Bạn đang đọc Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu – Chương 167: Sẽ Yêu Thương Cô 1
Máu của Liễu Thục Oánh từng chút một đông lại.
Bà nhìn Ôn Nguyễn như một con quái vật.
“Mày lúc trong thang máy đã nghe trộm đúng không?” Liễu Thục Oánh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, “Ôn Nguyễn, tao nghĩ không ra mày tuổi còn nhỏ, lại xảo trá âm hiểm như thế!”
Ôn Nguyễn khẽ mím môi, “Quá khen.”
Liễu Thục Oánh khuôn mặt nhăn nhó, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, lao tới, muốn xé nát khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của Ôn Nguyễn, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Ôn Nguyễn tránh được.
“Dì Liễu, chỉ còn con át chủ bài trong bụng bà, bà nhất định muốn khiêu chiến với tôi sao?”
Liễu Thục Oánh sững sờ tại chỗ, toàn thân lạnh như băng, giống như rơi xuống vực sâu.
Với loại người như Cẩm Thành, dù sinh con trai cũng đừng mong được công nhận.
Ông ta khác với Ôn Cẩm Chương, ông ta thường xuyên ra ngoài với phụ nữ, và cũng sẽ không bao giờ cần một người phụ nữ lớn tuổi như bà!
Nhưng đứa trẻ đúng là con át chủ bài cuối cùng của bà!
Bà không thể để bị sảy thai.
Liễu Thục Oánh còn muốn nói gì nữa thì chuông điện thoại vang lên.
Bà vừa trả lời điện thoại, giọng nói kinh hãi của Liễu Quang Diệu truyền đến, “Thục Oánh, có người của sở cảnh sát tới nói muốn đưa anh về để điều tra việc thất thoát của công ty Y Mạn, mau xuống đi…”
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát dưới lầu, sắc mặt Liễu Thục Oánh lại tái nhợt, không còn quan tâm đến Ôn Nguyễn nữa, yếu ớt rời đi!
…
Ôn Nguyễn dựa vào lan can, hai tay buông thõng bên người, bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Liễu Thục Oánh tuy rằng thâm hiểm và xảo quyệt, nhưng nếu cô vẫn ngu ngốc như kiếp trước, để cho người khác lừa gạt, thì làm sao cô có thể bảo vệ bản thân và gia đình?
Lần này không đem Liễu Thục Oánh đánh xuống vực sâu, cũng không phải là cô không muốn, mà Liễu Thục Oánh dính vào Ôn Cẩm Thành, nếu cô khiến Liễu Thục Oánh sinh non, để bà ta không có chỗ dựa, Ôn Cẩm Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô cùng ba cô.
Liễu Thục Oánh không có gì đáng sợ, nhưng hiện tại, cô cùng ba cô không đủ sức đọ sức với Ôn Cẩm Thành, nếu chọc giận ông ta thì chỉ tự chuốc lấy phiền phức mà thôi!
Bất quá, đây chỉ là bắt đầu, sau này cô sẽ không để Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển sống tốt như vậy!
“Ôn Nguyễn, hóa ra tối nay chính cậu là người kiểm soát toàn bộ tình huống!” Hoắc Cảnh Tử từ trong bóng tối đi ra, hắn nhìn về phía Ôn Nguyễn, ánh mắt phức tạp, tối tăm.
Qua một đêm, Liễu Thục Oánh làm loạn, Ôn Cẩm Chương hận Liễu Thục Oánh, Liễu Quang Diệu bị cảnh sát bắt đi, lão phu nhân hoàn toàn thất vọng với Ôn Cẩm Thành,…!- mọi việc đều nằm trong tính toán của cô.
Đây vẫn là đại tiểu thư ngu ngốc mà lúc đó mọi người nghĩ sao?
Đây vẫn là cô gái thiểu não lúc trước chỉ đuổi theo hắn sao?
Hoắc Cảnh Tử nhíu mày, chợt rùng mình một cái.
“Hoắc Hàn Niên có dạy cho cô điều này không?” Hoắc Cảnh Tử không hiểu sao cô lại thay đổi nhiều như vậy, trừ phi có người cho cô lời khuyên ở phía sau!
Ôn Nguyễn lười biếng không dám nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Tử, sau những chuyện xảy ra tối nay, cô có chút mệt mỏi, không muốn lãng phí lời nói.
“Ôn Nguyễn, cậu học theo Hoắc Hàn Niên, cậu lại là nữ sinh cấp ba, lại làm những trò như thế này.
Truyền ra ngoài sẽ chỉ hủy hoại danh tiếng của cậu thôi.
Cậu vẫn nên là người con gái thanh thuần và đáng yêu như trước đây, được chứ? “
Hoắc Cảnh Tử lấy ra một búp bê bằng đất sét, là tạo hình phim hoạt hình Chibi mang dáng vẻ của hắn, “Đây là món quà cậu đưa cho tôi lần đầu tiên, cậu cầm hình của tôi tự tay điêu khắc mà thành, cậu còn khắc tên của cậu cùng tôi.
.”
“Nguyễn Nguyễn, tôi hối hận, hối hận phụ lòng hai năm tình cảm chân thành mà cậu dành cho tôi, tôi về sau sẽ hết sức bù đắp cho cậu, không tiếp tục để cậu lo được lo mất, cũng không tiếp tục để cậu thất vọng thương tâm —— “
Hoắc Cảnh Tử còn có một bụng thâm tình chậm rãi muốn nói cùng Ôn Nguyễn, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, con búp bê đất sát trong tay liền bị cướp đi, sau đó không lưu tình chút nào, ném tới trên mặt đất.
Hoắc Cảnh Tử giật mình một cái, sau đó tức giận phản ứng, vừa định tra hỏi người ném búp bê của mình, vừa quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt phượng lãnh đạm.
Hoắc Cảnh Tử còn chưa kịp nói gì, cổ áo đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy, “Cậu nhóc, cậu đã phụ lòng con gái tôi hai năm vất vả và chân thành, bây giờ con bé không thích cậu nữa, cậu ở đâu ra mà cứ đối với nó dây dưa không rõ?”.