Đọc truyện Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới – Chương 90: Hoàng Thành Đế Quốc
– Wow, lớn ghê!! Đông ghê luôn!! Papa ~~~!!
– Thủ đô hoàng gia, không tệ!!
Nửa giờ sau trận chiến ” nhỏ ” với vị Nữ Thần xa xôi trên tận Thượng Giới, nhóm người của Lâm Minh cuối cùng cũng đặt chân đến Thủ Đô của Liones Đế Quốc.
Vốn dự định ban đầu của Lâm Minh là sẽ phải ít ngày nữa mới đến nơi nhưng vì chút ” dư âm nhỏ ” của cuộc chiến mà toàn bộ vùng đất vạn dặm đã chết sạch, không còn thứ gì để hắn vui thú tham quan nên đành dùng ma pháp dịch chuyển đến đây luôn.
Thủ Đô hoàng gia của Đế Quốc, về ngoại hình lẫn kích thước đều hơn xa so với Sa Ưng Thành hay bất kỳ toà thành nào ở Gia Mã.
Với diện tích hơn vạn dặm, nó thậm chí còn to lớn hơn cả một quốc gia trên Trái Đất, và dân cư ở đây thì đến tận….20 triệu người!!
Bao quanh toà thành là một bức tường lớn dày 50m, cao hai trăm mét, đứng từ chân nhìn lên thậm chí còn chỉ thấy mấy xanh vắt ngang.
Bên trong, kiến trúc được huy hoạch và xây dựng một cách chỉnh chu và hoành tráng, mỗi một công trình nếu đặt ở Trái Đất xưa kia thì cũng là cả một kỳ quan.
Đấy cũng là nhờ sự phát triển của nền ma pháp ở Thế Giới này, nó cho phép con người có thể làm ra những sản phẩm không tưởng, nâng cao lên đời sống cơ bản.
Ví dụ như muốn xây đường, xây nhà, một cái ma pháp Tạo Hình Địa Chất cấp 7 là đã có thể biến ra một lâu đài.
Rồi mộc ma pháp điêu khắc, kim ma pháp rèn đúc, hoả ma pháp nấu ăn…..vô số những ứng dụng tuyệt vời.
Trừ những nơi có phong tục bài ngoại cao như Gia Mã thì thế giới này nói thật ra còn tiên tiến hơn cả Trái Đất, tất nhiên là về Ma Pháp Học!!
Sau khi dịch chuyển đến một nơi hẻo lánh cách Hoàng Thành không xa, nhóm người như cách lữ khách bình thường khác bắt một chiếc xe ngựa để vào thành, đây là phương tiện giao thông công cộng tại đây, chỉ phải trả một Ngân Tệ là có thể tham quan khắp thành phố cả một ngày.
Nguyên bản, muốn theo cổng chính tiến vào thì phải đến quầy canh gác để ghi chép hồ sơ, tuy nhiên ai bảo Lâm Minh có một vị Thành Chủ bên cạnh, chỉ một cái lệnh bài ném ra lập tức được mở rộng cửa đón vào.
– Papa~~~ chúng ta đi đâu???
Thanh Lân từ trong xe ngựa ló đầu ra cửa sổ hiếu kỳ quan sát khắp nơi, sau đó lại vui cười khanh khách nhào vào lòng hắn mà làm nũng.
Lâm Minh mĩm cười vuốt nhẹ mái tóc xanh mượt mà của Thanh Lân.
” Có lẽ chúng ta nên đến chỗ Công Đoàn Dong Binh, ta muốn thử cảm giác làm một kẻ mạo hiểm bình thường xem như thế nào!!
– Dong binh!!
Thanh Lân chớp chớp mắt nghiêng đầu suy nghĩ, trong trí tưởng tượng của cô bé đang vẽ ra viễn cảnh bản thân cưỡi trên vai papa cùng nhau đánh mấy con thú xấu xí, chắc chắn sẽ rất dzui.
– Ehehe, dong binh dong binh….Thanh Lân muốn trở thành dong binh mạnh nhất!!!!
Cô bé như một cụ non đứng bật dậy hai tay chống nạnh, ưỡn cao bộ ngực vốn không tồn tại độ cong của mình lên, kiêu ngạo như một chú tiểu phượng hoàng.
– Haha, chỉ cần tiểu Thanh Lân muốn thì chắc chắn sẽ được!!
Lâm Minh phì cười kéo cô bé vào lòng, sau đó cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Thanh Lân cũng không yếu thế lập tức vươn ra lưỡi nhỏ nhiệt tình đáp trả, hành động dù non nớt nhưng hiển nhiên đã có kinh nghiệm không ít lần.
– Thật hâm mộ a!!
Ngồi đối diện, Yio ánh mắt chưa từng rời Lâm Minh một khắc khe khẽ thì thầm, nhưng lập tức đã bị Tiểu Y kéo qua bắt đầu trò chơi Hư Long Giả Phượng, điên đảo tâm thần.
Khoé mắt Lâm Minh liếc sang, sau đó thuận tay tạo ra một kết giới bao phủ lại bên trong xe ngựa.
——–
Trụ sở Dong Binh ở Hoàng Đô là một kiến trúc dạng lập phương như một khối rubik, mỗi ô nhỏ đều là một đại sảnh dùng để tiếp đãi các dong binh.
( Dong binh = mạo hiểm giả)
Nơi đây không tồn tại cái gọi là cửa ra vào, chỉ cần đi đến và trực tiếp đi xuyên vào trong là được, ma trận sẽ kích hoạt và đưa bạn đến một đại sảnh bất kỳ có ít người bên trong.
Rất tiện dụng!!
Khi nhóm người Lâm Minh xuất hiện trong đại sảnh, một lượng lớn nam tính dong binh lập tức đưa mắt nhìn chăm chăm, đặc biệt là vào Yio và Tiểu Y.
Dĩ nhiên, với vài kẻ có sở thích đặc biệt thì lại sáng mắt lên mà nhìn ngắm Thanh Lân như một chú thỏ trắng nhỏ.
Đáng tiếc, chú thỏ này đang được một con sắc lang nuôi lớn chờ thịt rồi, và còn là một con lang rất bự….rất rất bự!!
Trong đại sảnh ngoài các dong binh ra thì còn có mười tấm bảng lớn, bên trên dán chi chít các tờ giấy nhiệm vụ, hiện giờ có cả trăm người đang đứng trước chúng mà nghiên cứu đăm chiêu.
– Tôi có thể giúp gì cho mọi người không??
– Ừm, chúng tôi muốn đăng ký trở thành dong binh!
Nhóm người bỏ qua ánh mắt của những kẻ khác rồi tiến đến quầy tiếp tân và hỏi về việc đăng ký.
Đúng như những gì Lâm Minh nghĩ, việc đăng ký này diễn ra rất chóng vánh, chỉ cần viết vài tờ đơn thì huy hiệu đã về tay, là một thẻ bài nhỏ bằng đồng xanh.
Khác với Gia Mã khi dong binh là một đoàn thể rời rạc hạc gà lẫn lộn, ở Liones này cấp bậc được phân ra rất rõ ràng.
Thẻ đồng: tu vi cấp giả và cấp sư.
Thẻ bạc: đại sư – linh cấp.
Vàng: Vương cấp – Hoàng Cấp.
Bạch kim: Tông cấp – Tôn cấp.
Bởi Thanh Lân chỉ có tu vi đấu giả nên chỉ có thể đăng ký ở mức đồng, cả ba thấy vậy thì đều đồng loạt ép tu vi xuống để chung theo cô bé.
– Thủ tục đã xong, từ nay về sau các vị có thể nhận nhiệm vụ từ tất cả các chi nhánh trên toàn đế quốc.
Cô tiếp tân vừa nói vừa đánh mắt ngắm nhìn Thanh Lân, chỉ mười hai tuổi mà đã là ngũ tinh đấu giả, thiên phú này dù là Hoàng tộc cũng chưa từng xuất hiện.
– Đa tạ!
Nhận lấy thẻ, Lâm Minh gật nhẹ đầu, sau đó định đi đến một tấm bảng nhìn thử xem sao, nhưng bỗng nhiên đã bị người chặn lại.
Kẻ đến là một thanh niên tóc vàng, diện mạo đẹp trai có thể vứt Lâm Minh tám con phố lớn, với đôi mắt xanh và khí chất lãng tử của mình, anh ta hoàn toàn xứng đáng là Bạch Mã hoàng tử của vô số người phụ nữ.
Chỉ với biểu hiện của cô tiếp tân phía sau là cũng đủ hiểu rồi, có vẻ đang hưng phấn đến mức sắp ngất xỉu.
– Ngươi….là ai??!!