Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 2


Đọc truyện Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc – Chương 2

Bà tử kia khóc sướt mướt nói: “Vừa rồi có thể là hồi quang phản chiếu, thái thái mới rời đi không lâu, thiếu gia liền nguy kịch.” Mẫu thân gật đầu với bà: “Ngươi cứ về trước, ta lập tức đến ngay.” Thiếu gia đang hấp hối đó là huynh đệ của nữ hài tử này sao? Vừa rồi có nhắc đến một vị Lục di nương, có lẽ không phải do mẫu thân sinh. Nhưng xem bộ dáng mẫu thân cũng rất đau lòng, dù sao vẫn là một đứa con trai, tại cái xã hội phong kiến này, trọng nam khinh nữ là đương nhiên. Mẫu thân xoa đầu ta nói: “Buổi tối nương sẽ đến, con phải nghe lời bà vú và Tuyết Nhạn, chịu khó ăn cơm uống thuốc, nghe không?” Ta gật gật đầu, mẫu thân ôn nhu cười, sau đó rời đi. Nha hoàn cùng bà vú lúc trước cùng đến với mẫu thân cũng lần lượt theo sau, chỉ chừa lại nha hoàn ban đầu, còn gọi là Tuyết Nhạn? “Tuyết Nhạn?” “Cô nương có gì phân phó?”, nha hoàn kia quả nhiên đi tới, cúi đầu bên giường hỏi ta, vẻ mặt thân thiết cũng không phải là giả. “Trong nhà đang có việc gì sao?”, thanh âm mới đầu nghe nãi thanh nãi khí, có cảm giác không quen. “Cô nương, em không dám nói, thái thái mà biết, sẽ trách phạt em.” Tuyết Nhạn sợ hãi.

“Không sao, ta không nói với mẫu thân là được, em nói đi.”


“Là thiếu gia, cô nương, thiếu gia bị bệnh nguy kịch, vừa rồi gặp nguy hiểm.”

“Còn phụ thân?” Làm ơn, nói nhiều hơn một chút đi.

“Lão gia đã ở đó lâu rồi, Lâm gia thật vất vả mới có thiếu gia, không ngờ 3 tuổi đã đoản mệnh như vậy.” Tuyết Nhạn cũng thở dài.

Lâm gia? Ta thực là Lâm Đại Ngọc? Đệ đệ 3 tuổi sao? Ta nhớ rõ trong Hồng Lâu đúng là Lâm gia từng có con trai, cũng là thời điểm 3 tuổi mất đi. Chỉ còn Đại Ngọc là con gái vợ cả. Đây là trùng hợp sao? Nha hoàn của Đại Ngọc này tên là Tuyết Nhạn, cũng là trùng hợp sao?


……………..

Trẻ con chết non không có cử hành nghi thức gì, để đứa bé sớm đầu thai. Cho nên trong nhà cũng không có gì gọi là không khí tang sự. Phụ thân sau đó cũng đến thăm ta, bộ dáng có chút tiều tuỵ, đã bốn mươi tuổi đầu, mới có được đứa con trai độc nhất đó, vậy mà…Nhìn phụ thân, có bóng dáng của một văn nhân khiêm tốn, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, cho nên ta nhất thời không biết rõ ông có chức vị gì hay không. Chỉ có mẫu thân mỗi ngày đều ở cạnh ta, thấy nha hoàn, vú già có việc gì cũng bẩm báo với nàng, chắc cũng không phải đại gia tộc gì. Bởi vì không có việc đi đi lại lại từ nhà này sang nhà khác sớm chiều thỉnh an, cũng không có vợ lẽ nàng hầu từng lui tới, đủ biết mẫu thân rất thân cận ta. Mẫu thân cực yêu thương ta, mỗi ngày đều ở bên cạnh người ta thêu thùa, may vá, khi ăn cơm uống thuốc cũng tự mình đút cho ta. Gặp lúc ta tinh thần tỉnh táo, còn lấy sách ra dạy ta biết vài chữ. Đây quả nhiên là việc tốt, bởi vì chữ phồn thể ta thật sự không biết tí gì. Hơi thở của nàng luôn ôn nhu, hiền hoà, cho nên ta rất thích quấn bên người nàng. Mà nàng cũng không phải nữ tử chỉ biết yếu đuối, gia sự quản lí gọn gàng ngăn nắp, tôi tớ, nha hoàn trong nhà đối với nàng rất mực cung kính. Ta thích phụ nữ có bản lĩnh như vậy! Điều duy nhất phiền lòng chính là mùa này nàng không cho phép ta xuống giường, nói ta thời tiết này dễ mắc bệnh, bắt ta nằm trên giường suốt ngày. Cơ thể ta thường xuyên yếu đuối vô lực, có biểu hiện của bệnh cảm mạo, xem ra đã là bệnh mãn tính. Nhưng chính bởi vì không vận động, bệnh mới dễ dàng tái phát như thế, muốn đỡ phải tìm cách hoạt động cơ thể một chút. Vốn ta không trông đợi gì ở phụ thân đứa nhỏ này lắm, bởi nữ nhi trong gia đình thời phong kiến, cho dù là do chính thất sinh ra, cũng không được coi trọng, cũng sẽ không tiếp xúc nhiều với phụ thân. Đối với kẻ kiếp trước không có cha như ta mà nói, phụ thân có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng cũng ngoài dự kiến của ta, có thể là bởi tang tử chi đau, phụ thân đối với nữ nhi duy nhất là ta đây phi thường yêu thương. Sau khi nghe lại nha hoàn nói đôi lời, ta cuối cùng cũng biết phụ thân thực ra cũng làm quan, xem ra phán đoán của ta sai lầm rồi. Bất quá phụ thân mỗi ngày trở về, đều sẽ đến thăm ta, cùng ta nói chuyện, đùa giỡn với ta. Tuy rằng hài tử chơi đùa quả thực nhàm chán, nhưng so với cả ngày phải nằm trên giường đã là tốt hơn nhiều lắm, cho nên mỗi ngày ta đều ngóng trông phụ thân trở về. Mỗi ngày uống một chén thuốc, ăn canh bổ, thân thể cũng dần tốt lên. Nghe Hương Nhi nói, ta từ lúc biết ăn cơm là bắt đầu biết uống thuốc rồi, đủ biết thân thể Đại Ngọc này quả thật ốm yếu từ bé rồi.


……………………

Qua một tháng, thời tiết ấm dần lên, mẫu thân mới bằng lòng cho ta rời giường đến tiểu viện ngồi một lát. Ta rốt cục cũng biết thân thể đứa nhỏ này vì cái gì yếu như vậy, đều là quen được hầu hạ, vận động ít mà nên. Bệnh của ta, tuy rằng không chữa khỏi hoàn toàn được, nhưng đã tĩnh dưỡng lâu như vậy, sinh hoạt bình thường cũng không có gì đáng ngại. Vì thế ta liền ở trong viện chạy qua chạy lại, khó khăn lắm mới được đến đây, làm sao không tận hưởng cho được. Ta vẫn không sao biết được mẫu thân họ gì, cũng không có biện pháp chứng thực suy đoán của mình, cũng dần dần đem việc này bỏ sang một bên, chuyên tâm làm một tiểu hài tử, mỗi ngày ngoài việc chơi đùa, thì là giúp cha mẹ giải sầu. Nhờ có ta làm bạn, phụ thân dần dần nguôi ngoai nỗi đau mất nhi tử, có lẽ bởi vì tuổi đã cao, cũng không muốn sinh con nữa, ngược lại, đem toàn bộ tình yêu đặt trên người ta. Sau lại biết phụ thân tuy thế nhưng từng đỗ Thám Hoa, lập tức sùng bái không thôi, là văn nhân đứng thứ ba cả nước đó a, quá lợi hại. Nhớ ngày trước lúc ta thi vào trường cao đẳng, tuy rằng đỗ, nhưng về văn chương thì quả thật đáng thẹn. Hơn nữa ngày trước đọc sách, cảm thấy trạng nguyên, thám hoa đều là những người vừa trẻ vừa anh tuấn, xem bộ dáng phụ thân nho nhã là thế, có thể tưởng tượng phong thái lúc trước động lòng người mức nào. Có phụ thân như vậy, ai mà không kiêu ngạo a! Phụ thân thường cho ta ngồi ở trên đùi, kể một chút chuyện xưa, đọc một vài bài thơ, lúc này mẫu thân thường ngồi ở bên cạnh. Kiếp trước không được hưởng thụ không khí gia đình, bây giờ ngược lại, lúc nào cũng êm đềm đầy đủ thế này, lại khiến ta bất an, có cảm giác lo được lo mất, thường xuyên lo lắng đây có phải chỉ là một giấc mộng mà thôi. Vì muốn xác thực suy đoán của mình, ta quyết định đi thư phòng của phụ thân xem thử. Thư phòng kia phụ thân dùng để giải quyết công vụ cùng đọc sách, bình thường không cho người ngoài đi vào, nhưng làm sao có thể làm khó ta cho được, cho nên một ngày, nhân lúc vắng người, ta vụng trộm lẻn vào. Thư phòng phụ thân bày trí rất đơn giản, ta thích. Đến bên bàn, cố sức kiễng chân lên, tìm kiếm một hồi. Cái ta muốn tìm… đây rồi! Nhãn tình sáng lên, ta cầm lấy một phong thư. Tên đề trên đó, chính là Lâm Hải…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.