Bạn đang đọc Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu – Chương 127: Hoắc Hàn Niên Ghen
Nam sinh chơi với Ôn Nguyễn rất vui vẻ và hay nói chuyện, thỉnh thoảng họ lại nói về những điều thú vị xảy ra ở trường mình, Ôn Nguyễn đã không ít lần bị hắn làm cho thích thú.
Thỉnh thoảng, khóe mắt lại thấp thoáng thấy hai bóng người trong góc.
Hoắc Hàn Niên nói gì với Mộc Tuyết, rõ ràng trong lòng anh có Mộc Tuyết.
Nếu không, anh sẽ không nói chuyện với một cô gái lâu như vậy.
Kết thúc trò chơi, chàng trai tiến đến gặp Ôn Nguyễn và xin cô cho Wechat.
Ôn Nguyễn lấy điện thoại ra và hai người trao đổi Wechat.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hoắc Hàn Niên ảm đạm một cách đáng sợ.
Ôn Nguyễn không để ý đến Hoắc Hàn Niên nữa, điện thoại của cô vang lên, vừa thấy bà nội gọi, liền bước ra khỏi phòng.
Trả lời điện thoại xong, Ôn Nguyễn đi về phía nhà vệ sinh.
Khi đến gần cửa phòng nhà vệ sinh, giọng nói của Hoắc Cảnh Tử từ phía sau truyền đến, “Ôn Nguyễn.
“
Ôn Nguyễn quay đầu lại nhìn Hoắc Cảnh Tử đang sải bước về phía cô.
Hoắc Cảnh Tử đứng ở trước mặt Ôn Nguyễn, dùng đôi mắt nâu thâm thúy nhìn cô, “Ôn Nguyễn, tôi không biết tại sao cậu đột nhiên không còn thích tôi, nhưng cậu không thể thích Hoắc Hàn Niên, anh ta không phải người đơn giản như cậu nghĩ, anh ta là một con quái vật, một ác quỷ— “
“Chát”
Hoắc Cảnh Tử chưa kịp nói xong, hắn đã nhận được một cái tát vào mặt từ Ôn Nguyễn.
Hoắc Cảnh Tử bị Ôn Nguyễn làm cho sững sờ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú như tranh của cô, đồng tử hắn kịch liệt co rút lại, “Tôi làm sai cái gì, cậu đột nhiên đổi ý, Ôn Nguyễn, tôi muốn biết nguyên nhân!”
Ôn Nguyễn nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hoắc Cảnh Tử mà lòng rưng rưng,
nếu có thể, cô thật muốn xé nát khuôn mặt tuấn tú này để xem bên trong hắn xấu xa, ghê tởm như thế nào!
“Hoắc Cảnh Tử, cậu đang tính toán gì, tôi điều biết rất rõ.
” Ôn Nguyễn đột nhiên đến gần Hoắc Cảnh Tử, nhón gót, đôi môi kề vào lỗ tai của hắn, “Đời này, không phải cậu chết thì tôi chết! “
Ôn Nguyễn đi vệ sinh.
Hoắc Cảnh Tử đứng yên, không nhúc nhích.
Một cơn ớn lạnh từ xương sống, cảm giác ớn lạnh lan tỏa khắp tứ chi.
Ôn Nguyễn ! Cô ấy biết gì?
!
Ôn Nguyễn ra khỏi nhà vệ sinh, tiến lên hai bước rồi đột ngột dừng lại.
Một bóng người cao gầy đang dựa vào tường, chân hơi cong lên, mái tóc lòa xòa trên trán che khuất đôi mắt đen dài và hẹp, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Ôn Nguyễn không biết có nên chào hay không, đang lưỡng lự và do dự thì đột nhiên anh ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt sâu và sắc ấy dường như muốn khoét hai lỗ thủng trên người cô.
Ôn Nguyễn tự hỏi mình đã xúc phạm anh ở đâu?
Cô cụp mắt định rời đi thì người con trai đột nhiên đứng thẳng dậy, một chân dài đi qua chặn đường cô.
“Cậu ngăn cản tôi thế này, không sợ Mộc Tuyết nhìn thấy sẽ ghen sao?”
Vừa dứt lời, cổ tay trắng nõn gầy guộc đã bị lòng bàn tay to lớn của anh siết chặt.
Sau đó kéo thẳng cô vào phòng vệ sinh nam.
Cô thậm chí không có cơ hội để vùng vẫy.
Một tiếng “rầm” mạnh, cô bị anh ném vào khung cửa, người con trai cao gầy đứng trước mặt cô, hai tay vững vàng đỡ lấy đầu cô.
Anh trịch thượng nhìn cô, chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Cậu cùng tên nhóc kia trao đổi Wechat rồi à?”
Ôn Nguyễn sửng sốt một chút, sau khi nhận ra thiếu niên trong miệng ám chỉ ai, liền cau mày nói: “Đúng vậy, chỉ là trao đổi, có liên quan gì đến cậu sao?”
Đôi mắt sáng ngời của cô, mang theo chút khiêu khích và kiêu ngạo, như muốn nói, anh đã có bạn gái rồi, lấy tư cách gì mà hỏi chuyện riêng của cô?.