Trọng Sinh Tầm An - Hoàn

Chương 9: Thói Quen Khó Sửa


Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 9: Thói Quen Khó Sửa


CHƯƠNG 9: THÓI QUEN KHÓ SỬA

Tác giả: Luna Huang

Tắm xong, Diệp Cẩn Huyên vận lại y phục ở trên Trúc Huyền am thường mặc rồi bước ra khỏi bình phong. Hải Đường cùng Bách Hợp cùng nhau giúp nàng lau tóc.

Lúc này Hồ thị bước từ bên ngoài vào, Kha ma ma cùng một đám hạ nhân phía sau Hồ thị mang theo không ít thức ăn đến. Thấy Diệp Cẩn Huyên, bọn họ đồng loạt phúc thân.

“Lão nô gặp qua tứ tiểu thư.”

“Nô tỳ gặp qua tứ tiểu thư.”

Kha ma ma là nha hoàn thiếp thân của Hồ thị. Khi Hồ thị được nâng làm di nương liền được Diệp Nghêu đích thân ban tặng. Nhưng lúc Diệp Cẩn Huyên từ Trúc Huyền am trở về thì Kha ma ma không còn nữa nên cũng không biết chút gì về nàng ta cả.

Mỗi năm đến ngày dỗ Kha ma ma, Hồ thị đều đốt ít giấy bạc cho nàng ta. Hỏi ra mới biết do Kha ma ma vi phạm quy củ liền bị Tả thị dùng loạn côn đánh chết. Nhưng khi được hỏi Kha ma ma phạm phải điều gì mà bị trừng phạt nặng như vậy thì không ai dám nói.

“Mẫu thân, nữ nhi có chút mệt mỏi chưa muốn dùng bữa.” Diệp Cẩn Huyên không chờ Hồ thị nói gì liền lên tiếng trước.


Hồ thị nghe vậy liền cho đám hạ nhân lui xuống còn phân phó thêm để thức ăn vào trong sửng hâm cho nóng. Sau khi cửa phòng đóng lại, nàng tiến đến bên Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi muốn lấy gì hồi lễ cho nhị vị công tử?”

“A.” Diệp Cẩn Huyên vỗ trán của mình suýt chút nữa nàng quên mất việc này nữa. Đầu của nàng nhất định bị hỏng rồi: “Mẫu thân người chọn đi, Hình công tử dắt ngựa rất mệt lễ vật nhiều hơn một chút.”

“Được.” Hồ thị đáp ứng rồi dặn nàng: “Ngươi nghỉ ngơi trước, mẫu thân giúp ngươi chọn lễ vật rồi mang đến tặng họ.”

“Đa tạ mẫu thân.” Diệp Cẩn Huyên cao hứng đáp lời.

Sau khi Hồ thị đi không lâu tóc nàng cũng đã khô. Hải Đường Bách Hợp được nàng cho lui xuống. Một mình nàng lăn lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Khi nàng thức giấc đã thấy mình nằm ở dưới đất lạnh rồi, chung quanh tối om như mực. Xoa xoa cái lưng rồi đứng dậy ngồi lên giường nhăn mặt mãi không thôi, tay vong ra sau tự vì mình xoa bóp những chỗ đau. Cả người nàng ê ẩm cực kỳ lợi hại hơn những lần té trước.

Vì sao tướng ngủ của nàng lại có thể xấu như vậy cơ chứ? Đã hai kiếp người vẫn không thể sửa được. Lúc trước vì muốn có được trái tim của Đoan Mộc Chiến Phàm nàng đã mất rất nhiều công sức giả thục nữ nhưng đến lúc ngủ thì vẫn hiện nguyên hình là một nữ nhân kém đoan trang. Đoan Mộc Chiến Phàm mắng nàng giả tạo cũng đúng thôi, bởi nàng vì hắn mà trang đấy.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Lúc này âm thanh của Hồ thị bên ngoài truyền vào: “Huyên nhi đã tỉnh chưa?”

“Hồi phu nhân, tứ tiểu thư vẫn còn đang ngủ.” Hải Đường cung kính đáp.

Âm thanh của Bách Hợp cũng vang lên kèm theo ngữ điệu cho chút bất đắc dĩ: “Nãy giờ tứ tiểu thư liên tục ngã xuống giường nô tỳ cung Hải Đường cùng nhau nâng lên giường mấy lượt xem kỹ không có vết thương mới lui ra ngoài.”

Hồ thị không vui khẽ trách: “Nếu là như vậy các ngươi các phải ở bên trong trông chừng nàng chứ, nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Không để bọn họ phản ứng Hồ thị lo lắng trực tiếp đẩy cửa bước vào. Kha ma ma cầm đèn lồng cùng tiến vào rồi thắp lên một ngọn nến mang đến cho Hồ thị.

Diệp Cẩn Huyên ngồi trên giường khẽ nói: “Mẫu thân, nữ nhi thức dậy rồi người không cần lo lắng.” Hóa ra là do lần này ngã đến mấy lần nên mới tạo thành cảm giác này.

Hồ thị bước nhanh cước bộ đến bên giường xoay người nữ nhi vài lần thấy nàng không sức mẻ miếng thịt nào mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Đôi mày liễu khẽ động thể hiện không hài lòng: “Ngươi là nữ tử làm sao có thể ngủ không ý tứ như vậy cơ chứ? Nếu say này gả cho người thì biết làm thế nào?”

“Thì làm phiền mẫu thân người cho thêm ít của hồi môn bù cho phần thất thố của nữ nhi thôi.” Diệp Cẩn Huyên cười hì hì. Đó là dáng ngủ lúc nàng mất đi ý thức thì nàng làm sao tự sửa được. Chính bản thân nàng cũng không muốn có dáng ngủ khó coi như vậy cơ mà.

Hồ thị cũng bị lời nói của Diệp Cẩn Huyện chọc cho cười phì, vỗ vỗ mu bàn tay nàng rồi nói: “Phụ thân ngươi bảo ta đến gọi ngươi ra dùng bữa đấy, nhanh lên đừng để mọi người đợi lâu.”


“Ân.” Diệp Cẩn Huyên lập tức mang hài vào chân rồi để Hải Đường Bách Hợp giúp mình vận y phục rồi lại ngồi trước bàn trang điểm để bọn họ chải tóc giúp mình.

Nàng ở Trúc Huyền am mỗi ngày đều chỉ túm gọn tóc lên đỉnh đầu để dễ làm việc, mặt cũng không thi phấn tô son. Đến khi được đón về phủ vẫn là mộc mạc đơn giản như vậy.

Nhưng từ khi đối với Đoan Mộc Chiến Phàm động tâm liền học hỏi đám tỷ muội cách làm đẹp. Mỗi ngày đều muốn bản thân thật đẹp để lọt được vào tầm mắt của hắn. Đáng tiếc đến chết nguyện vọng của nàng cũng không thể thực hiện được.

Giờ đây ngồi trước gương ngắm nhìn dung mạo mười lăm tuổi, thứ mà mà trước giờ chỉ có thể nhìn qua mặt nước dưới suối của mình có chút tự giễu. Đôi mắt của nàng tinh anh như Diệp Nghiêu lại không thể nhìn thấu được lòng người. Nàng hữu nhãn vô châu, ngu ngốc tự hại mình đã đành còn hại cả người yêu thương mình lâm vào cảnh khốn cùng, đẩy họ đến vạn kiếp bất phục.

Hồ thị bên cạnh chọn ra vài món trang sức của mình để đeo cho Diệp Cẩn Huyên bỗng nghe được tiếng khẽ thở dài của nàng liền quay sang. Nàng vốn ở Trúc Huyền am vô lo vô nghĩ làm sao lại có dáng vẻ ưu sầu như vậy.

“Huyên nhi, ngươi là làm sao? Nơi nào không hài lòng?”

Diệp Cẩn Huyên lâm vào trong suy nghĩ đột nhiên bị giọng nói của Hồ thị làm cho khẽ giật mình. Trấn tĩnh bản thân rồi quay sang nhoẻn miệng cười: “Mẫu thân nữ nhi ở Trúc Huyền am đã lâu không quen với những thứ này. Có thể không cần có được không? Thật rất mất thời gian để chọn lựa a, lại không biết chọn cái nào cho tốt.”

Nàng có trang điểm đẹp hơn thì cũng chỉ có mẫu thân, ca ca cũng hai tỷ tỷ khen mà thôi. Vậy trang điểm làm gì nữa, nàng đã từng xấu đến thê thảm hiện chỉ muốn nhìn dung mạo thuần khiết nhất của mình mà thôi.

Thấy mắt của Diệp Cẩn Huyên long lanh cầu tình Hồ thị khẽ cười vài tiếng gật đầu: “Được, nhưng tóc vẫn phải chải gọn gàng vòng ngọc này nhất định phải đeo.” Bởi vì nếu trên người của Diệp Cẩn Huyên không mang theo món trang sức gì thì không chỉ Diệp gia bị ngoạn nhân chê cười bạc đãi thứ nữ, mà ngay cả hạ nhân cũng không đặt Diệp Cẩn Huyên vào mắt.

Y phục tóc tai chỉnh tề, hai mẫu nữ khoác tay nhau bước đến tiền thính. Trong tiền thính lúc này mọi người có mặt đông đủ. Diệp Nghêu muốn đây là bữa cơm đoàn tụ nên không cho người ngoài lưu lại. Điều này chứng tỏ Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên đã không còn ở.


Tả thị mắt thấy mẫu nữ Hồ thị đi đến liền lên giọng nói: “Tứ cô nương, sau này ngươi cũng phải học theo các tỷ tỷ gặp mặt trưởng bối phải thỉnh an đấy.” Câu này cũng là ám chỉ Hồ thị không biết cách giáo nữ, không biết dạy Diệp Cẩn Huyên hành lễ cơ bản với trưởng bối.

Diệp Cẩn Huyên không dám lộ ra chuyện mình biết quá nhiều. Bởi lúc nãy nàng cũng chỉ thấy có một lần một đám người hành lễ ở đại môn thôi. Nếu là bây giờ tỏ ra hiểu biết bị nghi ngờ thì phải làm sao. Nàng chỉ biết cúi đầu nhỏ nhẹ ‘vâng’ một tiếng.

Diệp Cẩn Ninh ngồi trên ghế đoan trang nhấc tay che nửa miệng thay Diệp Cẩn Huyên đỡ lời: “Mẫu thân, tứ muội muội vừa trở về quy củ lễ nghi phải từ từ không cần gấp.”

Diệp Nghêu nhìn Diệp Cẩn Ninh đầy tán thưởng, không hổ là ái nữ hắn yêu mến nhất: “Ninh nhi nói rất có lý, nàng không nên quá chấp nhặt chuyện nhỏ như vậy làm ảnh hưởng đến không khí của mọi người.”

Hồ thị lúc này mới lên tiếng: “Tỷ tỷ dạy bảo chí phải, là muội đây sơ sót nhất định không có lần sau.”

Tả thị trong lòng cực hận cũng phải tỏ ra không có gì. Nếu lúc này là mang nộ khí phát tác trước mặt Diệp Nghêu e là cái ghế chủ mẫu của nàng sẽ lung lay.

Diệp Cẩn Liên thấy không khí không được tốt liền nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng quy củ lễ nghi đó mai liền để nữ nhi đến dạy tứ muội muội.”

“Được.” Ứng lời Diệp Nghêu hài lòng nhếch môi rồi lại nhìn sang cái ghế trống vốn thuộc về Diệp Cẩn Huy đôi mày ninh chặt lại vài phần.

Hồ thị lúng túng ngồi xuống chỗ của mình nói: “Lão gia, để thiếp thân bảo người tìm Huy nhi trở về.”

Diệp Cẩn Linh bước đến đỡ Diệp Cẩn Huyên trở về chỗ của mình rồi nói: “Phụ thân, đại ca bảo có việc ra ngoài rất nhanh trở về hay là chờ thêm một chút nữa.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.