Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 38: Tìm Đại Tướng Quân
CHƯƠNG 38: TÌM ĐẠI TƯỚNG QUÂN
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, thấy tinh thần của Diệp Cẩn Huyên tốt lên, nàng còn cho người mang gương đồng đặt lại lên bàn trang điểm Diệp Cẩn Huy yên tâm mang nàng ra ngoài. Hồ thị lúc đầu cũng phản đối nhưng đến cùng vẫn giơ tay quy hàng với độ cố chấp của hai huynh muội.
Diệp Cẩn Huy đưa Diệp Cẩn Huyên đến Mỹ Vị Thiêm Hương ngồi ở sương phòng khách quý. Chúc Tôn Hữu biết nàng đến cũng cho người chuẩn bị một số đồ không độc hại đến vết thương của nàng mang lên sương phòng.
“Tứ tiểu thư cảm thấy món ăn thế nào? Có hợp khẩu vị không?” Chúc Tôn Hữu vui vẻ hỏi thăm, mắt không không rời vết sẹo nho nhỏ dưới mắt nàng mà mạn che không thể che được.
Diệp Cẩn Huyên gật đầu: “Rất hợp khẩu vị, đa tạ Chúc công tử quan tâm.” Mấy hôm nay chỉ ăn cháo, hiện vết thương tốt lên có thể nhai được đồ mềm.
Chúc Tôn Hữu cười đến híp mắt, dung mạo của nàng hiện tại không như trước nhưng tâm hắn đối với nàng cũng là như vậy. Vẫn là muốn thú nàng nhưng hiện tại phụ mẫu lại kịch liệt phản đối.
Diệp Cẩn Huy thấy được đôi môi của Diệp Cẩn Huyên mỉm cười sau tấm mạn mỏng cũng thả tâm xuống: “Chúc huynh, hôm trước ngươi bảo có người bán hắc san hô ngươi đã mua được chưa?”
Diệp Cẩn Huyên vừa nghe được liền kích động. Vội vội vàng càng nhai hết số thức ăn trong miệng
“Giá cao quá, mà ta lần đầu thấy qua hắc san hô tuy là trân quý nhưng ai biết tác dụng có như hắn nói không.” Chúc Tôn Hữu chép miệng phe phẩy chiết phiến trên tay.
Đột nhiên chưởng quỹ lên thông báo, Chúc Tôn Hữu liền rời đi. Hắn biết từ nay về sau mỗi ngày Diệp Cẩn Huyên sẽ đến đây nên cũng không tiếc nuối gì nữa.
“Đại ca muội muốn mua.” Diệp Cẩn Huyên quay sang cầm lấy cổ tay của Diệp Cẩn Huy kích động nói. Bao nhiêu bạc cũng không quan trọng.
“Muội muội mua làm gì? San hô bao nhiêu màu sắc lấp lánh bắt mắt không chọn, màu đen trang trí cũng chẳng đẹp.” Diệp Cẩn Huy nhíu mày nhìn đôi mắt sáng của Diệp Cẩn Huyên: “Chi bằng hôm khác có món nào tốt ta mua cho muội.”
Diệp Cẩn Huyên lắc đầu kiên định nói: “Muội muốn hắc san hô, những thứ khác đều không cần.”
“Vì sao?” Diệp Cẩn Huy thấy Diệp Cẩn Huyên có chút lạ. Từ hôm thấy nàng cùng một lão đầu đánh cờ xong liền có cái dạng này.
Diệp Cẩn Huyên giờ này đây mới mang chuyện kể ra. Lúc đầu nàng không dám kể vì sợ tự mình sinh ra một hy vọng không có thực. Nhưng giờ là ở trước mắt nàng a, chuyện này không thể kéo dài nữa.
“Chuyện này tuyệt không để người thứ ba biết, nên khi đại ca đi mua cũng phải âm thầm đấy.”
Diệp Cẩn Huy ngạc nhiên không ngớt, hắn ngẫm rồi nói: “Ta lập tức đi, muội muội ngồi đây dùng bữa, nếu Chúc Tôn Hữu quay lại thì cứ nói ta có việc gấp rời đi.”
“Ân” Diệp Cẩn Huyên vui vẻ đáp ứng.
Sau khi Diệp Cẩn Huy đi rồi nàng cũng không tiếp tục mang mạn che mặt nữa. Nàng cầm gương nhỏ lên nhìn vết sẹo của mình, mỉm cười rồi lại tiếp tục dùng bữa. Hy vọng khi mua được sẽ không quá trễ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một lúc sau Chúc Tôn Hưu quay trở lại phòng, mắt thấy rõ được vết sẹo trên mặt Diệp Cẩn Huyên tâm vẫn là giật lên một cái. Hắn cố tỏ ra trấn tỉnh xem như mình chưa từng thấy gì.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấu được Chúc Tôn Hữu liền ngượng ngùng mang mạn che mặt lên: “Xin lỗi Chúc công tử, dọa phải ngươi rồi.”
“Không, không có đâu, thực ra ta cũng cảm thấy tứ tiểu thư dũng bữa phải mang mạn che rất phiền phức. Chi bằng, nàng cũng không cần che mặt nữa.”
Chúc Tôn Hữu cố gắng kiềm chế chất giọng đang run vì sợ của mình. Hắn tự nhận hắn yêu thích cái đẹp, nhưng là vẫn không nên thất thố như vậy. Dù gì hắn cũng đã từng cầu hôn nàng, không nên để nàng buồn phiền vì hành động của mình.
Diệp Cẩn Huyên không còn biết nên nói gì nữa nên im lặng dùng bữa. Hiện trong phòng chỉ có nàng và hắn nên không khí cũng có chút ngượng ngùng. Tuy nàng đã trải qua hai kiếp người, lại không muốn cùng nam nhân thân cận nhưng vẫn không tránh khỏi mặt hiện lên phi sắc.
Chúc Tôn Hữu cũng không biết nói gì với nàng nhưng hắn vẫn là muốn nói cùng nàng. Tuy quả thực nhìn dung mạo của nàng hiện tại có chút sợ hãi, nhưng hắn tin hắn sẽ khắc phục được sau đó nhanh chóng thuyết phụ phụ mẫu thú nàng qua cửa.
Thế là hắn mở miệng nói trước: “Tứ tiểu thư, không biết Diệp huynh đi đâu rồi.”
“Đại ca bảo có chút việc nên rời đi trước rồi.” Diệp Cẩn Huyên lơ đãng trả lời. Vết thương vẫn chưa khép miệng nên lời nói phát ra không rõ ràng lắm.
“Ân.” Chúc Tôn Hữu trả lời một chữ liền không biết nên nói gì nữa. Hắn cũng bắt đầu cầm đũa dùng cùng nàng.
Lúc này bên ngoài nghe được âm thanh của Bách Lý Nghiêm cùng đám hoa hoa công tử đang la hét ở phòng đối diện. Diệp Cẩn Huyên ngẩng đầu nhìn Chúc Tôn Hữu như muốn bảo hắn qua đó nói đám người kia giảm nhỏ âm lượng.
Chúc Tôn Hữu đang ăn cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Cẩn Huyên động tác trên tay có chút cứng, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên. Nàng nhìn hắn? Mặt hắn có dính chút gì? Hay là hắn vừa làm ra loại chuyện thất thố gì?
Đột nhiên của phòng bị người đẩy ra, Bách Lý Nghiêm chụp vào cánh cửa cả thân hình đầy mỡ như muốn ngã xuống luôn. Hắn giở tay lên lại vừa chạy vào vừa hô to: “Đại Tướng Quân của ta. . .”
Diệp Cẩn Huyên cùng Chúc Tôn Hữu nhìn hắn như heo xổng chuồn vậy. Hắn cũng không để ý mà chỉ lê cái thân xác nặng nề ục ịch của mình chạy vòng vòng trong phòng, gương mặt lo lắng đầy mồ hôi, đôi mắt cố gắng mở thật to tìm thứ gì đó. Miệng liên tục gọi ‘Đại Tướng Quân’.
Tiếp đến là ba tên bằng hữu của hắn ăn vận lụa là trên tay bọn họ bên cầm chiết phiến bên cầm chung gỗ thượng đẳng điêu khắc hoa văn cầu kỳ đứng trước cửa cười.
“Thế tử gia, ta nói người đấu không lại đâu.”
“Đại Tướng Quân cũng đã mất rồi, thôi thì đầu hàng sớm đi!”
“Cho dù tìm được cũng đấu không lại Bất Bại của ta đâu! Người đấu với ta đã có lần nào thắng đâu.” Người nói kèm theo giọng cười cực kỳ mỉa mai.
“Chi bằng mau một chút chịu thua rồi mời chúng ta thưởng thức mỹ nữ đi.”
“Đúng đó, thế tử gia đâu cần chật vật như vậy.”
“Ha ha. . .”
Bách Lý Nghiêm vẫn khom người chật vật tìm Đại Tướng Quân của mình không để ý đến mấy lời châm chọc của người khác. Nếu không phải do tên tiểu nhị bất cẩn làm Đại Tướng Quân của hắn chạy mất hắn có vất vả vậy không.
Diệp Cẩn Huyên khép hờ mắt nhìn ba tên nam nhân trước cửa phòng lại nhìn bộ dáng mập mạp kệch cỡm của Bách Lý Nghiêm vén bàn, nằm xuống đất nhìn vào gầm tủ tìm Đại Tướng Quân. Nàng biết đám kia chơi cùng hắn chỉ vì muốn chuộc lợi mà thôi.
Lúc này Chúc Tôn Hữu đột nhiên đứng hình nàng không chớp mắt: “Tứ tiểu thư, nàng đừng động đậy, bình tĩnh, bình tĩnh.” Giọng hắn nhẹ nhàng bộ dáng khẩn cấp lại chậm chạp để nàng nhíu mày không hiểu được.
Đúng lúc đó một tên trong số ba tên lụa là đứng bên ngoài cửa hô to: “Đại Tướng Quân chẳng phải là trên mặt vị cô nương này sao, thế tử gia mau bắt đi.”
Mắt bọn hắn lóe lên gian xảo. Bọn hắn chính là muốn xem bộ dáng chật vật của Bách Lý Nghiêm. Lại muốn xem Diệp Cẩn Huyên la hét rồi lôi mạn che xuống để bọn họ xem dung nhan a.
Bách Lý Nghiêm nghe vậy đột nhiên quay sang phía Diệp Cẩn Huyên. Mắt hắn tập trung trên mạn che của nàng rồi chập rãi bước đến, bộ dáng như hổ rình mồi vậy. Giọng hắn run run trầm xuống, dáng dấp đầy cần thận.
“Đại Tướng Quân ngoan ngoãn theo bổn thế tử trở về nào.”