Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 26: Lời Qua Tiếng Lại
CHƯƠNG 26: LỜI QUA TIẾNG LẠI
Tác giả: Luna Huang
Bên tai Diệp Cẩn Huyên vang vọng lên âm thanh của đám thiên kim cùng Diệp Cẩn Ninh bắt chuyện. Diệp Cẩn Ninh là nữ tử tài sắc vẹn toàn lại còn là đích nữ nên rất được đám nữ quyến cũng như nam tân yêu thích.
Đương nhiên là toàn những lời nói tâng bốc lên mây xanh rồi. Ngoại ra bọn họ còn nói một chút đến Đoan Mộc Chiến Khôi nữa.
Bên dưới Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh cũng trò chuyện với đám thứ nữ cùng hàng với mình. Nhưng là cũng không dám quá phận nhắc đến bất kỳ vị vương tử nào của hoàng thất.
Ở đây đám thiên kim rất phân biệt thứ đích nên khi Diệp Cẩn Huyên ngồi cùng Diệp Cẩn Ninh đã nhận không biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ rồi.
Diệp Cẩn Liên ở phía sau thấy được Diệp Cẩn Huyên cúi đầu lau nước mắt liền lo lắng khẽ gọi: “Tứ muội muội là làm sao?” Là để tâm lời nói của đám thiên kim sao?
Diệp Cẩn Huyên thu hồi hồn phách, khẽ hít mũi một cái rồi quay xuống cười, nhỏ giọng nói: “Muội nào có chuyện gì, phiền đại tỷ tỷ lo lắng rồi.”
“Vì sao mắt lại đỏ như vậy?” Là khóc sao? Diệp Cẩn Linh ngạc nhiên không kém nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Cẩn Huyên. Vì sao lại khóc? Nãy giờ đâu có xảy ra chuyện gì.
Diệp Cẩn Ninh nghe được cũng quay sang làm trọn trách nhiệm của một tỷ tỷ tốt: “Tứ muội muội đây là làm sao? Cung yến còn chưa bắt đầu liền nhớ Vô Sự muốn hồi phủ?” Âm thanh kiều tích vang lên khiến người nghe cũng vạn phần yêu thích.
“Muội nào có.” Diệp Cẩn Huyên vẫn giữ dáng vẻ hèn mọn của mình không thay đổi chút nào. Nàng đích thật muốn hồi phủ a.
Có một thiên kim nhìn Diệp Cẩn Huyên bĩu môi mỉa mai xen vào hỏi: “Diệp tam tiểu thư, Vô Sự mà ngươi nói là thứ gì?”
“Là con chó nhỏ đại ca tặng cho tứ muội muội a, nó rất khả ái. Lúc nãy khi tiến cung tứ muội muội cũng không nỡ xa nó.” Diệp Cẩn Ninh nở một nụ cười nhẹ khiến trái tim của đám nữ tử cũng là đập loạn nhịp chứ đừng nói đến nam tử.
Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt không trả lời. Nói thế là tiếp tục hạ mặt mũi của nàng trước mặt mọi người đây mà.
Quả như nàng nghĩ, đám thiên kim nghe được lại nhao nhao lên nói.
“Đó chỉ là một còn súc sinh đâu cần phải như vậy chứ?” Trong giọng nói còn kèm theo một ít đạo vị khinh bỉ.
“Người và súc sinh cũng có thể thân như vậy sao?”
“Vô Sự? Cái tên nghe thật không có gì hay.”
“Ở trên am ni cô đương nhiên cái gì so với kinh thành cũng là quê mùa hơn rồi.”
“Y phục của nàng ta kìa, màu sắc không bắt mắt chút nào.”
“Mặc mũi so với ai trong chúng ta đều là tệ hại hơn.”
“…..”
“Các ngươi đứng nói như vậy Vô Sự là sủng vật của tứ muội muội a, mỗi ngày tứ muội muội đều ngủ cùng nó a.” Diệp Cẩn Ninh bày ra bộ dáng gấp gáp giúp Diệp Cẩn Huyên đỡ lời thực chất là thêm thị phi.
Lại một trận khinh bỉ ập lên người Diệp Cẩn Huyên.
“Thật sao?” Lại một vị đạo khinh bỉ tản ra.
“Bẩn chết được, không biết có mắc bệnh dịch nào lây nhiễm cho chúng ta không.” Người nói còn đưa khăn lên mũi nhăn mặt phe phẩy như thể xác định Diệp Cẩn Huyên thực sự mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Diệp Cẩn Huyên nhếch môi cười lạnh rồi rất nhanh thay bằng bộ dáng hèn mọn, nói: “Đó là tâm ý của đại ca, vì sao các vị tiểu thư đây điều là danh môn thế gia vì sao lại có thể chà đạp tâm ý của người khác như vậy? Để đại ca nghe được có phải là. . .”
Nàng cố ý bày ra bộ dạng ủy khuất rồi đưa mắt về phía Diệp Cẩn Huy đối diện. Dù hắn là phá gia chi tử nhưng bộ dạng so với bất kỳ ai cũng là chỉ hơn không hề kém.
Diệp Cẩn Liên cau mày không vui, dù sao đây cũng là lần đầu Diệp Cẩn Huyên tiến cung vì sao đám người này lại có thể quá quắc như thế: “Các vị thiên kim đây là không xem trọng đại ca sao?”
Đám thiên kim đồng loạt đưa mắt đến chỗ Diệp Cẩn Huy. Tuy cách hai tầng sa trướng mỏng không thấy rõ mặt nhưng cũng thấy được hắn đang bận rộn với đám nam tân bên kia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Có một thiên kim cao giọng khinh bỉ: “Ở đâu đến phiên một thứ nữ lên tiếng, quy củ của Diệp phủ thật tốt.”
“Vị tiểu thư này là có ý gì?” Diệp Cẩn Linh lúc này cũng nhịn không được mà lên tiếng. Sớm biết bọn họ không để thứ nữ vào mắt nhưng không ngờ hôm nay lại nói ra miệng.
Diệp Cẩn Ninh hơi cúi đầu môi nỏ lên một nụ cười sắc bén. Hạ hết uy danh của đám tỷ muội mình thì nàng mới là người đứng ở trên cao nhất.
“Các vị tiểu thư đừng nên nói tỷ tỷ của ta như vậy.”
Diệp Cẩn Huy bên kia thấy đám nữ tử bên này tập trung thành một đoàn cũng không khỏi ngừng trò chuyện quay sang. Đến cùng là bên dãy nữ quyến xảy ra chuyện gì?
“Diệp tam tiểu thư, ngươi lương thiện như vậy sẽ để đám thứ nữ này chà đạp đấy.”
“Phải đó, ngươi xem đám thứ nữ ở phủ ta cũng không ai dám lên tiếng đây này.” Nữ tử đó nói xong còn không quên liếc ra sau nhìn đám tỷ muội đang cúi đầu của mình nở một nụ cười đắc ý.
Diệp Cẩn Huyên cũng khẽ nhìn sang hàng thứ nữ bên dưới. Ngoại trừ Diệp Cẩn Linh và Diệp Cẩn Liên vì nàng xuất đầu thì đám nữ tử kia không ai dám lên tiếng, thậm chỉ cả nhìn cũng không dám nhìn một mắt.
“Toàn là chui từ bụng của một đám hồ ly tinh ra mà cũng dám ở đây hô to gọi nhỏ.” Âm thanh sắc bén mang tính xác thương cao như châm nhỏ đâm vào lòng ngực của mỗi thứ nữ có mặt ở đây.
Trong lòng Diệp Cẩn Huyên lúc này lại phi thường khó chịu. Hai tay nàng đan chặt vào nhau thể hiện khó xử khi đấu tranh tâm lý. Nàng tuy là thứ nữ nhưng thân phận vẫn là cao hơn nhưng thứ nữ còn lại. Nhưng lúc nãy đại ca dặn…
“Chúng ta mới không có quá phận như thế.” Diệp Cẩn Linh ủy khuất mắt đỏ hoe. Vì sao lại có thể xúc phạm người khác như vậy?
“Ngươi đương nhiên là không có rồi, là đám di nương của ngươi a, nhưng theo ta sắp đến ngươi cũng một dạng làm hồ ly tinh thôi.” Người nói mang theo giọng điệu châm chọc.
Diệp Cẩn Liên cắn môi đưa tay vuốt lưng Diệp Cẩn Linh: “Nhị muội muội, nói nữa sẽ làm tứ muội khó xử.” Nàng biết đám người này là nhắm vào thứ nữ nhưng là Diệp Cẩn Huyên lần đầu tiến cung không nên xảy ra những chuyện thế này.
Diệp Cẩn Linh uất ức khẽ cầm khăn vỗ vỗ lên bàn nhỏ trước mặt, lệ đọng tại khóe mắt trực trào. Các nàng cũng không muốn làm thứ nữ cơ mà.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hoàng thượng ngồi trên cao nghe được âm thanh bên đám nữ quyến ngày một hỗn tạp liền cau mày không vui. Cố ý im lặng theo dõi thêm một chút thấy vẫn như vậy không hề có dấu hiệu thuyên giảm liền lạnh giọng hỏi: “Các cô nương đây là có chuyện gì vui, có thể cho Trẫm cùng biết?”
Đám nữ quyến lập tức không ai dám nói gì nữa. Cả một Tước Tuyến điện to lớn đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Các ngọn nến trong đèn lồng lung linh cũng im ắng làm nhiệm vụ của mình không dám chập chờn thêm giây phút nào nữa.
Đám nam tân cùng quan viên không dám thở mạnh. Nhìn xuyên qua sa trướng cũng biết được sắc mặt hoàng thượng không được tốt a. Bọn họ có thể cảm nhận được tiếng tim của mình đập nhanh hơn bình thường rồi.
“Vì sao Trẫm hỏi không người trả lời?” Hoàng thượng lại lần nữa phản vấn, trong giọng nói chứa vài tia không kiên nhẫn.
Diệp Cẩn Ninh vốn định nhân cơ hội này để làm bản tính lương thiện thục đức của mình nổi bật nên mở miệng trả lời. Ai biết được trời không chiều lòng người, ngay lúc nàng ta đứng dậy thì tiếng thái giám lại truyền vào thông báo “Thái tử điện hạ, Niệm vương gia, Cẩn vương gia giá đáo.”
Lúc này đây tâm của đám nữ quyến lại lần nữa đập rộn ràng. Chuyện hoàng thượng đang không vui cũng không màng đến nữa. Đầu đồng loạt quay về phía đại môn, cổ rướn cao, mắt mở to trông chờ diện kiến mỹ mạo của Đoan Mộc Chiến Khôi.
Giờ đây thứ các nàng ghét nhất không phải là cái danh thứ nữ nữa mà là cái sa trướng vướn víu này. Do nó mà các nàng không thể trực tiệp diện kiến dung mạo tuyệt sắc của Đoan Mộc Chiến Khôi.
Diệp Cẩn Huyên duỗi tay nắm lại trái tim của mình ngăn chặn cơn đau âm ĩ truyền đến. Cơ mặt đông cứng, mắt mở to trừng xuống bàn trước mặt. Nàng vừa nghe được. . .hào phong của Đoan Mộc Chiến Phàm.