Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 28


Đọc truyện Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! – Chương 28


Chương 28: Tay trong tay

May mắn Xích Dương nhanh tay, cái tay nắm tay cô dùng sức một chút, đem cô kéo vào trong ngực anh.

Nếu không mặt mũi của cô sẽ bị đập sưng lên mất.

Nhìn người mở cửa xe lại đóng cửa xe, Chung Noãn Noãn có chút không rõ nguyên nhân mà ngây người.

Ngay sau đó, cô bị Xích Dương lôi kéo vòng qua đuôi xe, đi về phía bên trái của sau xe, nhìn anh một lần nữa đem cửa xe mở ra.

“Vào đi.”

Chung Noãn Noãn: .

Khó hiểu nhìn Xích Dương một cái, sau đó ngồi đi vào, không hiểu vào từ bên trái cùng vào từ bên phải có cái gì khác nhau.

Trong trường hợp bình thường, không phải đều là lên xe từ bên phải sao?

Đang muốn đem tay rút ra, lại cảm nhận được ở chỗ mười ngón đan xen có một lực, đem bàn tay của cô nắm chặt, không cho cô rút tay ra.

Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, nhìn về phía hai tay đang nắm chặt của hai người.

Đúng lúc này, Xích Dương cũng ngồi vào bên cạnh cô, sau đó dùng tay trái lại đóng cửa xe.

“!”


Lúc này Chung Noãn Noãn mới nhận ra.

Hóa ra người đàn ông này không muốn buông cái tay mà cô chủ động nắm tay anh ra, nên mới đổi phương thức vào cửa xe.

Cô muốn cười, nhưng lại cảm thấy đau lòng.

Đây là anh sợ sau khi cô rút tay ra sẽ không lại nắm tay anh sao?

Anh phải sợ hãi mất đi cô đến mức nào mới có thể không nỡ buông tay như vậy?

Ninh Văn Hạo ở một bên xử lý sự kiện giao thông, nhưng toàn bộ tâm trí lại đặt lên người lão đại nhà mình.

Nhìn thấy cảnh này, tròng mắt của anh đều phải trợn lồi ra.

Lão đại nhà anh..

Làm tốt!

Đem sự cố bên này thành thạo xử lý tốt, lại gọi người của công ty bảo hiểm đến đem Land Rover lôi đi, lúc này Ninh Văn Hạo mới ngồi vào trong xe.

Bên trong xe, Chung Noãn Noãn đang nói chuyện, thấy Ninh Văn Hạo tiến vào, giọng nói của cô liền dừng lại.

Ninh Văn Hạo cảm giác, anh chính là cái bóng đèn cao áp.


“Đây là anh em của anh, Ninh Văn Hạo, cũng là trợ thủ của anh.

Sau này, nếu em có việc mà không tìm thấy anh thì có thể tìm cậu ấy.”

“Chào chị dâu! Về sau mọi người chính là người một nhà, nếu là chị có việc gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.

Chị là người phụ nữ của lão đại thì cũng chính là chị dâu em!”

Vốn dĩ tất cả anh em bọn họ đều không thích Chung Noãn Noãn, bởi vì cô đối với lão đại bọn anh không tốt, đó chính là chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ.

Nhưng bây giờ thấy cô chăm sóc cảm xúc của lão đại tốt như vậy, khiến lão đại vui vẻ như vậy, tâm tình của Ninh Văn Hạo cũng đi theo tốt lên, thái độ đối với Chung Noãn Noãn có thể nói là khá nhiệt tình.

Phản ứng của Ninh Văn Hạo khiến Chung Noãn Noãn hơi sửng sốt.

Bởi vì ở kiếp trước, trong sáu năm ở cùng Xích Dương, cô cùng Ninh Văn Hạo chưa từng có một lần nói chuyện tốt đẹp nào.

Mỗi lần Ninh Văn Hạo nhìn thấy cô đều là một bộ cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt, cho nên cô cũng lười phản ứng anh.

Nhưng mà không nghĩ tới kiếp này, lần đầu tiên cô cùng Ninh Văn Hạo gặp mặt, anh lại nhiệt tình như vậy.

Ninh Văn Hạo người này, Chung Noãn Noãn có biết đến.

Mặc dù anh chỉ là trợ thủ của Xích Dương, nhưng thật ra thân phận của anh lại không đơn giản.

Anh là cháu trai cả của nhà họ Ninh, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, đúng ra anh cũng nên là cái bá đạo tổng tài, nhưng vì từ nhỏ đã sùng bái Xích Dương, cho nên khi Xích Dương tham gia quân đội, anh cũng đi theo nhập ngũ.

Sau khi nhập ngũ, Xích Dương chiến đấu đến đâu, anh liền theo tới đó.

Anh cũng đồng dạng lập được vô số quân công, vì vậy lúc này anh cũng đã là trung tá.

Nghe nói Xích Dương đã cứu mạng của Ninh Văn Hạo, cho nên Ninh Văn Hạo một mực trung thành tận tâm với Xích Dương, coi tính mạng của anh còn quan trọng hơn của chính mình.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.