Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 125


Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 125

Trên đời này không có bữa ăn nào không phải trả tiền, tự nhiên cũng không có chuyện hoa báo làm không công.

Vì thế La Kiều bị Mông Đế liếm tới lâng lâng vẫn lo lắng như cũ không phải là buồn lo vô cớ.

Bất quá Mông Đế lại không gấp gáp, chỉ yên lặng ghi sổ món nợ này, đợi đến một ngày tính sổ, nó sẽ làm con liệp báo này càng ‘thoải mái hơn’.

Dự cảm của La Kiều về Mông Đế luôn linh nghiệm. Mông Đế liếm hết lông toàn thân cậu một lần thì nằm úp sấp trên nhánh cây, ý bảo cậu có thể đi rồi, La Kiều thà rằng Mông Đế lập tức làm chút gì đó đi. Cảm giác bị đòi nợ cũng không tốt đẹp chút nào, nếu tích quá nhiều thì cả đời này cậu cũng đừng hòng xoay người nữa a.

La Kiều muốn nói, bằng không, ta chủ động một chút a?

Mông Đế liếc mắt, biểu hiện nó không hứng thú.

La Kiều động động lỗ tai, chủ động cũng không được?

Mông Đế vẫn không lên tiếng, lần này ngay cả liếc mắt cũng không thèm.

La Kiều nắm chặt vuốt, lẽ nào còn chưa vượt qua bảy năm mà mình đã hết hấp dẫn rồi sao? Chủ động sáp qua dùng thân thể cọ cọ Mông Đế, cái đuôi quét qua lưng đối phương, thấy Mông Đế vẫn thờ ơ như cũ, liền dứt khoát học bộ dáng của Mông Đế lúc nãy, bắt đầu liếm.

Liếm trán, liếm má, liếm tai, liếm luôn cằm cùng cổ, về phần những bộ vị khác, La Kiều biểu thị đang ở trên nhánh cây, cậu với không tới.

Mông Đế bị La Kiều liếm tới nheo mắt, rốt cuộc, nó động.

Ngay lúc La Kiều liếm tới cằm, Mông Đế đột nhiên vươn móng lật La Kiều lại. Đương nhiên, nó sẽ không bất cẩn để La Kiều rớt xuống đất, La Kiều vẫn như cũ an ổn nằm trên nhánh cây, chỉ là một lúc lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần.


Đây là tình huống gì a?

Mông Đế cúi đầu ngửi khóe miệng La Kiều, tốt lắm, là mùi của nó. Lại ngửi ngửi cổ La Kiều, vẫn còn mùi của nó.

Điều này làm Mông Đế hưng phấn.

Ngay sau đó Mông Đế biến hóa hình thái trực tiếp túm lấy đuôi La Kiều, kéo cậu lên nhánh cây có cành lá um tùm xum xuê hơn. La Kiều vừa luống cuống tay chân ôm lấy Mông Đế, vừa lén nhếch khóe miệng, thở phào.

Vầy vẫn tốt hơn…

Nếu Mông Đế thật sự cái gì cũng không làm mà thả cậu đi thì thực đáng lo a, lỡ ngày nào đó tâm huyết dâng trào muốn tính toán hết nợ nầng thì cậu còn sống nổi sao?

Hoa báo có thể liên tục gì kia suốt bốn năm ngày, nếu cậu thật sự bị Mông Đế làm liên tục suốt mấy ngày như vậy thì mệnh cũng chẳng còn, làm sao cùng mỹ nhân này thiên trường địa cửu được chứ?

Thiên trường địa cửu gì đó trước mắt chỉ có cậu đơn phương tình nguyện, bất quá La Kiều tin tưởng, với trí tuệ cao siêu của cậu, mỹ nhân này khẳng định trốn không khỏi móng vuốt của cậu!

Rốt cuộc, Mông Đế tìm được một nhánh cây làm mình vừa lòng, trực tiếp đè La Kiều xuống. La Kiều vẫy vẫy đuôi, trí tuệ cao siêu gì đó lúc này không quan trọng, quan trọng nhất là thể lực a…

La Kiều nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong ánh mắt hiện lên quang mang kiên quyết, dứt khoát biến hóa hình thái, cánh tay quấn quanh cổ Mông Đế dùng sức kéo xuống, đồng thời tự nâng đầu cắn một ngụm chặn môi Mông Đế.

Đến đây đi mỹ nhân, come on!


Mông Đế bị La Kiều đột nhiên bùng nổ nhiệt tình dọa sợ, theo bản năng hoài nghi con liệp báo này có âm mưu nhân cơ hội chạy trốn? Bất quá bộ dáng lại không giống lắm, cái tay kia đã sờ tới nơi nào rồi.

Lòng bàn tay La Kiều dán bên hông Mông Đế, thắt lưng thon gầy rắn chắc, xúc cảm thực sự tốt lắm. Làm cậu nhịn không được nhớ tới hương vị tươi ngon của ấu tể linh dương đầu bò…

Ngừng, không thể nghĩ tới mấy chuyện sát phong cảnh như vậy trong lúc này a!

La Kiều dùng sức lắc đầu, mái tóc đen mướt theo cử động của cậu tung bay phất qua cằm cùng chóp mũi Mông Đế, cảm giác ngứa ngứa hệt như cơn gió nhẹ thoảng qua.

Không quan tâm có âm mưu hay không, nếu Mông Đế còn nhịn được thì nó không phải là một con hoa báo đực đang trong thời kì tráng niên hăng hái nữa!

Vì thế, một con chim ưng bay trên bầu trời phát hiện cành lá của một cây sung đột nhiên rung rung, sau đó ngừng, tiếp đó lại rung rung không dứt.

Đây là có chuyện gì a?

Bất quá con chim ưng nọ chỉ tò mò một chốc mà thôi, một con thỏ hoang vừa xẹt qua bụi cỏ càng hấp dẫn nó hơn, hôm nay có cơm chiều ăn rồi a.

Dưới gốc cây, mèo hoang mụ mụ dẫn theo đám con đi ngang qua, vài chiếc lá rớt xuống người mèo hoang con, bé mèo ngẩng đầu, ánh mắt to tròn nghi hoặc nhìn lên ngọn cây, mèo hoang mụ mụ lập tức ngậm nó tha đi, trên cây có báo, không được nhìn!

Mấy con chồn đất gặp gỡ một nhà mèo hoang, chúng cũng phát hiện tung tích của báo, nhưng không có can đảm chạy tới nhòm lén. Chúng đã phát hiện, mặc kệ là hoa báo hay liệp báo đều hung tàn như nhau, vẫn trốn xa một chút thì tốt hơn.

Chuyện La Kiều lo lắng không phát sinh, nhóm chồn đất không tổ chức thành đoàn tới gốc cây vây xem. Bất quá cho dù bị vây xem thì cậu cũng không còn dư tinh lực mà quản nữa, nếu trời cho cậu một cơ hội làm lại, cậu nhất định phải đầu thai thành một con hoa báo, còn phải là giống đực!


Trong núi đá, Sa Mỗ cùng Hi Đạt nhìn bốn ấu tể tụm thành một đoàn lăn lộn. La Sâm, La Thụy cùng ba đứa nhỏ của Sa Mỗ chơi trò đi săn.

Nếu con liệp báo khác thấy một màn này khẳng định ngay cả cằm rớt xuống đất lúc nào chúng cũng không biết.

Liệp báo cái đều đơn độc dưỡng dục ấu tể, có lẽ liệp báo cái trẻ tuổi sẽ sinh sống cùng nhau một khoảng thời gian ngắn, giúp nhau cùng dưỡng ấu tể, đồng thời cũng học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm đi săn từ liệp báo cái trưởng thành, nhưng tình huống như Hi Đạt cùng Sa Mỗ cơ hồ không có.

Có lẽ, hết thảy phải quy công cho La Kiều đang bận xx với hoa báo?

Sa Mỗ cùng Hi Đạt nghĩ tới La Kiều, không hẹn mà cùng có xúc động muốn mài móng. Tuy La Kiều giúp đỡ rất nhiều nhưng bọn nó vẫn muốn đánh, này là vì sao a?

Tiểu liệp báo vừa tròn hai tháng tuổi thực hoạt bát nhưng cũng rất nhanh mệt, chúng phải thường dừng lại nghỉ ngơi bú sữa.

Hi Đạt gần nhất ăn rất tốt, có Sa Mỗ cùng La Kiều ở, nó có thể an tâm ra ngoài đi săn. Hiện giờ là mùa sinh sản của linh dương gazen cùng linh dương đầu bò, nó có thể dễ dàng tìm thấy ấu tể mới sinh trong bụi cỏ, cũng có thể bắt linh dương gazen trưởng thành, điều này làm nguồn sữa của nó vô cùng sung túc. Bốn ấu tể cũng từ sữa mẹ chiếm được nguồn dinh dưỡng phong phú, cũng được bảo hộ rất tốt, cứ việc chỉ mới hai tháng tuổi nhưng Hi Đạt tin rằng chúng có thể bình an lớn lên.

Kinh nghiệm nói cho Sa Mỗ biết, bốn ấu tể này vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa, chỉ cần không đụng sư tử hay linh cẩu, chúng có thể được nuôi nấng tới khi trưởng thành.

Nhưng bọn nó không thể cứ ở lại lãnh địa La Kiều mãi. Lúc ấu tể được ba tháng, phải dẫn chúng ra ngoài, cho chúng nhận thức cùng quen thuộc phiến thảo nguyên này. Chúng phải theo Hi Đạt quay về lãnh địa. Tiểu báo cái sau khi trưởng thành sẽ thành lập lãnh địa riêng ở gần lãnh địa Hi Đạt, tiểu báo đực thì bắt đầu khoảng thời gian lang thang, có lẽ sẽ may mắn tìm được lãnh địa của riêng mình, có lẽ sẽ kết minh với liệp báo đực khác, cũng có thể xua đuổi liệp báo khác mà chiếm lấy địa bàn của đối phương.

Vô luận thế nào, đó đều là chuyện một năm sau.

Sa Mỗ chuyển ánh nhìn về phía La Sâm cùng La Thụy, còn có ba đứa nhỏ của mình. Đây mới là điều nó nên lo lắng hiện giờ.

Tây Lam hoàn toàn không cần quan tâm, tiểu báo cái này đã nắm giữ toàn bộ kỹ xảo đi săn, tuy còn hơi non nớt, nhưng chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thì nó sẽ sống rất tốt. Hai đứa nhỏ kia kém hơn Tây Lam một chút, bất quá chúng có thể kết minh, điều này đảm bảo cho cuộc sống về sau của chúng hơn.

Mà hai ấu tể do La Kiều nuôi lớn thì làm Sa Mỗ có chút đau đầu.

La Sâm cùng La Thụy lớn hơn Tây Lam một tháng, đã gần được mười lăm tháng tuổi. Chỉ ba tháng nữa thôi chúng có thể rời La Kiều, một mình sinh sống. Nhưng biểu hiện của hai tiểu liệp báo này thực mâu thuẫn. Có lúc, chúng trở nên thực ngây thơ, lăn lộn làm nũng như ấu tể vài tháng tuổi, đương nhiên, này không phải lỗi của chúng, có một người nuôi dưỡng như vậy, muốn trưởng thành thành thục cũng khó! Móng vuốt Sa Mỗ lại bắt đầu ngứa…


Nhưng về phương diện đi săn cùng tránh né nguy hiểm, hai tiểu liệp báo lại biểu hiện rất tốt.

Trước kia đều là La Kiều mang chúng, hai tiểu liệp báo học được rất nhiều động tác đi săn từ La Kiều. Hôm nay, La Kiều không ở, hai anh em lần đầu tiên biểu diễn những kỹ xảo mình học được.

So với những tiểu liệp báo cùng tuổi, La Sâm cùng La Thụy biểu hiện rất tốt, càng bình tĩnh, cũng càng thông minh hơn. Không chỉ đơn thuần dựa vào tốc độ của liệp báo mà có kế hoạch hợp tác, một đứa đuổi con mồi tới vị trí đứa kia đang ẩn núp, một khắc con mồi sơ ý sẽ lao ra vây khốn, sau đó hai anh em hợp sức bổ gục con mồi.

Sa Mỗ vốn định hỗ trợ, nhưng lúc nó chạy tới thì hết thảy đã xong.

Mục tiêu mà chúng chọn là một con linh dương gazen được vài tháng tuổi, cũng không phí nhiều sức lực đã giết chết con mồi. Sau đó chúng không vội vàng ăn mà kéo linh dương vào trong bụi cỏ cao.

Khoảnh khắc đó Sa Mỗ kinh ngạc không biết nên nói gì, quay đầu nhìn lại ba đứa nhỏ nhà mình, hai tiểu báo đực liệu có thể làm tốt được như vậy hay không?

Nó không xác định.

Nhưng có một điều Sa Mỗ có thể khẳng định, La Kiều dưỡng hai tiểu liệp báo này rất khá. Chỉ cần có thể tiếp tục sống, chúng sẽ trở thành một trong những liệp báo đực xuất sắc nhất thảo nguyên này.

“Thế nhưng lại do nó nuôi lớn…”

Sa Mỗ thở dài.

La Sâm đang chơi đùa đột nhiên ngừng lại, nó phát hiện thân thể có chút không thích hợp, cảm giác này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cũng không làm nó khó chịu gì. Quay đầu nhìn La Thụy, phát hiện đứa em cũng giống mình. Hai anh em đồng thời nghi hoặc nhìn đối phương, không rõ đây là chuyện gì.

Có lẽ ba ba có thể giải thích cho chúng, nhưng bao giờ ba ba mới về a?

Hoa báo gì đó, quả nhiên chán ghét!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.