Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 105
Lãnh địa La Kiều tuy không lớn, nhưng muốn tìm ba con liệp báo trong một mảnh đất rộng mười lăm km vuông cũng không phải chuyện dễ.
Hi Đạt leo lên một gò đất bỏ hoang, quan sát xung quanh, trong lãnh địa nơi nơi là đàn thú ăn cỏ, linh dương đầu bò, ngựa vằn, linh dương, cần gì cũng có. Nhiều con mồi như vậy, có lẽ La Kiều đang núp trong bụi cỏ hoặc lùm cây nào đó chuẩn bị săn mồi, dù sao cậu cũng đang dưỡng hai ấu tể, cần rất nhiều thức ăn. Nếu thực là vậy, muốn tìm ra La Kiều lại càng khó khăn hơn.
Nhìn thấy nhiều con mồi như vậy, Hi Đạt chợt nhớ ra mình đã một ngày không ăn gì. Nhưng liệp báo có quy củ của liệp báo, mặc dù có quan hệ huyết thống nhưng phải được sự cho phép của chủ nhân lãnh địa mới có thể đi săn. Nếu Hi Đạt muốn bắt đám linh dương gazen đang ăn cỏ ở xa xa kia, nhất định phải tìm ra La Kiều trước, đánh một trận, sau đó mới đi giết con mồi.
Sự thực, đánh một trận có lẽ không chuẩn xác lắm, gặp phải Hi Đạt, La Kiều chỉ có cửa bị đánh mà thôi.
Hi Đạt bắt đầu tìm kiếm xa hơn, ngọn núi đá ở trung tâm lạnh địa là một lựa chọn không tồi.
La Kiều không hề hay biết chuyện Hi Đạt đã tới, cậu đang nằm trên tảng đá, như nguyện làm đủ loại cọ cọ với Mông Đế.
Mông Đế bị hành động đột ngột của La Kiều dọa ngốc.
Nó không hiểu lắm, cái tên ngày xưa muốn hôn một cái cũng thực khó khăn, sao giờ lại chủ động đến vậy? Chẳng lẽ, La Kiều đang đánh chủ ý gì đó?
Lòng đa nghi của hoa báo lúc này đã phản tác dụng, đối với thịt đã đưa tới tận miệng mà Mông Đế lại do dự không dám tùy tiện ăn vào bụng.
La Kiều mặc kệ Mông Đế nghĩ gì, da lông mềm mại như tơ lụa của hoa báo làm cậu thoải mái, nhiệt độ nóng rực trong người tựa hồ cũng giảm đi, vì thế La Kiều lại tiếp tục cọ thực hăng say.
Mông Đế cứng người, lúc La Kiều cọ tới cằm thì nó nhịn không được lùi về sau một chút, rước tới một trận càu nhàu bất mãn của La Kiều. Cậu cắn một ngụm lên chân trước Mông Đế, bất quá cũng không dùng sức quá lớn, thấy đối phương không lùi nữa thì lại tiếp tục cọ. Cọ một hồi rồi nằm lăn ra đất, bắt đầu lăn.
Nếu là bình thường, Mông Đế rất thích nhìn La Kiều lăn qua lăn lại trước mặt mình, có lẽ còn thích thú vươn móng xoa xoa bụng La Kiều một phen, nhưng tình huống lúc này, Mông Đế do dự.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
La Kiều không trả lời. Không phải không muốn nói mà bản thân cậu thật sự cũng không biết mình nên nói gì. Hai tiểu liệp báo có thể bị lừa, nhưng muốn lừa Mông Đế á? Căn bản không có khả năng.
Muốn La Kiều ăn ngay nói thật, cậu không có can đảm kia, thực mất mặt báo a…
Vì thế, im lặng là vàng.
Nhìn bộ dáng La Kiều, Mông Đế đột nhiên nhớ tới những ngày bị hoa báo cái bao vây chặn đường trước kia, lúc muốn giao phối, đám hoa báo cái cũng dùng thân thể mà cọ cọ nó.
Nhưng con liệp báo trước mặt rõ ràng là giống đực…
Tuy khi mùa mưa đến, Mông Đế cũng có một khoảng thời gian xao động, nhưng từ vẻ ngoài căn bản không thể nhìn ra. Nếu thật sự giống như nó nghĩ thì phản ứng của con liệp báo này cũng hơi quá đi, hay là, nó đặc biệt?
Mông Đế nheo mắt nhìn La Kiều đang nằm trên mặt đất, rốt cuộc nhịn không được há miệng ngậm lấy chân sau La Kiều giơ lên, liếc mắt nhìn nhìn, xác nhận, La Kiều tuyệt đối là giống đực.
Tuy đã từng cùng Mông Đế gì kia nhưng bị đối phương nhìn như vậy, La Kiều vẫn nhịn không được tát một vuốt.
Mông Đế cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trực tiếp lật La Kiều lại đè xuống dưới thân, một ngụm cắn lên gáy cổ cậu, thân thể đè thấp, tựa hồ đã quên La Kiều không thích nó dùng bộ dáng hoa báo làm chuyện đó.
La Kiều bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Mông Đế cắn sau gáy nhưng cũng không dùng sức, trước lúc Mông Đế kịp đắc thủ, La Kiều lật người lại, quơ chân trước đâp vào người Mông Đế.
Mông Đế bị La Kiều đập thì lại càng hưng phấn, tựa hồ quên đi ước nguyện ban đầu, nó vươn chân trước đè lên bụng La Kiều, cúi đầu, cắn cổ cậu.
La Kiều biết Mông Đế sẽ không tổn thương mình, nhưng một màn này dừng trong mắt người không biết rõ sự tình thì chỉ có một lời giải thích, Mông Đế muốn cắn chết La Kiều.
Một con hoa báo đè lên người liệp báo, hơn nữa còn đang định cắn cổ đối phương, trừ bỏ giết chết thì còn gì nữa?
Ít nhất trong mắt Hi Đạt, sự tình là vậy.
Bất quá làm Hi Đạt khó hiểu chính là, La Kiều bị hoa báo túm lấy, sắp mất đi sinh mệnh, nhưng hai tiểu liệp báo mà La Kiều dưỡng lại nằm bên dòng suối nhỏ bên cạnh chân núi không nhúc nhích, bộ dáng như đang ngủ?
Đây là tình huống gì a?
Vô luận thế nào, Hi Đạt cũng không thể trơ mắt nhìn La Kiều bị giết chết.
Mặc dù địch thủ là một con hoa báo nhưng Hi Đạt vẫn muốn cứu em trai mình!
Mông Đế đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nghiêng đầu, lúc phát hiện Hi Đạt ở trước mắt thì móng vuốt của đối phương đã đập xuống!
Cho dù Hi Đạt gầy yếu hơn Mông Đế, cho dù liệp báo không phải đối thủ của hoa báo, nhưng hành động của Hi Đạt vẫn làm Mông Đế lắp bắp kinh hãi, nó bị một con liệp báo cái công kích sao?
Nhịn không được nhìn La Kiều một cái, sao nó toàn gặp những con liệp báo kì quái như vậy? Bất quá nó chỉ có hứng thú với La Kiều, về phần những con khác… Mông Đế nheo mắt, xoay người cúi đầu, hướng Hi đạt bày ra tư thái uy hiếp.
Giết chết một con liệp báo là chuyện thực dễ dàng.
La Kiều nhận ra Hi đạt, cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức bật dậy chắn trước mặt Mông Đế: “Đó là chị gái ta!”
Mông Đế động động lỗ tai, chị gái? Kia thì sao? Giết nó có liên quan gì sao?
La Kiều nhìn Mông Đế, nghiêm tục lập lại lần nữa: “Đó là chị gái ta, ngươi không được giết!”
“Chính là nó công kích ta trước đi?”
Thấy La Kiều vẫn kiên trì, Mông Đế bất đắc dĩ vẫy vẫy cái đuôi, thỏa hiệp: “Được rồi.”
La Kiều xác định Mông Đế sẽ không đột nhiên công kích Hi Đạt mới quay đầu lại nói: “Chị gái, đây là hiểu lầm.”
Hiểu lầm?
Hi Đạt nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng nhận ra tình huống này không thích hợp.
“Hiểu lầm gì? Nó vừa nãy không phải muốn giết ngươi sao?”
“Không phải.” La Kiều vội vàng lắc đầu: “Ngươi xem.” La Kiều vươn vuốt đập Mông Đế một cái, Mông Đế nhe răng nhưng cũng không làm ra hành động gì khác: “Còn cảm thấy nó muốn giết ta không?”
Sẽ không.
Hi Đạt trầm mặc, lập tức nhíu chặt mày: “Ngươi cùng nó có quan hệ gì?”
Quan hệ gì?
La Kiều nghẹn, nên nói thế nào đây?
Đây là em dâu ngươi? Mông Đế sẽ đánh bay cậu mất. Ai là vợ ai? !
Đây là người yêu của em trai ngươi? Hi Đạt sẽ chụp bay cậu. Một con liệp báo cùng một con hoa báo yêu nhau, đầu bị lợn warthog đá hỏng sao? !
Đây là người qua đường, không đúng, báo qua đường? Khỉ! Nói dối cũng phải đáng tin một chút a…
Rốt cuộc, La Kiều nghĩ ra một đáp án tương đối ổn thỏa, nói với Hi Đạt: “Đây là bạn giường của ta.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thế giới đột nhiên im lặng…
Cùng lúc đó, Sa Mỗ vừa mang theo ba tiểu liệp báo băng qua sông Tát. Đám cá sấu dưới sông mới chén no nê một con linh dương đầu bò không lâu, hoàn toàn không có hứng thú với bốn con liệp báo.
Ba tiểu liệp báo bám sát phía sau Sa Mỗ, dọc theo con đường nhỏ do hà mã giẫm nát leo lên bờ sông.
Bởi vì mưa dông liên tục trút xuống, tia chớp đánh xuống gây ra vài vụ hỏa hoạn, tuy rất nhanh đã bị cơn mưa dập tắt nhưng phần lớn cây cỏ khô vàng cũng bị đốt trụi, để lại không gian đủ cho cỏ non sinh trưởng. Khắp vùng châu thổ đều phủ một tầng xanh lục tươi tốt.
Cỏ non mơn mởn vô cùng thơm ngon chính là động lực đại quân di chuyển, cho phải đối mặt với nguy cơ bị cá sấu giết chết.
Linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng linh dương hợp thành đàn ăn cỏ, đây là món quà mùa mưa ban tặng cho nhóm mèo lớn.
Sa Mỗ dẫn ba tiểu liệp báo leo lên một gò đất nằm úp sấp. Nó cần đi săn để uy no đám nhỏ của mình.
Nơi này không có mùi liệp báo, hiển nhiên mảnh đất này không thuộc về bất cứ con liệp báo nào, bất quá Sa Mỗ vẫn phải cảnh giác sư tử cùng linh cẩu.
Mục tiêu của Sa Mỗ là linh dương gazen. Giống như La Kiều, Sa Mỗ cũng lựa chọn linh dương gazen đang mang thai hành động chậm chạp, bất quá những loài mèo lớn khác vẫn rất khó đuổi kịp tốc độ của nó.
Ba tiểu liệp báo nằm trên gò đất nhìn Sa Mỗ phóng ra ngoài như một tia chớp sau đó dễ dàng bắt được con mồi, không hề bỏ qua bất kì chi tiết nào. Bọn nó phải học tập cùng bắt chước từng động tác đi săn của Sa Mỗ, như vậy mới đảm bảo sau khi tự lập sẽ không bị đói bụng.
Sa Mỗ tha linh dương gazen vào lùm cây, hướng ba tiểu liệp báo phát ra tiếng câu, đám nhóc lập tức nhảy từ gò đất xuống, chạy về phía mụ mụ cùng con mồi.
Sa Mỗ vừa cảnh giới những động vật ăn thịt thối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đồng thời suy nghĩ lộ tuyến tiếp theo. Vùng châu thổ này đã từng tới một lần, đám sư tử ở đây làm nó có ấn tượng rất sâu. Nó mang theo ba ấu tể, không thể tùy ý đi loạn được.
Cuối cùng, Sa Mỗ vẫn quyết định tới lãnh địa La Kiều, vô luận thế nào, có một nơi cố định an toàn, đối với ba ấu tể chính là chuyện tốt.
Huống chi, Sa Mỗ cũng muốn tới xem La Kiều một chuyến, cho dù đã giáo dục lại nhưng Sa Mỗ vẫn thực lo lắng, không biết La Kiều có dưỡng La Sâm cùng La Thụy đi lệch đường không nữa. Dù sao dám cho ấu tể ăn rùa đất thật sự là trăm năm hiếm có.
La Kiều đang vắt hết óc để giải thích rõ ràng với Hi Đạt không hề hay biết nguy cơ lớn hơn đang chờ đợi mình.
Hi Đạt cảm thấy mình rõ ràng đang lãng phí thời gian, dứt khoát gọi La Kiều tới gần, không thèm nhìn tới ánh mắt giết báo của Mông Đế nhanh gọn lẹ đập La Kiều vài vuốt, ý tứ, bọn nó đánh nhau xong rồi, giờ nó phải đi săn mồi lấp đầy bụng. Đi được vài bước, đột nhiên Hi Đạt quay đầu lại nói với La Kiều một câu: “Ngươi biết không, mụ mụ cũng tới đây.”
Nghe những lời này của Hi Đạt, La Kiều hoàn toàn choáng váng