Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 45: Con Vẫn Còn Là Học Sinh


Đọc truyện Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! – Chương 45: Con Vẫn Còn Là Học Sinh


“Trên thế giới này, khuôn mặt giống nhau có rất nhiều, giống nhau chưa chắc đã là mẹ con.

Với lại cô và Noãn Noãn nhìn kỹ cũng không giống lắm, càng không giống khuôn mặt của chú Chung.
Nếu thật là con ruột, tại sao tầng ba có phòng tốt hơn, lại để Noãn Noãn ở tầng hai, ở cùng một chỗ với giúp việc cùng đồ vật lặt vặt? Chú Chung, Noãn Noãn có phải thật sự không phải con gái của hai người phải không?”
Giang Xu Uyển đã bị dọa đến không nói lên lời, trong lòng Chung Khuê Quân cũng hơi bồn chồn, cười mỉa nói: “Xích Dương, cháu nói đùa.

Noãn Noãn là thông qua network platform” Bảo bối về nhà “tìm trở về.

Lúc trước khi trang network này liên hệ với chú, điều đầu tiên chú làm chính là làm giám định DNA với Noãn Noãn.

Mặc dù khuôn mặt Noãn Noãn không giống chú, nhưng lại di truyền vợ chú, càng nhiều là di truyền người mẹ đã qua đời của chú, cũng chính là bà nội của Noãn Noãn.

Cho nên, Noãn Noãn thật sự là con gái nhà họ Chung, không thể sai được.
Về phần tại sao Noãn Noãn lại ở tầng hai..


Đây là do người làm ba như chú không tốt.

Khi biết Noãn Noãn bị bán được trên ngọn núi lớn, nhiều năm như vậy đều sống ở trong núi, sợ nó chân tay vụng về đem đồ vật quý giá trên tầng làm hỏng, cho nên liền đem phòng nó để ở tầng hai, chờ nó quen thuộc rồi thì chuyển lên tầng ba ở.”
Sau một lúc im lặng, Xích Dương nói: “Dù sao cháu là người ngoài, không tiện ở cùng một tầng với vợ chồng chú và Chung Thiên Thiên.

Làm phiền cô phiền phức một chút, giúp cháu đem phòng bên cạnh Noãn Noãn quét dọn một chút.”
“Cái này..” Giang Xu Uyển lộ vẻ không vui, một bộ không muốn động.
Chung Thiên Thiên đứng ở một bên, răng gắt gao cắn môi.

Động tác nhỏ này của cô, thể hiện giờ phút này cô rất ấm ức và tức giận.
Chung Noãn Noãn hơi cong khóe môi, nói với Xích Dương: “Hay là..

Anh trở về bộ đội đi.”
Lời nói rơi xuống, cả phòng yên tĩnh.

Xích Dương nhìn về phía Chung Noãn Noãn, ánh mắt ấm ức cùng không bỏ đó, giống như một con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ, khiến người ta hận không thể ôm vào trong lòng dùng sức vuốt ve một phen để an ủi tâm linh bị thương của cô.
Chung Khuê Quân lập tức phản đối: “Không được! Xích Dương uống rượu, bên cạnh lại không có cảnh vệ đi theo, bộ đội cách nơi này nửa tiếng xe chạy, sao có thể để Xích Dương một người trở về lúc này được?”
“Con đưa anh ấy về! Ba cũng biết là con biết lái xe mà, đã muộn như vậy cũng sẽ không có người kiểm tra bằng lái của con.”
“Con lái xe đưa Xích Dương về? Sau đó lại lái xe về nhà? Đã muộn như vậy, một đứa con gái như con sao có thể đi một mình được?” Chung Khuê Quân nghiêm mặt.
“Con đưa anh ấy về, tại sao còn muốn trở về? Dù sao ngày mai con cũng không phải đi học, đêm nay con ngủ ở bộ đội.”
Chung Noãn Noãn vừa nói xong, khuôn mặt như chìm trong địa ngục của Xích Dương trong nháy mắt trở lên tươi đẹp.

Nghĩ đến có thể ôm cô vợ nhỏ mềm mại đi ngủ, Xích Dương đã cảm thấy máu trong cơ thể đều sôi trào.

Cái này còn khiến anh chờ mong hơn là ngủ ở nhà họ Chung.
Xích Dương tâm tình tốt, nhưng tâm tình của Chung Thiên Thiên lại rất nóng nảy, tức giận đến trán đều tụ máu.
Những lời nói không biết xấu hổ như vậy, cô cũng không biết Chung Noãn Noãn là như thế nào nói ra khỏi miệng!
“Noãn Noãn, con vẫn còn là học sinh! Con..

Con sao lại..”
Giang Xu Uyển tỏ vẻ đau lòng nhìn về phía Xích Dương, xin lỗi nói:”Xích Dương, xin lỗi cháu, Noãn Noãn ba tuổi đã bị bọn buôn người đáng chết bắt cóc, mười bảy tuổi mới tìm được về đến nhà, những năm qua nó đều sinh hoạt ở nông thôn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.