Bạn đang đọc Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu – Chương 278: Hắn Vội Vàng Chạy Tới
Ôn Nguyễn phớt lờ những ánh mắt và tiếng nói xung quanh mình.
Cô nhìn bà cụ xanh xao trên trán mồ hôi lạnh, cụp mi, phán đoán sơ bộ chắc là có tiền sử bệnh tim ẩn hoặc bệnh tim.
Nếu không được cấp cứu kịp thời, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ôn Nguyễn lấy trong túi ra cái kim bạc.
Ánh mắt của những người nhìn xung quanh một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cô ấy biết châm cứu?”
“Cô ấy trông giống như vẫn còn là học sinh phổ thông?”
“Thật sự có thể cứu bà cụ sao?”
Liễu Khả Nhi nhìn dáng vẻ của Ôn Nguyễn bằng ánh mắt khinh thường và chán ghét.
Trước kia Ôn Nguyễn cũng thích tạo ra danh tiếng, chuyện gì cũng muốn thể hiện.
Nhưng bây giờ mạng người quan trọng, cô còn làm náo động, không sợ thật sự sẽ lấy mạng đền mạng?
Nếu Uyển Uyển ở đây, bà cụ có thể tỉnh lại còn tin tưởng được, nhưng Ôn Nguyễn làm sao có thể?
Cô nhớ rằng Uyển Uyển đã nói Ôn Nguyễn hoàn toàn không học y, thậm chí Ôn Cẩm Chương cũng thất vọng với Ôn Nguyễn.
Người như vậy làm sao có thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ?
Ôn Nguyễn tập trung vào bà cụ, châm kim bạc bằng ngón tay trắng nõn, mỏng manh, xuyên vào các huyệt của bà.
Bà cụ đột ngột ho, và sau đó cơ thể không ngừng co giật.
Liễu Khả Nhi kêu lên, “Ôn Nguyễn, bà cụ bị cô trị liệu giống như càng nghiêm trọng hơn, cô dừng tay nhanh lên! Nếu không bà cụ thật sự sẽ bị cô hại chết!”
Những người xem còn ví von: “Ừ, cô bé, cô không thể khoe khoang mà coi thường mạng sống của người khác!”
Cô tiếp viên hàng không hoang mang.
Không biết Ôn Nguyên có chữa được bệnh cho bà cụ không.
Bà cụ nếu có chuyện bất trắc, bọn họ đều đảm đương không nổi trách nhiệm này a!
Cô tiếp viên hàng không định cản Ôn Nguyễn thì nam bác sĩ trung niên đưa tay ra và ngăn cô lại.
Nhìn thấy Ôn Nguyễn ghim kim châm vào một cái huyệt nào đó trên người bà cụ.
Bà cụ từ từ co giật, ho mạnh, khạc ra một ngụm đờm rồi từ từ mở mắt.
Ôn Nguyễn lấy ra một chiếc khăn tay, trong ánh mắt ngờ vực của mọi người, cô đã lau sạch đờm cho bà.
Liễu Khả Nhi lộ vẻ chán ghét, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
Ôn Nguyễn thực sự đã đánh thức bà cụ dậy.
Chẳng lẽ là cô rất hiểu y thuật?
Hay chỉ là tình cờ?
Sau khi bà cụ tỉnh dậy, nhịp tim yếu và nhịp thở tăng lên rất nhiều.
Bác sĩ nam bước tới và xem xét bà cụ.
Ông gật đầu tán thưởng, “Cô bé, nhìn không ra, cô thật sự có chút tài năng.
“
“
Những người xem khác cũng không ngừng vỗ tay và cảm thán.
Ôn Nguyễn không hề nao núng trước sự sỉ nhục, luôn giữ được sự điềm tĩnh.
Cô vuốt mái tóc dài xõa xuống má và khẽ gật đầu chào người vỗ tay.
Nước da thanh tú xinh đẹp, tính tình điềm đạm, đôi mắt nai trong veo, cương nghị, tuổi chưa tới 20 đã có sức hút hồn khiến người ta muốn bội phục.
Bà cụ tay vẫn còn hơi lạnh, Ôn Nguyễn kêu tiếp viên hàng không đem chăn đắp lên, nắm tay bà cụ, “Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, phi hành đoàn đã liên hệ với bệnh viện Đế Đô, sau khi hạ cánh bà sẽ được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.
“
Tầm mắt hỗn loạn của bà cụ từ từ trở nên rõ ràng, nhìn cô gái có đôi mắt nai trong veo trước mặt, bà không khỏi đưa tay, “Cô bé, cám ơn.
“
Bà cụ còn rất yếu, sau khi xuống máy bay, xe cấp cứu trực tiếp đến đón.
Bà cụ cứ nắm tay Ôn Nguyễn không chịu buông.
Ôn Nguyễn đành phải theo vào xe cấp cứu.
Trên xe cấp cứu, cô nhắn cho Cảnh Diễm đã đến đón cô.
Bà cụ tinh thần khôi phục một chút, nhìn Ôn Nguyễn trắng nõn thuần khiết như tiểu thiên sứ, không khỏi hỏi: “Ta không biết con tên là gì?”
“Con tên là Ôn Nguyễn.
“
Bà cụ gật đầu, ” Cứ gọi ta là bà nội Lệ.
“
“Bà nội Lệ.
“
Bà nhìn Ôn Nguyễn hoàn toàn trái ngược với cô gái ngồi bên cạnh trên máy bay, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích cùng yêu thương, “Trước đây ta cũng đã từng xảy ra chuyện này, nhưng không có đau tim.
“
“Bà nội Lệ, người có thể có bệnh tim ẩn tính.
“
Lệ lão phu nhân nắm tay Ôn Nguyễn, “Cám ơn cô gái, nếu không tính mạng của ta đã mất trên máy bay rồi.
“
“Bà nội Lệ, đừng khách sáo, hôm nay nếu ai xảy ra tình huống này con đều sẽ giúp.
“
Tại bệnh viện, bà cụ Lệ được đưa vào khu VIP sau khi khám tổng quát.
Nguyên lai vốn là muốn rời đi, nhưng bà cụ Lệ lại bắt cô ở lại, “Cô gái, đợi đến khi con rời đi, cháu của ta sẽ tới ngay, để cháu ta đưa con trở về.
“
Ôn Nguyễn lắc đầu, “Bà nội Lệ, không cần—”
“Hiện tại ta không thể xuất viện, không thể đưa con về nhà ăn cơm, con hôm nay phải để cháu ta hậu tạ, nếu con không nhận tình cảm của ta, vậy thì! “
Bà cụ Lệ lấy điện thoại ra, “Cô gái, đổi Wechat đi!”
Ôn Nguyễn nhìn bà cụ Lệ trạc tuổi bà nội, không thể từ chối, gật đầu nói: “Được ạ.
“
Khi cả hai trao đổi Wechat, cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Lệ Yến Sâm biết được bà cụ Lệ suýt chút nữa đã mất mạng, liền từ thành phố lân cận chạy nhanh trở về.
Lệ Yến Sâm đến thành lân cận tổ chức hội nghị tài chính, mặc quần tây đen cắt xẻ như đao, ôm lấy hai chân thon dài, mỗi bước đi đều mang theo khí chất quyến rũ lạnh lùng của người trong giới kinh doanh.
Hắn bước vài bước, đi đến bên giường.
“Bà, người không sao chứ?”
Khi Lệ Yến Sâm chuẩn bị đến gần giường bệnh, bà cụ luôn tốt bụng đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm cốc nước trên tủ lên đập vào đầu Lệ Yến Sâm.
Lệ Yến Sâm dường như đã quen với loại cảnh tượng này, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được công kích của cốc nước.
Ngay sau đó, mọi thứ có thể ném trên tủ đều ném cho Lệ Yến Sâm.
Ôn Nguyễn đứng ở một bên, có chút không kịp phản ứng.
Trước khi cháu trai của bà cụ đến, Ôn Nguyễn luôn cảm thấy rằng bà cụ rất hiền lành và tốt bụng như bà của mình.
Điều này ! có vẻ khác với những gì cô tưởng tượng!
Ôn Nguyễn sợ bà xúc động sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, nên nhanh chóng thuyết phục, “Bà nội Lệ, người đừng nóng giận, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể của người!”
Bà cụ Lệ hít thở hai hơi, nhìn về phía Ôn Nguyễn sắc mặt bỗng nhiên ôn hòa hơn, “Cô gái, hắn da dày không sợ bị đánh nát.
“
Sau đó Lệ Yến Sâm mới chú ý tới một bóng người trong phòng.
Dưới đôi mắt phượng, hắn liếc nhìn Ôn Nguyễn.
Có vẻ quen thuộc, nhưng không thể nhớ đã nhìn thấy ở đâu trong một thời gian.
Vì vậy, ánh mắt lưu lại trên mặt Ôn Nguyễn thêm vài giây.
Bà cụ Lệ vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy biểu hiện của Lệ Yến Sâm.
Cháu trai bà vốn chưa bao giờ nhìn phụ nữ nhiều, hôm nay nhìn Ôn Nguyễn còn lưu lại mấy giây, bà có kinh ngạc không kia chứ?
!.