Bạn đang đọc Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu – Chương 146: Cô Bước Lên Một Bước Kéo Lấy Tay Anh
Cảm xúc có thể được vun đắp.
Có thể trong tương lai, cô sẽ từ từ yêu anh, và cô sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình!
Cũng như cô đã nói với Diệp Khuynh Ngữ, nếu người cô định yêu và kết hôn, thì người đó phải là Hoắc Hàn Niên, nếu anh muốn cô.
Nếu không, cô sẽ cô đơn cả đời!
Trên thế giới này, cô sẽ không bao giờ muốn bất cứ ai, ngoại trừ anh!
Nhưng hôm nay, cô đã làm tổn thương anh!
Ôn Nguyễn ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào vòng tay.
Trong lòng có một cảm giác ngột ngạt và khó chịu không thể diễn tả được.
Từ khi tái sinh, người mà cô không muốn làm tổn thương chính là Hoắc Hàn Niên.
Nhưng nhiều khi, mọi thứ phản tác dụng.
Với tính tình nóng nảy của anh, cho dù cô có giải thích thì anh cũng sẽ không tin cô nữa phải không?
Có thể mối quan hệ giữa họ sẽ xấu đi!
Nghĩ rằng trong tương lai anh sẽ coi cô như một người xa lạ, trong lòng Ôn Nguyễn tràn ngập sự chán nản.
Ôn Nguyễn không để ý, một bóng người cao gầy, nghiêm nghị đứng cách cô không xa.
Hoắc Hàn Niên đi đi lại lại, nguyên bản anh gọi đám Tần Phóng đi tiệm net.
Nhưng vào game chưa được bao lâu, anh liền một mình bỏ đi ra.
Trong cơn mưa, anh đi hết một quãng đường lên cầu vượt.
Ban đầu anh không có hy vọng gì, nhưng khi anh đi qua và nhìn thấy chiếc xe thể thao đang đậu dưới gầm cầu vượt, trong đôi mắt đen của anh có một tia sáng yếu ớt.
Anh sải bước đi tới, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi xổm trên mặt đất, con ngươi đen chợt co rút lại.
Cô ấy đến!
Nín thở, quai hàm siết chặt, anh đứng im không nhúc nhích.
Nhìn thấy bờ vai mảnh mai của cô khẽ run lên, anh thậm chí không dám bước tới, vì sợ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Ôn Nguyễn không biết đã ngồi xổm bao lâu, nhưng cô chậm rãi đứng lên.
Một cơn gió mát lạnh thổi qua, quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng, không xa lạ—
Ôn Nguyễn quay lại đột ngột, như thể cảm nhận được điều gì đó.
Nhìn thấy thiếu niên cao gầy tựa vào trước xe thể thao của mình với điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, trái tim cô chợt thắt lại, đầu ngón tay buông thõng bên cạnh khẽ run lên, đôi mắt nai tơ của cô hơi mở to, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cô nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, và nhìn người thanh niên có đường nét ẩn hiện sau làn sương trắng xanh, đôi mắt cô đau và sưng lên.
Cô bước nhanh về phía anh, nhưng—
Sau khi ngồi xổm quá lâu, bắp chân của cô tê dại một lúc, chưa kịp bước hai bước thì đã ngã về phía trước một cách lảo đảo.
Thiếu niên dựa vào cửa xe thể thao không có ý định giúp cô, thấy cô sắp ngã, Ôn Nguyễn nắm lấy cánh tay của thiếu niên, tuy rằng cô ổn định lại, nhưng lại vô tình ngã vào trong vòng tay của anh.
Vẫn còn điếu thuốc trên đầu ngón tay anh, và không khí xung quanh anh nồng nặc mùi nicotin thoang thoảng.
Mái tóc anh chăm sóc lúc chiều đã bị mưa làm ướt, trên trán hơi rối nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.
Anh cụp mắt nhìn người con gái đang ngã trong vòng tay anh, đôi mắt đen láy, gương mặt vô cảm, trên người vẫn còn nét lạnh lùng.
Ôn Nguyễn rụt cổ, đứng vững rồi rút ra khỏi lồng ngực anh.
Cô rũ hàng mi dài xuống, cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Đáng lẽ buổi chiều tôi phải đến đây, nhưng bà tôi đột nhiên bị ốm.
Tôi bận chăm sóc bà đến nỗi quên cuộc hẹn.
“
Nhìn thấy tàn thuốc trong đầu ngón tay đã cháy từ lâu, sắp rơi xuống mu bàn tay, cô bước tới nắm lấy tay anh.
.