Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 110: Rời Đi Trong Tuyệt Vọng


Bạn đang đọc Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu – Chương 110: Rời Đi Trong Tuyệt Vọng


Liễu Thục Oánh có dáng người đẹp, nước da trắng ngần, nét mặt mềm mại, trông vừa dịu dàng vừa thùy mị như một người phụ nữ nhỏ bé, vừa đằm thắm, duyên dáng như một người phụ nữ trưởng thành.
Sau khi khóc, đôi mắt bà đỏ hoe, trên khuôn mặt xinh đẹp còn đọng lại hai dòng lệ.
Bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào cũng sẽ cảm động một chút khi nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, Ôn Cẩm Chương không có một chút vui mừng, ở cái tuổi trung niên, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt phủ một tầng sương mù.
Ông nắm cổ tay Liễu Thục Oánh kéo bà đi.
Ôn Cẩm Chương nắm quá mạnh khiến Liễu Thục Oánh khó lòng thoát ra được.
Ông sắc mặt âm trầm, kéo cô đến phòng làm việc của trưởng khoa.
Với một tiếng “ầm, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Liễu Thục Oánh nhìn Ôn Cẩm Chương vẻ mặt u ám, bà xoa xoa cổ tay đỏ bừng, thì thào nói: “Cẩm Chương, chúng ta có con, ông không vui sao?”
Ôn Cẩm Chương giơ tay bóp chặt mặt Liễu Thục Oánh, “Con của tôi? Liễu Thục Oánh, mấy năm nay tôi có đụng qua cô?”
Lời nói của Ôn Cẩm Chương khiến trái tim Liễu Thục Oánh như thắt lại.
Vô số cảm xúc dồn về phía bà như thủy triều, gần như hủy diệt bà!

Với đôi mắt đỏ hoe, bà bắt gặp đôi mắt đỏ rực dưới ống kính của Ôn Cẩm Chương.
“4 5 ngày trước, ngày giỗ của Vân Huyên, đã xảy ra chuyện gì, ông không nhớ sao?” Liễu Thục Oánh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ôn Cẩm Chương, khóe môi cong lên một nụ cười đứt quãng, “Tôi biết những năm này, ông chỉ nghĩ đến tôi như cái bóng của cô ấy! Tôi không phiền vì tôi yêu ông và không đành lòng nhìn bệnh tình của ông càng ngày càng nghiêm trọng!”
“Nhưng hàng năm vào ngày giỗ của Vân Huyên, con người khác trong cơ thể của ông vẫn sẽ bộc phát ra.

Ông so với hắn còn bệnh hoạn hơn.

Hắn hận Vân Huyên.

Hắn bắt tôi đóng giả Vân Huyên, đánh tôi bằng thắt lưng , hơn nữa là làm cho tôi …!”
“Tôi biết, việc này rất khó cho ông, nhưng ông cũng là Ôn Cẩm Chương, ông không thể không cần đứa nhỏ này!”
Nghe được lời nói của Liễu Thục Oánh, Ôn Cẩm Chương cơ hồ như muốn nổ tung, đáy mắt dưới thấu kính nhuộm một chút huyết sắc đỏ tươi, “Liễu Thục Oánh, cô có chắc đứa nhỏ là của tôi không? 12 20 tuần là có thể chọc ối tìm DNA! “
Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của Ôn Cẩm Cẩm, Liễu Thục Oánh rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ cùng kinh hoảng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Bà khẽ câu môi, “Được rồi, nếu không tin thì cứ làm đi.

Nhưng nếu đúng là con ông, ông phải cho tôi một danh phận! “

Bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại Ôn Nguyễn.
Sau khi Ôn Cẩm Chương kéo Liễu Thục Oánh đi, các bác sĩ và y tá cũng rời đi.
Liễu Thục Oánh rất nổi tiếng trong bệnh viện, giờ bà mang thai ai cũng mừng cho bà, bao năm bầu bạn cuối cùng cũng thành công!
Chỉ có Ôn Nguyễn, như là sấm sét giữa trời quang.
Kiếp trước Liễu Thục Oánh chưa từng mang thai cùng ba cô, kiếp này sao lại mang thai?
Có thể là sự tái sinh của cô đã thay đổi quỹ đạo của số phận cô, và nhiều thứ đã trở nên khác với kiếp trước!
Ôn Nguyễn không thể chấp nhận được việc Liễu Thục Oánh mang thai đứa nhỏ của ba mình, cô cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Cô yếu ớt dựa vào tường, tưởng rằng Diệp Uyển Uyển tìm đường chết, ba cô cùng Liễu Thục Oánh quan hệ sẽ kết thúc nhưng hiện tại xem ra cô lại trở thành một trò cười!
Vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của chính mình Ôn Nguyễn cắn môi bỏ đi trong tuyệt vọng.
Khi Ôn Cẩm Chương đến tìm Ôn Nguyễn, cô đã không còn ở cửa phòng cấp cứu, ông vội vàng xuống lầu, cũng không có dấu vết của Ôn Nguyễn trong bệnh viện.
Ôn Cẩm Chương gọi điện cho Ôn Nguyễn, hồi lâu nhưng không ai trả lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.