Trọng Sinh Tầm An - Hoàn

Chương 64: Sự Cố ‘bất Ngờ’


Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 64: Sự Cố ‘bất Ngờ’


CHƯƠNG 64: SỰ CỐ ‘BẤT NGỜ’

Tác giả: Luna Huang

Mười ngày gần đây Đoan Mộc Nhã lúc nào cũng được Đoan Mộc Chiến Phàm mang đến chơi cùng Diệp Cẩn Huyên. Khi thì ở Diệp phủ, lúc lại đến Mỹ Vị Thiêm Hương, hai người như đời trước vậy vô cùng hòa hợp.

Đoan Mộc Nhã không chọc ghẹo Chúc Tôn Hữu chính là bài xích Diệp Cẩn Ninh. Diệp Cẩn Huyên lại càng khó hiểu hơn vạn lần, như khi được hỏi, Đoan Mộc Nhã chỉ bảo là ‘người ta đâu có làm như vậy’, nàng cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.

Hôm sau hoàng cung tổ chức dạ yến, Diệp Cẩn Huyên ở Cẩm Thử cung giúp Đoan Mộc Nhã chọn y phục.

Đoan Mộc Nhã đưa tay vuốt cằm nhìn Diệp Cẩn Huyên chăm chú hồi lâu mới hỏi: “Tỷ tỷ vì sao lại vận y phục phấn hồng sắc như vậy?”

Diệp Cẩn Huyên nhìn lại mình rồi lại nhìn Đoan Mộc Nhã chớp mắt hỏi: “Có gì không hợp sao?” Nếu Hồ thị không bức ép nàng cũng không mặc loại màu sắc này đâu.

Vài vết nhăn xuất hiện trên mi tâm của tiểu oa nhi mười tuổi. Đoan Mộc Nhã học theo dáng vẻ chắp tay sau lưng của Đoan Mộc Chiến Phàm đi qua đi lại nhìn y phục của Diệp Cẩn Huyên. Lâu lâu lại chép môi lắc đầu lại bày ra dán vẻ khổ não mà thở dài khiến người có chút bối rối.

“Làm sao?” Diệp Cẩn Huyên buông y phục trong tay đặt lên giường khó hiểu hỏi.


“Muội cũng muốn mặc phấn hồng sắc như tỷ tỷ.” Đoan Mộc Nhã đáp phi sở vấn liền chạy đến bên giường cầm lên một kiện y phục có màu sắc kiểu dáng gần giống với y phục Diệp Cẩn Huyên đang vận.

Cung nữ thấy được lập tức đến bên hầu hạ Đoan Mộc Nhã thay y phục. Diệp Cẩn Huyên bước ra khỏi bình phong tránh mặt, trong lòng thấp thỏm không yên. Vận y phục cùng màu với công chúa là quá thất lễ rồi, nhưng nàng lại không thể hiện tại hoán bộ khác a.

Suy đi nghĩ lại thì Đoan Mộc Nhã cũng hoán xong y phục bước ra ngoài. Nhìn đến thần sắc lo lắng của Diệp Cẩn Huyên liền có chút vui vẻ: “Tỷ tỷ là lo lắng có người dị nghị đàm tiếu.”

“Ân.” Diệp Cẩn Huyên lập tức xác nhận. Đoan Mộc Nhã lớn lên trong đế vương gia đương nhiên cũng là trưởng thành sớm. Chỉ là tính cách của nàng cũng còn một chút tiểu hài tử nên nàng cũng không cảm thấy lạ khi bị đoán trúng tâm tư.

“Kỳ thực là mẫu phi có chuẩn bị một kiện y phục cho tỷ tỷ bảo muội đưa cho tỷ tỷ. Nhưng thấy được tỷ tỷ thích phấn hồng sắc muội liền không dám mang ra.” Đoan Mộc Nhã ngồi trên nhuyễn tháp đung đưa chân ăn hạt sen tẩm đường.

Còn có cả chuyện này sao? Nhưng là Diêu đức phi muốn tác hợp cho nàng cùng Đoan Mộc Chiến Phàm, phần tâm ý này vẫn là xem như nàng không thể nhận rồi. Nàng bước đến bên nhuyễn tháp thì thầm bên tai Đoan Mộc Nhã: “A Nhã xem như ta chưa từng nghe có được không?”

Đoan Mộc Nhã chớp chớp mắt rất nhanh lại mỉm cười hô to:” Các ngươi đã nghe bổn công chúa nói những gì?”

Tất cả cung nhân có mặt đồng loạt quỳ xuống hướng Đoan Mộc Nhã hô to: “Từ lúc công chúa điện hạ hoán y phục xong cái gì cũng chưa từng nói qua.”

Vô Sự cũng hùa theo đó mà kêu vào tiếng rồi chạy đến bên Diệp Cẩn Huyên đòi bế.

Đoan Mộc Nhã hài lòng cười tủm tỉm: “Tỷ tỷ đây là còn lo lắng?” Nàng khom người thay Diệp Cẩn Huyên bế Vô Sự lên ngồi cùng mình.

Diệp Cẩn Huyên đặt hạ tâm tình cười nhẹ: “Đa tạ A Nhã.” Đoan Mộc Nhã chính là hiểu chuyện như vậy.

“Tỷ tỷ vẫn là cùng muội dùng trà trước, thời thần còn sớm không cần vội.” Đoan Mộc Nhã ngồi vững thắt lưng để cung nhân giúp chải tóc, hai tay đưa tách trà cho Diệp Cẩn Huyên.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc Diệp Cẩn Huyên chưa kịp đỡ lấy chung trà đã thấy cả người Đoan Mộc Nhã ngã về phía trước một cái, nàng vội vã đỡ lấy. Người vô sự nhưng là cả người nàng lại bị tách trà kia làm cho ướt sũng. Nước trà xanh đặt hiện lên trên sam y khiến nàng có chút hít thở không thông.

Đoan Mộc Nhã vất luôn tách trà đang cầm trên tay xuống đất hốt hoảng nói: “Tỷ tỷ A Nhã là không cố ý a.” Nàng đừng dậy dùng khăn giúp Diệp Cẩn Huyên thấm khô trà trên người.


“Không sao không sao, không cần hoảng.” Cũng may là trà lạnh nếu không người nàng lại thêm một vết sẹo nữa rồi.

“Tỷ tỷ vẫn là tắm rửa sạch sẽ đi thôi, A Nhã giúp tỷ tỷ gọi người về phủ lấy y phục.” Đoan Mộc Nhã nói xong liền quay sang phân phó người chuẩn bị nước nóng. Không để Diệp Cẩn Huyên kịp phản ứng đã vội cho người kéo nàng ta vào trong.

Diệp Cẩn Huyên cũng chỉ biết nghe theo thôi. Khi nước nóng được chuẩn bị xong nàng thả người vào trong cả hồ nước nóng nhỏ của Đoan Mộc Nhã thư giãn. Hai bên còn có cung nữ giúp kỳ tay chân phải nói hương thụ trong hưởng thụ.

Trong lúc nàng nhắm mắt tận hưởng thì bên ngoài nghe được tiếng thái giám truyền đến: “Đức phi nương nương giá đáo.” Diệp Cẩn Huyên cứng đờ cả người, mở to mắt nhìn cũng nữ đang hầu hạ mình tắm. Đây lại là chuyện gì?

Tiếng Đoan Mộc Nhã trong trẻo lại vang lên: “Mẫu phi vì sao lại đến đây?” Cũng không quên nháy mắt với mẫu phi của mình.

“Bổn cung thấy A Nhã cùng Cẩn Huyên lâu như vậy vẫn chưa đến liền bước sang đây xem một chút.” Diêu đức Phi cười hiền hòa nhìn Đoan Mộc Nhã rồi lại nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó: “Phải rồi, Cẩn Huyên đâu vì sao không thấy?”

Đaon Mộc Nhã đỏ mặt kể lại sử việc trên, Diêu đức phi nghe được lại trách cho một trận rồi nói: “Vì sao không mang y phục bổn cung sớm chuẩn bị cho Cẩn Huyên vận mà trở về phủ lấy phí thời gian như vậy.”

Nói xong liền cao giọng phân phó: “Mau mang đến cho Cẩn Huyên hoán đi.”

“Vâng.” Một cung nữ ứng tiếng xong liền đi làm theo lời của Diêu đức phi.

Hai mẫu nữ ở bên ngoài phúc hắc cười. Đã sớm đoán được Diệp Cẩn Huyên sẽ hành xử như vậy nên tách trà kia đích xác là cố ý. Thay vì Đoan Mộc Nhã cho người đến Diệp phủ lấy y phục cho Diệp Cẩn Huyên chính là đi thông truyền cho Diêu đức phi.


Diệp Cẩn Huyên ở bên trong thầm kêu khổ. Vì sao Diêu đức phi lại xuất hiện ngay vào lúc này? Nếu biết trước lúc nãy nàng đã sớm không tiếp tục tham yến nữa mà trực tiếp hồi phủ rồi.

Đoan Mộc Nhã vội bày ra vẻ vô tội nói: “Mẫu phi người ta quên mất.” Miệng cũng không giấu được nụ cười gian xảo.

Sau khi hoán bộ y phục của Diêu đức phi chuẩn bị cho mình, Diệp Cẩn Huyên ngắm mình trong gương đồng to. Bộ y phục này bạch sắc lại được thêu những cách hoa đào dưới thân váy tựa như cánh hoa đang rơi vậy. Mà điều đáng nói chính là sử dụng cách thức như lúc nàng tham gia Khất Xảo tiết vậy.

Cánh hoa giả bằng vải màu hồng phấn được đính lên vạt váy. Mỗi cử động của nàng đều làm cho cánh hoa bay lất phất trông rất lạ mắt. Nếu như nàng không cần ngụy trang, bỏ đi vết sẹo trên mặt thì tốt biết bao.

Oản tóc xong, Diệp Cẩn Huyên bước ra. Đoan Mộc Nhã thấy được liền chạy đến cười khanh khách: “Tỷ tỷ thật đẹp a.”

“A Nhã đang trêu ta sao?” Diệp Cẩn Huyên mỉm cười chậm rãi bước đến trước mặt Diêu đức phi: “Cần Huyên gặp qua Đức phi nương nương, tạ nương nương thưởng y phục.”

Diêu đức phi hài lòng cười dịu dàng nói: “Kiện ‘An Nhạc Trường Xuân’ này rất vừa người, rất hợp với Cẩn Huyên.” Thầm nghĩ: Nếu không có vết sẹo kia thì thật tốt biết bao.

“Được rồi, cùng ra ngoài thôi đừng để mọi người đợi lâu.” Diêu đức phi thưởng thức xong liền đứng dậy bước ra ngoài. Đoan Mộc Nhã cùng Diệp Cẩn Huyên khoác tay nhau ton hót phía sau. Vô Sự theo chủ tử không rời nửa bước.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.