Trọng Sinh Tầm An - Hoàn

Chương 56: Ngựa Quen Đường Cũ


Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 56: Ngựa Quen Đường Cũ


CHƯƠNG 56: NGỰA QUEN ĐƯỜNG CŨ

Tác giả: Luna Huang

Diêu đức phi bị Diệp Cẩn Huyên nói đến mất luôn đường lui liền á khẩu. Đang lúng túng không biết phản bác thế nào thì nghe tiếng thái giám bên ngoài truyền đến: “Niệm vương gia giá đáo.”

Như tìm được bậc thang leo xuống nàng vội mỉm cười ngóng ra chính môn.

Đoan Mộc Chiến Phàm mặc một thân triều bào tiêu sái tiến vào, tay còn ôm một đống công văn cần xử lý. Hắn đưa công văn cho một cung nữ vừa tiến đến rồi nhấc vạt áo quỳ một chân hướng Diêu đức phi hành lễ: “Nhi thần gặp qua mẫu phi.”

Lúc này Diệp Cẩn Huyên lần đầu nhìn thẳng mặt của Đoan Mộc Chiến Phàm. Hôm ở Mỹ Vị Thiêm Hương nàng chỉ chăm chú cúi đầu thôi không hề nhìn bất kỳ một ai.

Đời trước hắn thường đeo mặt nạ, khi không đeo chính là có một vết bớt đen to trên mặt vô cùng xấu. Nàng cũng biết nếu không có vết bớt xấu xí kia hắn xuất chúng đến mức nào. Nhưng lại không ngờ hôm nay có thể thấy được xuất chúng như vậy. Khí chất vương giả lại tăng hơn một phần, phảng phất như hắn mới là chân mệnh thiên tử vậy.

Đang mất hồn nghe được tiếng thỉnh an của Đoan Mộc Chiến Phàm nàng giật mình hồi qua hồn, lập tức đứng lên hành lễ: “Thần nữ gặp qua Niệm vương gia, Vương gia vạn phúc.”

Lúc này nàng thầm mắng rủa bản thân không ngừng. Đời trước bị hắn hại đến thê thảm còn chưa đủ sao, đời này không nên ngựa quen đường cũ như thế. Đáng chết nhất chính là con mắt của nàng không chịu nghe lời, nhìn đến hắn não cũng không hoạt động.


“Đứng lên cả đi.” Diêu đức phi nhìn thấy được thái độ của Diệp Cẩn Huyên liền hài lòng cười hiền hòa. Nếu đã như vậy liền dễ nói chuyện rồi. Chỉ là còn phải xem tâm tư của hài tử này của nàng a. Hắn chính là lạnh nhạt mặc nàng mắng chửi làm văn cũng chỉ ngồi im không hề hé chút tâm ý nào a.

Sau khi cả hai an vị Diêu đức phi lại nói: “Hôm nay là bổn cung bảo hai ngươi đến thưởng thức cao điểm thôi không cần ngại.”

Đoan Mộc Nhã thấy được Đoan Mộc Chiến Phàm cũng là không có vui vẻ như ngày thường mà hừ một cái thật mạnh rồi không để ý đến hắn nữa. Nàng cùng hắn chiến tranh lạnh mấy ngày rồi không ai chịu nhường ai.

“Vì sao không thấy mẫu phi cũng gọi nhi thần đến thử điểm tâm?” Nàng có chút đố kỵ rồi nha.

Diêu đức phi có chút bất đắt dĩ mếu máo cười: “A Nhã chẳng phải cùng đến rồi đó sao?” Đoan Mộc Nhã nghe được biĩu biĩu môi cũng không nói gì nữa, rõ ràng là thiên vị ra mặt rôi.

Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi đối diện nhìn vẻ mặt tức giận của Đoan Mộc Nhã lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của Diệp Cẩn Huyên. Hắn hạ mi mắt xuống cầm lấy tách trà nóng nhàn nhạt thưởng thức: “Mẫu phi hiếm khi có tâm tình nhi thần cung kính không bằng tuân mệnh.”

Diệp Cẩn Huyên bên này cực lực trấn an bản thân. Nàng liên tục nhớ lại chuyện thống khổ của đời trước bày ra vẻ mặt thờ ơ không màng đến người khác. Mắt hiện lên một màn sương mỏng ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thấy không khí yên ắng Diêu đức phi định lên tiếng nói gì đó thì thấy Đoan Mộc Nhã đứng dậy kéo Diệp Cẩn Huyên ra ngoài, nhân tiện mát mẻ nam nhân duy nhất ở đây: “Mẫu phi, tỷ tỷ cũng phẩm qua điểm tâm rồi, nhi thần cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi. Người cùng hoàng huynh ở đây hàn huyên đi tránh lát nữa tỷ tỷ nghĩ đến chuyện kia lại thương tâm.”

Đoan Mộc Chiến Phàm nhàn nhạt hỏi: “Quận chúa là vì chuyện gì mà thương tâm?” Tay cũng không nhàn rỗi xoay xoay tách trà.

Đoan Mộc Nhã trừng mắt mím chặt môi nhìn huynh trưởng nhà mình. Nàng mới cùng mẫu phi gây hứng rồi nếu còn gây nữa e sẽ bị cấm túc mất. Nhưng là hắn biết rõ còn làm khó người khác a.

Diêu đức phi khẽ hừ một tiếng trừng mắt hai nhi tử của mình: “Các ngươi đây là thế nào?”

Diệp Cẩn Huyên cũng không muốn đối mặt với Đoan Mộc Chiến Phàm liền đứng dậy nói: “Nương nương cùng Niệm vương gia hiếm khi trò chuyện cùng nhau, Cẩn Huyên vẫn là sớm hồi phủ, thời thần cũng không còn sớm lúc nãy trước khi tiến cùng có hẹn bồi mẫu thân dùng bữa.”

Diêu đức phi nghe vậy liền khẽ thở dài: “Vậy được rồi, ngươi sớm trở về thôi.” Người ta đã nói đến như vậy nếu còn giữ người cũng không có biện pháp.

Diệp Cẩn Huyên hành lễ xong cùng Đoan Mộc Nhã bước ra ngoài. Đi còn chưa được bốn bước đã nghe sấm vang bên tai khiến bước chân bị đình trệ: “Phàm nhi giúp bổn cung tiễn Cẩn Huyên một đoạn đi.”

Đoan Mộc Chiến Phàm ứng tiếng cũng hành qua lễ bước đến bên Diệp Cẩn Huyên: “Quận chúa mời.”


“Làm phiền Niệm vương gia rồi.” Nàng thực sự muốn nói là bảo hắn ở lại bồi Diêu đức phi đi không cần tiễn nàng dù gì hắn cũng mới đến. Nhưng lại không muốn trái ý Diêu đức phi, ngoại trừ chuyện gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm ra thì chuyện gì nàng cũng đáp ứng với nàng ta.

“Quận chúa khách sáo rồi.” Đoan Mộc Chiến Phàm lạnh nhạt nói xong cùng Diệp Cẩn Huyên Đoan Mộc Nhã một lượt ra khỏi Cẩm Thử cung.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đoan Mộc Nhã thấy Đoan Mộc Chiến Phàm đi sóng vai cùng Diệp Cẩn Huyên liền chen vào giữa. Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn thấy thầm phì cười, ngoài mặt vẫn nghiêm túc hỏi: “A Nhã đây là làm sao?”

Đoan Mộc Nhã bày ra thái độ ‘bổn công chúa vẫn còn giận đấy’ hừ một tiếng: “Hoàng huynh trăm công ngàn việc để A Nhã tiễn tỷ tỷ là được rồi.”

Không để Đoan Mộc Chiến Phàm từ chối Diệp Cẩn Huyên liền lên tiếng: “A Nhã nói chí phải, Vương gia không cần tiếp tục tiễn nữa thần nữ nhận không nổi.”

Đoan Mộc Chiến Phàm lạnh mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên rồi lại nhìn Đoan Mộc Nhã, môi mỏng khẽ mấp máy: “Bổn vương phụng mệnh của mẫu phi liền sẽ không làm trái.” Thái độ của hắn giờ đây gây cho người cảm giác chính là nàng không tình ta không nguyện.

Hai nữ nhân không chút vui vẻ bước đến đại môn. Đoan Mộc Nhã quấn quýt không nỡ rời xa, nhìn Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự lên xe ngựa rời đi lòng buông vô hạn. Nàng là công chúa không được xuất cung a. Nàng rất muốn xuất cung ngắm phố xá, chơi đùa như những nữ tử khác.

Thấy Đoan Mộc Nhã thở dài Đoan Mộc Chiến Phàm đứng bên cạnh đưa ra đề nghị: “A Nhã muốn xuất cung?”

Đoan Mộc Nhã giương ánh mắt buồn bã lên nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm không trả lời lại tiếp tục thở dài xoay người đi vào trong. Nếu nàng xác nhận nhất định hắn sẽ giống mẫu phi cùng phụ hoàng bảo đợi năm năm nữa thành thân liền được xuất cung.


“Vi huynh có thể đưa A Nhã xuất cung.” Đoan Mộc Chiến Phàm nâng mắt nhìn theo phương hướng xe ngựa vừa rời đi nhàn nhạt nói.

Đoan Mộc Nhã nghe được liền vui sướng quay lại nắm lấy tay áo của hắn: “Thật sao?” Bao nhiêu buồn bực cùng không vui bị nàng vứt hết đi đâu rồi.

“Vi huynh đã từng gạt qua A Nhã chưa?” Đoan Mộc Chiến Phàm tựa tiếu phi tiếu cúi đầu nhìn muội muội thấp bé của mình.

Đoan Mộc Nhã lắc đầu cọ cọ mặt vào tay áo dài của huynh trưởng: “Đa tạ hoàng huynh.”

“Không giận nữa sao?” Đôi mày kiếm nhướng cao tiếu ý nồng đậm hỏi.

“Không giận nữa, người ta nể tình hoàng huynh đáp ứng đưa người ta xuất cung liền không giận nữa.” Đoan Mộc Nhã cười đến hết sức vui vẻ, cứ như bây giờ lập tức được xuất cung vậy.

Đoan Mộc Chiến Phàm nghiêm túc xoay người Đoan Mộc Nhã đối diện mình, nhãn thần lãnh tĩnh dụ dỗ tiểu hài tử: “Vậy A Nhã phải đáp ứng vi huynh một điều kiện có được không?”

Đoan Mộc Nhã thiên chân vốn không hề suy nghĩ liền đáp ứng. Hai huynh muội xoay bước về Cẩm Thử cung to nhỏ gì đó với nhau.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.