Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu – Chương 39
Diệp Duật nghe vậy, cũng không nghĩ xấu như Từ Kỉ, “Đừng lo lắng, Dung Yên không có khả năng làm loại chuyện này, cô ấy lá gan còn không có lớn như vậy …… Hoặc là tiền do Tần Dã đưa, hoặc là tiền này chính nhặt được.
“Từ Kỉ nghe lời này, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Cái gì mà kêu Dung Yên không có khả năng làm loại chuyện này? Hay là con chó cái Dung Yên kia vẫn rất quan trọng trong lòng Diệp Duật?Nghĩ về mối quan hệ giữa hai người trong giấc mộng.
Từ Kỉ rất không vui.
Nhưng trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc này.
Chỉ là vội vàng, “Diệp Duật, anh hiểu lầm ý em rồi, em không nói Dung Yên đi ! Nếu như Dung Yên thật sự nhặt được tiền, nhiều tiền như vậy ! Cô ấy tự mình dùng, vậy người làm rơi thì phải làm sao? Làm như vậy tốt sao? Cũng không thể tự tiện tiêu tiền người ta đánh rơi đâu?””Nếu không, chúng ta vẫn là nên khuyên nhủ bảo cô ấy đem đồ vật trả lại, nếu không đủ, như vậy…… Em sẽ cố gắng bù vào giúp……”Diệp Duật trong lòng rất phức tạp, hắn thật không ngờ Từ Kỉ lại lương thiện như vậy.
Thật sự là một cô nương mềm lòng, hắn quả thật không nhìn lầm người, cũng không có thích sai người.
“Vậy ta đi xem một chút.
“Từ Kỉ hai mắt sáng lên, lập tức nói: “Em đi cùng anh! Ngày hôm qua, cô ấy hiểu lầm em ! cũng có chút ý kiến, nếu đã đi qua, vừa lúc giải thích một chút…”Ngoài việc muốn biết tiền của Dung Yên từ đâu ra.
Cô ta còn muốn biết tại sao Tần Dã không chết?Việc này rất quan trọng với cô ta.
Chẳng lẽ là do cô ta thiết kế làm Dung Yên kết hôn với Tần Dã, nên số phận của Tần Dã mới thay đổi?Loại chuyện này cùng trong mơ không giống nhau làm cô ta rất bất an.
Tóm lại, cô ta không cho phép con chó Dung Yên đó sống thêm một cuộc sống tốt đẹp kia một lần nào nữa.
Diệp Duật nhìn bộ dạng cố nén ủy khuất của Từ Kỉ, cũng có chút đau lòng.
“Vậy chúng ta cùng nhau đi, chúng ta qua xem cô ấy.
“Từ Kỉ rũ mắt gật đầu.
Nhưng lúc này, trong lòng cô ta có chút không thoải mái ! Diệp Duật không có chỉ trích Dung Yên theo lời cô nói.
Diệp Duật không nhận thấy sự biến hóa trên khuôn mặt cô ta.
Hắn dẫn đầu đi ra ngoài.
Từ Kỉ thấy vậy, đè nén không vui trong lòng, nhanh chóng đi theo.
(Hết chương này).