Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 87: Khắc Phục Nỗi Sợ
CHƯƠNG 87: KHẮC PHỤC NỖI SỢ
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên bước vào Trúc Huyền am gặp lại mọi người vui đến nước mắt không kiềm nén được cứ ào ạt mà tuông. Mọi người nhìn thấy nàng chính là vừa vui vẻ vừa thương tiếc.
Hồ thị ở đây kể không ít chuyện của nàng nên mọi người cũng biết được nàng ở Diệp phủ qua thế nào. Chỉ là nhìn thấy nàng vui vẻ mọi người vẫn là yên tâm hơn. Cùng họ dùng qua bữa rồi ngồi lại hàn huyên rất lâu.
Bệnh tình của Hồ thị đã dần dần tốt lên hẳn, biểu hiện rõ nhất chính là mặt đã có chút huyết sắc, ngay cả giọng nói cũng có lực hơn trước rất nhiều. Thấy được trên môi Hồ thị nở nụ cười tươi tắn nàng cũng an tâm không ít.
Khương Văn có công vụ gấp nên không thể lưu lại nhiều hơn mà bất chấp sương đêm hai người ngồi xe ngựa trở về. Đây cũng chính là lý do ban đầu Diệp Nghêu để hắn hộ tống Diệp Cẩn Huyên, là không muốn để nàng có cớ lưu lại Trúc Huyền am.
Thời gian đi qua khu rừng rậm đột nhiên hai con ngựa hí lên khiến xe ngựa đột ngột ngừng, Khương Văn nhanh chóng ghìm chặt dây cương lo lắng hỏi: “Tứ tiểu thư vẫn ổn?”
Mắt hắn nhìn năm tên hắc y nhân ở trước mặt, đám người này là vì hắn mà đến hay vì nàng mà đến? Trong mắt người nào cũng đầy sát khí xem ra là sớm đoán được bọn sẽ giờ phút này trở về.
Đầu của Diệp Cẩn Huyên bị đập vào xa bích cũng may nàng nhanh tay nắm được cửa sổ nên thân thể vẫn an toàn ngồi trên ghế chưa bị ngã xuống: “Vẫn ổn, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Tứ tiểu thư ngồi vững bên trong là được không cần ra ngoài.” Khương Văn nói xong liền dùng khinh công lao về phía trước.
Diệp Cẩn Huyên ngồi bên trong nghe được tiếng trường kiếm được rút ra khỏi vỏ kiếm cả người cứng đờ, lạnh run. Thích khách, vì sao lúc nào thích khách cũng xuất hiện? Nàng hiện đâu phải đi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm, lại càng không có gì đặc biệt để họ cướp.
Tiếng binh khí loạn lạc ở bên ngoài to dần to dần, to đến cực điểm rồi lại dần dần giảm xuống. Đến khi nghe thấy không còn âm thanh gì nàng mới bạo gan xốc màn xe lên xem.
Chỉ thấy Khương Văn cho kiếm vào trong vỏ miệng thở hòng hộc quay về xe ngựa. Bắp tay của hắn sợ là bị thương không nhẹ, lại còn là tay phải làm thế nào tiếp tục đánh xe?
“Khương công tử, ngươi bị thương không nên miễn cưỡng.” Thấy hắn bước gần đến nàng vội lên tiếng ngăn hắn có suy nghĩ quay về.
Khương Văn nhìn bắp tay bị chém hai kiếm của mình rồi lại nhìn Diệp Cẩn Huyên. Hắn không nên đem tính mạng của nàng đặt dưới nhiệm vụ: “Được vậy ở đây nghỉ tạm, tại hạ đi tìm một ít củi.”
Diệp Cẩn Huyên vội phản đối: “Không thể, ngươi bị thương để ta đi tìm củi.” Không để cho Khương Văn từ chối nàng trực tiếp nhảnh xuống xe ngựa đi vào trong rừng. Người ta đã giúp nàng rất nhiều rồi a, lại còn bị nàng hại bị thương tận hai lần nha.
Đáy mắt của Khương Văn lóe lên vài tia thú vị rồi bước theo nàng, cao giọng hô to: “Cùng đi.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi khi tìm được củi Khương Văn nhóm lên một ngọn lửa to, cả hai ngồi ở gần đó sưởi ấm. Diệp Cẩn Huyên ngồi bó gối nhìn đám lửa cháy rực im lặng không nói gì.
Khương Văn cầm mấy cây củi nhỏ ném vào đống lửa để lửa lớn tránh thú rừng. Hắn nghiên đầu nhìn trong đôi đồng tử của Diệp Cẩn Huyên có ánh lửa cháy to, khóe miệng một nhấc: “Tứ tiểu thư có biết lúc nãy nhị phu nhân cùng tại hạ nói gì không?”
“Không biết.” Thực ra nàng biết nhưng nàng không muốn trả lời vấn đề này: “Nhưng cũng không muốn biết.”
Khương Văn khó có được một trận cười sảng khoái, giọng hắn to to vang vọng một mảnh rừng yên ắng. Nụ cười của hắn khiến Diệp Cẩn Huyên chấn kinh tầm nhìn rời khỏi đống lửa chuyển lên người hắn. Hắn cũng có mặt này sao? Nhưng giọng cười của hắn nghe vào trong tai nàng lại có chút biến hóa nha, giọng nói có thể thay đổi khi cười to sao?
Khương Văn bỏ đi vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Cẩn Huyên lại trầm giọng nói: “Tứ tiểu thư không muốn biết cũng không được rồi, nhị phu nhân là muốn hỏi hôn sự cho tứ tiểu thư.”
“Ân.” Diệp Cân Huyên nhàn nhạt đáp rồi lại dời tầm mắt xuống đôi hài thêu dưới chân. Đây cũng là chuyện nàng sợ nhất nha…
“Kỳ thực tại hạ luôn nghĩ tứ tiểu thư là hợp ý Niệm vương nên từ đầu chí cuối cũng không có đáp lời của đại nhân cùng nhị phu nhân.” Khương Văn lấy lại thần thái nghiêm túc băng lãnh của ngày thường vào chủ đề chính: “Tại hạ tài mạo không có, địa vị không có sợ rằng không sánh được với thân phận cao quý của tứ tiểu thư.”
Diệp Cẩn Huyên có chút cảm thấy bản thân không được tỉnh táo rồi. Hắn đây là ngỏ lời với nàng sao? Nàng nheo mắt nhìn hắn lắc đầu: “Ta cùng Niệm vương tuyệt đối không có khả năng, ta cũng không muốn bức ép người khác.”
Đáy mắt của Khương Văn dần dần xuất hiện hàn ý, nàng nói vậy là có ý gì? Nhưng rất nhanh hắn lại trả lời: “Tại hạ đơn phương tình nguyện tuyệt đối không bị ép buộc, từ lúc gặp qua tứ tiểu thư liền xác định được bản thân cần gì.”
Hắn xoay cả người đối diện nàng như muốn để nàng nhìn thấy thành ý của bản thân. Đôi mắt tối đi không ít nhưng dưới ánh lửa cháy mạnh Diệp Cẩn Huyên nhìn không ra.
Lần này đến lượt Diệp Cẩn Huyên bật cười to chế giễu: “Khương công tử nói thế thì tam tỷ của ta phải làm thế nào?”
“Đó là ngưỡng mộ không phải yêu, cũng như nhị tiểu thư vậy, đến cuối cùng mới xác định được tình cảm của bản thân.” Ánh mắt của Khương Văn ngày càng ảm đạm, lòng hắn đau như cắt khi nói ra những lời này.
Mâu quang của Diệp Cẩn Huyên lóe lên một tia sáng lại rất nhanh biến mất. Diệp Cẩn Linh có thể đương nhiên hắn cũng có thể, nàng không thể phản bác được, đôi mày nhăn lại ngày càng chặt.
Rất lâu giữa hai người không còn âm thanh gì nữa, Khương Văn lại một lần nữa làm người đi đâu mở thanh: “Đại nhân có ý gả người cùng tam tiểu thư cho một trong hai vị điện hạ, cũng đã từng hỏi qua ý tứ của tại hạ và Hình huynh nhưng chúng ta vẫn chưa có đả động đến.”
“Nếu tứ tiểu thư nguyện ý gả cho tại hạ vậy thì không còn thứ trân quý gì có thể sánh được.” Khương Văn như nín thở để nghe câu trả lời. Hắn không biết bản thân là muốn nghe nàng đồng ý hay từ chối nữa. Bất cứ kết quả thế nào thì lòng hắn vẫn là đau.
“Vậy Khương công tử trả lời ta một câu hỏi trước, khi nghe được câu trả lời ta sẽ cho Khương công tử biết được đáp án.” Diệp Cẩn Huyên ngồi thẳng thắt lưng nhìn chằm chằm Khương Văn ở bên cạnh, người nàng cũng từ từ xoay đối diện hắn.
Nếu như Hồ thị cố chấp như vậy thì nàng gả cho Khương Văn cũng không tệ. Hắn đối với nàng chính là tương kính như tân, cơn ác mộng kia của nàng đã là quá khứ cũng nên dùng thứ khác để lấp đi thôi. Như vậy cũng có thể để Diệp Nghêu cùng Diêu đức phi chết tâm, nhất tiễn hạ song điêu, vậy thì sao lại không làm!
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khương Văn lén lén thở dài một hơi sắc mặt nghiêm trọng nói: “Tứ tiểu thư cứ hỏi.”
“Người vì sao lại thích ta?” Diệp Cẩn Huyên không loanh quanh mà đi thẳng vào vấn đề.
Khương Văn nhìn xuống cái tay chưa được băng lại của mình, rồi lại nhìn thẳng ánh mắt của nàng nghiêm nghị nói: “Vì ta thích tấm lòng lương thiện của nàng, nàng biết vì người khác không màng phú quý danh lợi.”
Trong lòng Diệp Cẩn Huyên bật lên một nụ cười khổ, đấy chính là những thứ mà Đoan Mộc Chiến Phàm chê nàng ngu ngốc. Nàng chấp nhận ngu ngốc để đổi lấy sự bình an: “Được ta đồng ý với Khương công tử.”
Cho dù hắn có trả lời thế nào thì nàng cũng sẽ đáp ứng hắn. Để Hồ thị vui vẻ, nàng hy sinh một chút cũng không sao. Lại nói cho dù thế nào thì vụ buôn bán này đối với nàng trăm lợi một hại, liền như thế mà định đi.
Khương Văn nghe được câu trả lời của nàng tim lập tức ngừng đập vài nhịp rồi lại đập mạnh trở lại. Nàng từ bỏ địa vị của Đoan Mộc Chiến Phàm để gả cho môt tên vô danh tiểu tốt như hắn. Tâm hắn là nên cao hứng hay là hụt hẫn đây?
Sắc mặt vẫn không biểu lộ ra chút nào, chỉ đứng lên điềm đạm ôm quyền hướng Diệp Cẩn Huyên khom người: “Đa tạ tứ tiểu thư thành toàn.”
“Khương công tử không cần khách sáo,” Diệp Cẩn Huyên vẫn ngồi đó nghiên đầu nhìn hắn ánh mắt mông lung, “Chỉ hy vọng ta không khiến Khương công tử khó xử.”
“Tuyệt đối không.” Khương Văn ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Huyên lại tiếp tục cho củi vào đống lửa trước mặt: “Hy vọng chuyện này tứ tiểu thư không kinh động đến đại nhân, để tại hạ có thời gian sắp xếp trước.”
“Được.” Diệp Cẩn Huyên ứng một tiếp rồi nằm xuống đống lá cây nhắm mắt lại, ở lãnh cung bao lâu nàng không sợ dơ bẩn nên cũng không chút kiêng kỵ bản thân đang ở hoàn cảnh nào. Cũng đến lúc nàng nên khắc phục nỗi sợ trong lòng rồi, những thứ đời trước nàng sẽ cố gắng buông bỏ.
Khương Văn băng lại vết thương trên tay rồi nhìn Diệp Cẩn Huyên. Hiện ngoại trừ tiếng gió cùng tiếng lửa đốt ra thì bên tai hắn vẫn còn vang lên tiếng thở đều đều của Diệp Cẩn Huyên. Chậm rãi vươn tay ra kéo lên một lọn tóc nhỏ trong đám tóc dài đang rũ bên người nàng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
“Huyên nhi, đa tạ nàng, đa tạ nàng đồng ý gả cho ta.”
Thê lương cùng đau lòng dưới đáy mắt kiềm nén không được tỏa ra. Trên gương mặt lạnh như băng biểu tình của người chết cũng che không được. Mặc kệ thế nào đời đời kiếp kiếp nàng nhất định phải là của hắn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đọc xong chương này các nàng có cách nghĩ gì?