Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 121


Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 121

Sáu tuần sau, bốn liệp báo ấu tể lần đầu tiên theo sau Hi Đạt đi ra khỏi hang núi.

Hi Đạt chăm sóc rất tốt, hai tiểu liệp báo đực cùng hai tiểu liệp báo cái, tròn vo xù lông như bốn cục bông, đi sát phía sau Hi Đạt, thỉnh thoảng có một con không theo kịp, Hi Đạt sẽ quay lại ngậm lấy nó, đặt tới bên cạnh những ấu tể khác.

Nhìn bốn nhóc con này, La Kiều không khỏi nhớ tới lúc vừa nhặt được La Sâm cùng La Thụy, lúc ấy chúng bất quá chỉ mới được ba tháng, bộ dáng cũng không khác đám ấu tể này là bao, hiện giờ đã lớn như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy chua xót a.

Bốn ấu tể lần đầu tiên thấy nhiều thân thích cao lớn như vậy, theo lý mà nói, lúc ấu tể liệp báo vừa rời khỏi nơi ẩn thân, trừ bỏ mụ mụ chúng sẽ không gặp bất kì con liệp báo trưởng thành nào khác. Trừ phi gặp nguy hiểm, mụ mụ mới mang chúng trốn đi, nếu không, tình huống hai con liệp báo trưởng thành cùng năm con liệp báo trẻ tuổi vây quanh nhìn bọn nó như vậy căn bản không có khả năng phát sinh.

Trừ bỏ đứa nhỏ của mình, đây cũng là lần đầu tiên Sa Mỗ thấy ấu tể nhỏ như vậy. Chúng là ấu tể của Hi Đạt, có chung huyết thống với nó, vì thế ánh mắt Sa Mỗ nhìn đám nhỏ thực nhu hòa, mặc dù hơi phụng phịu nhưng ấu tể cũng rất thích thân cận. Chẳng qua Hi Đạt vẫn rất khẩn trương, nó không cho phép bốn ấu tể rời khỏi mình. Về phần con liệp báo trưởng thành nào đó… đám nhóc bị ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể hòa tan đá dọa hoảng, theo bản năng lùi ra sau Hi Đạt. Ánh mắt sáng rực như nhìn thấy một núi vàng chính là hình ảnh miêu tả chính xác nhất La Kiều lúc này a.

Lông mao mềm mại xù xù tròn vo, biết chạy biết nhảy, tiếng kêu khe khẽ như chim non, thật sự muốn sờ một cái a…

La Sâm cùng La Thụy đứng bên cạnh La Kiều, nhịn không được muốn nhắc nhở ba ba nhà mình một chút, nước miếng chảy ra rồi a. Chính là nhìn Hi Đạt trợn mắt trừng thì lại nhịn xuống. Vẫn không nên gây phiền thì tốt hơn.

Quả nhiên ngay sau đó, La Kiều nhịn không được vươn móng vuốt tội ác về phía nhóm ấu tể bị Hi Đạt vung vuốt chụp bay.

La Sâm cùng La Thụy ngửa đầu nhìn ba ba bay giữa không trung vẫn không biết hối cải nhà mình, bọn nó có nên làm ba ba cách xa đám nhóc kia không a? Lần nào thấy chúng ba ba cũng bị đánh, không phải Hi Đạt thì chính là Sa Mỗ, như vậy sao còn thời gian dạy bọn nó đi săn a?

Không phải bọn nó ghen tỵ vì đám nhóc kia được ba ba chú ý nhiều hơn đâu, tuyệt đối không phải!


Mông Đế nằm trên nhánh cây ở xa xa, nhàm chán vẫy vẫy đuôi, sao nó lại gì kia một con liệp báo như vậy chứ? Quên đi, là số mệnh a…

Bích Thúy Ti đang mang hai hoa báo con luyện tập đi săn, nó vừa bắt được một con linh dương sừng cao con, thể hình không lớn lắm, hoa báo con hoàn toàn có thể đuổi kịp. Bất quá hoa báo đi săn không đơn giản chỉ dựa vào tốc độ, càng nhiều hơn là ẩn núp cùng tập kích bất ngờ, hoa báo con phải nắm vững kỹ xảo này, nếu không sẽ rất khó bắt được con mồi. Mặc dù có vài con hoa báo cái sau khi đứa nhỏ độc lập vẫn tiếp tục chăm sóc chúng một khoảng thời gian, nhưng nếu Bích Thúy Ti có ấu tể mới, nó không thể chiếu cố đám nhỏ nữa, rất nhiều hoa báo con mới tự lập đã chết vì không thể bắt được con mồi, Bích Thúy Ti không hi vọng đứa nhỏ nhà mình gặp phải tình trạng này.

Nó là hoa báo cái cực mạnh ở vùng châu thổ này—- mặc dù tìm kiếm giống đực thì ánh mắt hơi kém một chút, nhưng về phương diện nuôi nấng ấu tể thì tuyệt đối xuất sắc!

Hai hoa báo con không ngừng mô phỏng động tác mà Bích Thúy Ti dạy, chờ đến khi cơ thể con linh dương sừng cao kia chi chít vết thương mới chịu giết chết.

Bích Thúy Ti tha con mồi lên cây, hoa báo sẽ không cùng ăn con mồi, cho dù là mẹ con hay anh chị em cũng luôn hưởng dụng một mình, điểm này khác biệt rất lớn với liệp báo.

Bích Thúy Ti cùng tiểu hoa báo đực canh giữ dưới gốc cây, tiểu hoa báo cái ở trên cây há mồm ăn thịt. Bất quá một bóng dáng quỷ quyệt trong bụi cỏ xẹt qua, là con hoa báo đực hàng xóm kia.

Bích Thúy Ti lập tức bảo tiểu hoa báo cái trên cây leo xuống, thể hình của hai hoa báo con không nhỏ nhưng vẫn chưa thể so với Bích Thúy Ti, tự nhiên lại càng không phải đối thủ của hoa báo đực.

Bích Thúy Ti dũng cảm đối mặt với con hoa báo đực trưởng thành kia, đồng thời bảo hai hoa báo con chạy sâu vào lãnh địa, nó biết Mông Đế đang ở đấy.

Hai hoa báo con biết sự tình nghiêm trọng, lập tức không dám quay đầu chui thẳng vào bụi cỏ.

Bích Thúy Ti nhìn chằm chằm bóng dáng ẩn mình trong bụi cỏ cao, hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén, đồng thời phát ra tiếng rống giận. Cứ việc thể hình Bích Thúy Ti không bằng hai phần ba đối phương, nhưng vì đứa nhỏ, nó tuyệt đối không thể nhượng bộ!


Lúc hai hoa báo con tìm được Mông Đế, Mông Đế vừa bắt được một con lợn warthog đực, đang vặt lông.

Mùa mưa đi săn lợn warthog khá mạo hiểm, lợn warthog trong mùa động dục nguy hiểm bình thường gấp bội, chúng thậm chí còn dám công kích cả sư tử.

Mông Đế thấy hai hoa báo con liền hỏi mọi chuyện, sau đó bảo chúng trốn đi, bản thân nó thì chạy về phía Bích Thúy Ti cùng kẻ xâm nhập.

Không chạy quá xa, Mông Đế liền gặp được kẻ xâm nhập, một con hoa báo đực có chiều dài cùng thể trọng tương đương mình. Không giống với kẻ bị Mông Đế đuổi đi lúc trước, con này cũng là loại tiến hóa đang ở tuổi tráng niên, hơn nữa còn rất mạnh!

Cả hai hoa báo đực đều không hành động thiếu suy nghĩ. Bích Thúy Ti thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ xâm nhập, thoạt nhìn cũng không bị thương, bất quá nó có vẻ lo lắng.

Mông Đế phát ra một tiếng gầm giận dữ, làm chủ nhân lãnh địa, nó phải hành động!

Hai con hoa báo đực nháy mắt lao vào đánh nhau.

Sư tử đực đánh nhau thuần túy sẽ dùng sức mạnh bản thân, liệp báo đực thì dựa vào ưu thế số lượng, nhưng hoa báo đực đối kháng vĩnh viễn không thể dựa vào số lượng, chúng quen độc lai độc vãng, một khi đụng mặt tuyệt đối sẽ ra tay ngoan độc không cần thương lượng.

Âm thanh chiến đấu của Mông Đế cùng kẻ xâm nhập kinh động đám chim đậu trong rừng hòe gai, đàn chim quelea đông đúc phối hợp trở thành phông nền cho cuộc chiến làm La Kiều nghe tiếng vang chạy tới xem thử vô cùng kinh ngạc.

Trời xanh quang đãng, thảo nguyên bao la rộng lớn, đàn chim khổng đồ đột nhiên bay túa lên tạo ra một cơn gió mát.


Trận thế này hệt như mấy cảnh cao thủ quyết đấu trong các bộ phim kiếm hiệp.

Chẳng qua, cao thủ giao đấu phát ra tiếng đao kiếm đinh đinh đang đang, hai con hoa báo đực trước mặt thì quấn lấy nhau lăn lộn, cào cấu cắn xé.

Con hoa báo đực đang đánh với Mông Đế rất mạnh, trải qua vài hiệp, hai con hoa báo đều bị thương, kẻ xâm nhập bị thương ở gáy cổ, miễn cưỡng tránh được phần yếu hại, trán Mông Đế cũng bị rạch một đường, đang chảy máu.

Hai con hoa báo đực ý thức được đối phương không phải đối thủ có thể dễ dàng đánh bại, vì thế tạm thời đình chiến, phân biệt lùi ra sau hai bước, cẩn thận nhìn chằm chằm nhau.

Tuy đương sự bình tĩnh nhưng La Kiều bàng quan xem chiến lại vô cùng phẫn nộ. Nhìn vết thương trên trán Mông Đế, La Kiều chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa bừng bừng bùng lên.

Dám cào mặt mỹ nhân nhà cậu, lỡ để lại sẹo thì sao đây hả? !

Nếu xx được một nửa, đang say mê ngắm nhìn mỹ nhân lại đột nhiên nhìn thấy một vết sẹo xấu xí thì quả thực rất cụt hứng a!

Vì thế, liệp báo ba ba bị cơn giận ăn mòn lý trí, không để ý tới hai tiểu liệp báo ngăn cản, La Kiều biến hóa hình thái, cầm một tảng đá lớn vọt về phía con hoa báo đực dám làm bị thương Mông Đế.

Bích Thúy Ti, Mông Đế, hoa báo đực đều bị La Kiều đột nhiên xông tới dọa hoảng.

Là thật sự bị dọa, hoa báo đánh nhau, một con liệp báo xông ra làm gì?

Mông Đế lập tức muốn tiến tới ngăn cản, La Kiều muốn chết sao? La Kiều không để ý nhiều như vậy, lúc khoảng cách với Mông Đế chỉ còn năm mét, La Kiều nhảy vọt lên không trung, bị Sa Mỗ cùng Hi Đạt chụp bay nhiều lần như vậy, cậu rất có kinh nghiệm!


Kẻ xâm nhập tựa hồ cũng bị con liệp báo đột nhiên xuất hiện này dọa tới choáng váng, có chút sững sờ nhìn La Kiều phóng qua người Mông Đế, hung thần ác sát nhào về phía mình, vừa kêu vừa vung tay lên, sau đó nó cảm thấy đầu đau đớn, trước mắt biến thành màu đen, nháy mắt không còn biết gì nữa.

Uy lực của đá tảng không phải bất cứ dã thú nào cũng tiếp nhận nổi.

Mắt nổ đom đóm, kẻ xâm nhập loạng choạng ngã xuống đất. La Kiều ngông nghênh vỗ vỗ vuốt, còn chưa hết giận bước tới đá một cú, thấy đối phương không phản ứng chút nào mới đi tới bên cạnh, tìm một cọng cỏ khô chắc chắn mang về trói chặt bốn chân của con hoa báo đực đáng thương kia.

Nếu tìm một cái cây treo lên thì có thể đốt lửa nướng rồi a.

Đợi La Kiều làm xong hết thảy, Mông Đế mới hồi phục tinh thần, ý thức được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, Mông Đế tức giận. Biến hóa hình thái, Mông Đế đi tới trước mặt La Kiều, dùng một tay túm lấy cậu, hung hăng cắn phần da thịt sau gáy: “Ngươi có biết nguy hiểm cỡ nào không? ! Ngươi muốn chết hay sao hả? !”

La Kiều bị Mông Đế cắn đến ủy khuất, cậu làm vậy là vì ai chứ?

“Ai bảo nó cào ngươi? Dám làm bị thương mặt báo nhà ta, ta cho nó biết tay!”

“…chỉ vì mặt ta?”

“Đương nhiên! Mặt rất quan trọng nha!” La Kiều ngửa đầu, lập tức si một tiếng: “Ngươi muốn cắn rách thịt ta à? Đau muốn chết. Uổng phí ta tốt bụng…”

“…” Cắn rách thịt? Ta còn muốn cắn chết ngươi đây này!

Bích Thúy Ti nhìn Mông Đế cùng La Kiều, lại nhìn con hoa báo đực nằm trên đất, dùng móng vuốt kéo cái cằm rớt xuống đất trở về chỗ cũ, được rồi, nó thừa nhận, con liệp báo mà Mông Đế tìm về quả thực không tầm thường, nhưng sao nó lại cảm thấy bất luận là phương diện nào hai kẻ này đều thực độc đáo a?

Hai hoa báo con trốn trên cây cảm thấy thực hiếu kì, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Mông Đế, mà La Sâm cùng La Thụy đang trốn trong bụi cỏ cũng sớm biết, tối nay chúng lại phải ngủ một mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.