ba ba che mắt của con ạ?”
Hứa Chiêu không hiểu, hỏi: “Gì cơ?”
Hứa Phàm hỏi lại một lần nữa: “Ba ba che mắt của con ạ?”
“Là ông che.” Thôi Định Sâm tiếp lời.
Hứa Phàm quay đầu hỏi: “Ông che mắt, che mắt con làm gì thế?”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, nói với Hứa Phàm: “Đùa cháu chơi.”
“Chơi gì ạ?”
“Chơi trốn tìm.”
“Cháu, cháu không chơi với ông.”
Vẻ mặt Hứa Phàm đầy ghét bỏ chui vào trong ngực Hứa Chiêu.
Thôi Định Sâm cũng không tức giận, vẫn nhìn Hứa Chiêu như trước, nhẹ giọng hỏi: “Em xấu hổ à?”
Hứa Chiêu cúi đầu, không nói gì.
Tay Thôi Định Sâm vuốt ve ngón tay Hứa Chiêu nói: “Cho em làm quen chút.”
Sắc đỏ trên mặt Hứa Chiêu vẫn chưa rút đi, ngẩng đầu hỏi: “Làm quen gì ạ?”
Thôi Định Sâm đáp: “Có bạn trai.”
“Có bạn trai?”
“Đúng, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, có bạn trai.”
Vẻ mặt Hứa Chiêu kinh ngạc, hóa ra đây là cách người ở niên đại này thể hiện mình đã có đối tượng à.
Thôi Định Sâm quan sát biểu cảm của Hứa Chiêu, hỏi: “Chẳng lẽ em không nghĩ vậy sao?”
Hứa Chiêu nhanh chóng hoàn hồn, nói: “Không mà.”
Thôi Định Sâm cười, nắm chặt tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ của Thôi Định Sâm, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, tùy ý để y nắm, tận tới khi càng thêm nhiều người nối đuôi nhau tới công ty lương thưc, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm mới đứng dậy, kéo xe trâu tiến vào trong, tiếp tục xếp hàng, bây giờ đã có thể vào được nơi có bóng râm.
Nhưng ở đây người rất nhiều, Thôi Định Sâm không tiếp tục nắm tay Hứa Chiêu nữa, vừa nói chuyện vừa ghét bỏ việc nộp thuế.
Nộp xong, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm lại kéo xe trâu không về nhà, à không đúng, xe trâu chở Hứa Phàm về nhà.
Hai người kéo Hứa Phàm về thôn Nam Loan, Thôi Định Sâm vì có việc phải tới Tây Châu nên không ở lại lâu, gần như ngay lập tức về lại Thôi gia ở thị trấn.
Hứa Chiêu đứng cạnh xe Thôi Định Sâm nói: “Tiểu thúc, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Thôi Định Sâm gật đầu, nhưng không khởi động xe.
Hứa Chiêu nghi hoặc nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm vẫy gọi Hứa Chiêu nói: “Em tới đây một chút.”
Hứa Chiêu xoay người tới gần Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm lập tức hôn lên mặt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cả kinh, nhanh chóng bụm má đứng bật dậy.
Thôi Định Sâm thì cười, nói: “Tôi đi đây, sẽ điện thoại cho em sau, về đi, có thời gian tôi sẽ tới tìm em.”
Hứa Chiêu máy móc mà gật dầu, nhìn Thôi Định Sâm lái xe đi xa dần, thẳng tới khi biến mất.
Trong lòng cậu đột nhiên có chút nuối tiếc, nhưng chưa được bao lâu đã bị Hứa Phàm đánh gãy, Hứa Phàm chạy từ sân nhà Đại Trang ra, ló đầu gọi: “Ba ba.”
“Làm gì thế?” Hứa Chiêu đáp.
Hứa Phàm nói: “Bà nói, nói, về ăn cơm ạ.”
“Ba biết rồi.”
“Nhanh lên nha, thiệt là nhiều thịt ăn đó ạ.”
“…”
Hứa Chiêu bước về hướng nhà Đại Trang, hôm nay là ngày đầy tháng của Đại Ny, buổi sáng cha Hứa, mẹ Hứa đã giúp nhuộm đỏ trứng gà, chuẩn bị hoa, chào hỏi khách khứa, tiễn bước khách nhân, nên giờ gia đình Đại Trang mời nhà Hứa Chiêu ở lại ăn cơm.
Từ khi ba Đại Trang làm việc cho Hứa Chiêu, sinh hoạt nhà Đại Trang đã cao hơn trước nhiều, ngay cả bữa ăn cũng phong phú hơn, có gà, cá, trứng, tuy đơn giản nhưng vẫn làm cho hai nhóc Hứa Phàm, Đại Trang vui muốn chết, mỗi đứa ôm một cái bát ngồi ăn tóp tép.
Nhóm người lớn thì vừa ăn vừa trò chuyện, đầu tiên thử hỏi xem Đại Ny giống ai, rồi nói tới tận thôn đông thôn tây, cuối cùng là về chuyện gieo trồng nhà kính.
Cơm nước xong, Hứa Chiêu mời thôn trưởng, bí thư tới, dưới sự chứng kiến của hai người, cậu ký với ba Đại Trang một hợp động thuê đất, nói cách khác, Hứa Chiêu sẽ toàn quyền sử dụng năm mẫu đất của nhà Đại Trang trong hai năm, phí thuê mà một ngàn năm đồng, ký xong, Hứa Chiêu đưa thôn trưởng, bí thư về, sau đó thương lượng chuyện gieo trồng với ba Đại Trang.
Vì thời tiết ở thôn Nam Loan vào mùa hè quá nóng, trực tiếp gieo trồng có thể làm rau dưa bị khô héo, vẫn cần nhà kính che chắn.
Ba Đại Trang hỏi: “Không phải chú nói muốn trồng hoa quả à?”
Hứa Chiêu nói: “Sang năm ạ.”
Ba Đại Trang không hiểu hỏi: “Sao lại phải chờ tới sang năm?”
“Bởi vì không có tiền.” Hứa Chiêu nói thật: “Giai đoạn đầu nhập giống, chu kỳ sinh trưởng, em vẫn chưa hiểu rõ lắm, năm nay cuối tháng hè trồng một quý rau dưa, cuối tháng đông trồng một lứa, sang năm mở rộng thành quy mô lớn là được ạ.”
Ba Đại Trang nghe xong gãi đầu nói: “Hứa Chiêu, vẫn là chú có cái đầu dùng tốt, anh không nghe hiểu mấy cái này đâu, chú bảo gì anh làm đấy, tất cả đều nghe theo chú.”
Ba Đại Trang là một người chất phác như vậy đấy.
Hứa Chiêu cười gật đầu, sau đó nói tiếp những chuyện cần làm với ba Đại Trang.
Hôm sau, Hứa Chiêu, ba Đại Trang, Trương Tiểu Hổ cùng nhau thu hoạch dưa hấu, lái xe kéo xuống dưới vùng nông thôn bán, cứ vậy tới tận lúc ngày mùa kết thúc.
Ba Đại Trang nghe Hứa Chiêu nói, mượn hai con bò trong thôn, cùng Trương Tiểu Hồ cầm cày, bắt đầu xới đất.
Hứa Chiêu cũng không nhà rỗi, để có được giống với chất lượng tốt, cậu không chỉ tới những quầy hàng bán dưa hấu trên thị trấn, ở ngay nhà mình cũng thử nghiệm, xác nhận rõ ràng giống mình mua không kém chất lượng.
Cứ như vậy bận rộn tới khi hết ngày mùa, trong thôn bọn trẻ con đã bắt đầu đi học, Hứa Chiêu ở trong sân cũng nghe được âm thanh líu ríu của bọn nhỏ.
Hứa Chiêu nhịn không được nghĩ về sau Hứa Phàm trưởng thành, không cần bé phải thích học như Thôi Định Sâm, nhưng đừng giống Thôi Thanh Phong không thích học là được.
Đang suy nghĩ, ngoài sân truyền tới tiếng khóc của Hứa Phàm.
Hứa Chiêu nhanh chóng nhìn sang, thấy Hứa Phàm vừa khóc vừa chạy tới, ôm chặt lấy đùi Hứa Chiêu, nước mắt nước mũi chùi hết lên, khóc vô cùng thương tâm, Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi cha Hứa đi sao Hứa Phàm: “Ba, Hứa Phàm làm sao vậy ạ?”
Cha Hứa cười nói: “Bị đuổi ra ngoài.”
Hứa Chiêu càng thêm khó hiểu: “Ai đuổi ạ? Nó bị ai đuổi ra ngoài ạ? Đi đâu thế?”
Cha Hứa đáp: “Tới trường học, bị thầy giáo đuổi ra ngoài.”
Vẻ mặt Hứa Chiêu kinh ngạc.
Cha Hứa giải thích: “Bảo bảo thấy trẻ con đứa nào cũng đeo cặp tới trường nên chạy theo, thấy người khác giao học phí, nó cũng chen vào, thầy giáo hỏi tới làm gì, nó nói tới trường học, thầy hỏi ba đâu, nó nói ba ba không đến trường, nó đến, thầy bảo nó đi tìm ba ba, không cho nó ở phòng học, nó ra khỏi phòng học không khóc, vào thôn mới khóc lớn.”
Hứa Chiêu nghe xong cười ôm lấy Hứa Phàm, vươn tay lau khuôn mặt nhỏ của Hứa Phàm, hỏi: “Con muốn đến trường à?”
Hứa Phàm nức nở khóc: “Dạ.”
Hứa Chiêu ôn hòa hỏi: “Vì sao lại muốn tới trường thế?”
Mắt mũi Hứa Phàm hồng hồng mà nói: “Bởi vì, bởi vì có rất nhiều bạn lớn.”
“Con muốn chơi cùng họ à?”
“Dạ, con muốn chơi.”
“Nhưng trường học là chỗ học tập mà?”
“Con cũng, cũng học tập.”
Hứa Chiêu cười: “Được, vậy chờ con lớn lên thêm một chút, chúng ta cùng tới trường học, học tâp, làm quen bạn mới, được không?”
Hứa Phàm gật đầu.
Hứa Chiêu dùng khăn ướt lau mặt cho Hứa Phàm, nói: “Vậy không khóc nữa, ba ba lấy cho con bánh quy ăn nhé?”
Hứa Phàm lên tiếng nói: “Nhưng mà ba ba.”
“Làm sao vậy?”
“Con muốn ăn hai cái bánh.”
“…Được.”
“Cảm ơn ba ba.” Hứa Phàm đặt tay bên miệng cười rộ lên.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm về phòng, vừa lấy bánh quy cho Hứa Phàm ăn thì điện thoại vang lên, Hứa Chiêu mỉm cười nghe, nghĩ là Thôi Định Sâm, đúng thật là Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu tự nhiên kể chuyện Hứa Phàm muốn tới trường chơi với bạn.
Thôi Định Sâm nói: “Nó muốn tới trường đến thế à?”
Hứa Chiêu cười: “Cũng không hẳn là muốn đến trường, chỉ là thấy ở trường lắm trẻ con, muốn chơi.”
Thôi Định Sâm nói đùa: “Con trai giống hết tôi.”
Hứa Chiêu nghe, trong lòng cười mà phản bác: “Từ chỗ nào thúc nhìn ra giống thúc? Rõ ràng chẳng giống tí nào mà.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Không giống nhau tí nào sao?”
Hứa Chiêu phản bác tiếp: “Có sao?”
“Tôi cảm thấy có nhiều điểm giống mà.” Thôi Định Sâm ho khan một tiếng: “Hồi bé tôi cũng tham ăn, thích chạy theo đám nhóc tới trường, cũng không ăn rau thơm, cũng thích soi gương, khụ, tôi cũng rất ki bo.”
Hứa Chiêu lập tức phản bác: “Hứa Phàm nhà cháu không ki bo.”
Thôi Định Sâm ở bên kia cười.
Hứa Chiêu cúp điện thoại, cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật tính cách của Hứa Phàm rất giống Thôi Định Sâm, càng tiếp xúc với Thôi Định Sâm, càng thấy giống, chắc chỉ là trùng hợp, vì thế cậu không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa, quay đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm vừa nghe radio vừa ăn bánh quy.
Hứa Chiêu đột nhiên nhớ tới Hứa Nhị oa nhà Hứa Hữu Thành, hỏi: “Hứa Phàm, hôm nay con chơi ở trong thôn có thấy Nhị oa không?”
Hứa Phàm trả lời: “Con thấy ạ.”
“Bụng nó còn đau không?”
Hứa Phàm cắn một miếng bánh nói: “Anh nói, anh không đau.”
“Làm sao con biết?”
“Con hỏi ạ.”
Ôi, nhóc này còn biết tự hỏi cơ đấy.
Từ lúc Hứa Hữu Thành từ phòng giam đi ra, cách giáo dục Nhị oa cũng thay đổi, tuy không biết thế nào là dạy dỗ đúng cách nhưng Hứa Nhị oa lớn hơn Hứa Phàm hai, ba tuổi không còn tiếp tục giật đồ của Hứa Phàm, cũng không đánh Hứa Phàm nữa, trong thôn chơi đùa với Hứa Phàm, có khi còn cho Hứa Phàm đồ ăn vặt.
Trước kia Hứa Nhị oa leo cây hái xuống ba trái đào, cho Hứa Phàm một quả, cho Đại Trang một quả, hiềm khích của ba đứa lúc trước cứ thể giải trừ, không thèm rửa đào mà cứ thể ngồi ven đường gặm, đương nhiên bạn tốt nhất của Hứa Phàm vẫn là Đại Trang, chỉ là hai đứa không còn ghét Hứa Nhị oa nữa.
Tuy rằng trước kia Hứa Chiêu đã từng kể với Hứa Phàm về chuyện Hứa Nhị oa phải uống thuốc giun, nhưng đã qua vài ngày, thật sự không nghĩ tới Hứa Phàm sẽ đi hỏi.
Nhóc béo này! Tốt bụng quá trời!
Trong lòng Hứa Chiêu vui vẻ mà ngồi xổm trước mặt Hứa Phàm, thơm thơm Hứa Phàm một chút, làm Hứa Phàm vui muốn chết, đưa bánh quy trong tay cho Hứa Chiêu ăn.
Hứa Chiêu cắn một cái, không chút nào tiếc rẻ khích lệ Hứa Phàm: “Tam oa tử, sao con lại giỏi như thế hả?”
Hứa Phàm hì hì cười: “Vì con đẹp.”
Hai cái này có quan hệ với nhau à?
Hứa Chiêu cũng không so đo, cười rộ lên, nói: “Hứa tam oa tử, con tự kỷ lắm đó.”
Hứa Phàm nghiêng đầu hỏi: “Ba ba, tự kỷ là gì ạ?
“Là tự mình yêu bản thân mình đó.”
“Con yêu ba ba.”
Nghe vậy, ánh mắt nhìn Hứa Phàm của cậu càng thêm nhu hòa: “Ba ba cũng yêu con.”
Hứa Phàm vui vẻ ôm cổ Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu ôm lại Hứa Phàm: “Được rồi, đi làm việc nào.”
Hứa Phàm nói theo: “Đi làm việc nào.”
“Lát nữa Thôi Nhị gia tới đây, con cho ông một cái bánh quy nhé.”
“Không cho.”
“Cho ông nửa cái.”
“Không cho.”
“Vậy Đại Trang thì sao?”
“Cho Đại Trang non nửa.” Hứa Phàm nói.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vừa ra khỏi cửa, mẹ Hứa đã cao hứng chạy vào, dọn ra ghế dài, hai cái ghế đơn, Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Mẹ, mẹ dọn ghế làm gì vậy ạ?”