Trọng Sinh Tầm An - Hoàn

Chương 20: Nỗi Oan Tiền Kiếp


Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 20: Nỗi Oan Tiền Kiếp


CHƯƠNG 20: NỖI OAN TIỀN KIẾP

Tác giả: Luna Huang

Khương Văn tiến vào phóng tầm mắt thật nhanh quét hết mọi người trong tiền thính. Thấy được Diệp Cẩn Huyên ngồi đó bình an vô sự mới an tâm khẽ thở phào một hơi bước vào hướng từng người hành lễ.

“Ngươi đến đây có việc gì?” Đợi hắn hành qua lễ Diệp Nghêu nhíu mày hỏi, hy vọng hắn báo cáo xong liền trở về không ở đây xem chuyện xấu của Diệp gia.

Diệp Cẩn Huyên nghe Khương Văn đến liền có chút bất ngờ. Thực sự là những sự kiện ở đời trước không những bị thay đổi, đảo lộn mà còn có thêm nhiều thứ phát sinh mà nàng không thể đoán được. Khẩn trương tay nàng bất giác nắm chặt tay vịnh của ghế thái sư đến trắng toát.

Bách Lý Nghiêm thấy được Khương Văn vội vã hô to: “Đúng rồi, lúc đó còn có Khương công tử cùng Hình công tử ở đó nữa. Bọn hắn còn cùng bổn thế tử tranh giành nữ nhân nữa.”

Diệp Nghêu nghe xong đôi mày rậm liên tục giật. Không ngờ hai học trò mà hắn luôn luôn kiêu ngạo cũng đến những nơi như vậy. Lửa giận trong lòng có chút nhen nhóm chờ phát tát rồi.

“Còn có cả chuyện này?” Giọng hắn âm trầm thể hiện nộ khí đang bị kiềm nén đã đạt đến ngưỡng báo động.

“Đây là. . .” Khương Văn nhướng mày kiếm tỏ vẻ bản thân vừa đến không biết gì. Diệp Cẩn Huy thấy Khương Văn giúp mình lừa Bách Lý Nghiêm nên tốt bụng kể lại cho hắn nghe. Trong lòng lúc này thấy được vị phụ thân kia tức giận cũng là vui vẻ một phen. Hắn vốn không thích vị phụ thân này từ lúc biết được hắn(DN) vì mặt mũi ném thân muội muội của hắn một mình ở am ni cô không nhìn đến rồi.

Khương Văn nghe xong cung kính nói: “Hồi đại nhân, hầu gia, thế tử gia, học trò thục sự có đến Túy Hương lâu cùng thế tử gia tranh một hồi. Tiệc tan, ngồi chưa được nửa canh giờ sau đó lại cùng Diệp thiếu dạo phố rồi đến Mỹ Vị Thiêm Hương dùng bữa. Trong khoảng thời gian đó không hề rời Diệp thiếu thử hỏi làm sao hắn có thể đánh người được?”


Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy nhìn nhau chớp chớp mắt có chút không hiểu. Khương Văn vì sao giúp bọn họ nói dối? Rõ ràng lúc vào phòng bọn họ không ở cùng nhau cơ mà.

“Phụ thân, lúc đó ngoài Chúc công tử còn có một đám người nhìn thấy chuyện này.” Diệp Cẩn Huy nhanh chóng đặt hai chân xuống bậc thang Khương Văn vừa đưa đến. Là lúc nãy hắn chỉ lo nghĩ đến thanh danh của muội muội mà quên mất sự kiện này.

Diệp Nghêu đối với học trò của mình là thập phần tin tưởng nhưng vẫn là bất mãn khi nghe thấy Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên đến thanh lâu: “Các ngươi đến thanh lâu làm gì?”

“Hồi đại nhân, học trò cùng Hình huynh đi ngang thấy được Diệp thiếu liền cao hứng nói vài câu rồi cùng bước vào.” Khương Văn cung kính trả lời.

Thực ra là lúc đó hắn cùng Hình Trùng Xuyên được nghỉ nên vào thành tìm thứ gì đó ăn không ngờ vô ý thấy được xe ngựa chạy ngang, rèm bị gió thổi tung lại thấy được Diệp Cẩn Huyên bên trong.

Hắn hiếu kỳ lại muốn cùng nàng thân cận thêm một chút nên đi theo vờ mượn cơ hội ‘trùng hợp’ gặp nàng. Dù sao nàng ở Diệp phủ suốt ngày trong khuê phòng thì biết khi nào mới được gặp. Sau đó lại thấy nàng vào thanh lâu không yên tâm nên theo vào.

Đôi mày rậm của Diệp Nghêu nhảy một nhảy, cái gì mà cao hứng vào thanh lâu xem chứ?

“Vậy ngươi đến đây vì chuyện gì?”

Khương Văn đưa tay vào ngực áo lấy ra một khăn tay, mở khăn tay ra có một chiếc vòng treo đầy chuông nói: “Hôm nay cùng Diệp thiếu dạo phố, hắn có mua cho tứ tiểu thư vật này. Hắn hồi phủ gấp gáp quên mang theo nên học trò mang đến trả.”


Diệp Cẩn Huyên thấy được cái vòng cũng là ngạc nhiên. Nàng tỉnh lại thực sự quên luôn sự tồn tại của cái vòng. Đầu óc của nàng vẫn như trước luôn quên trước quên sau, vẫn là hảo hảo chú ý nhiều hơn thôi.

Diệp Cẩn Ninh mở miệng giọng có chút chua: “Hóa ra tối như vậy Khương công tử đến đây là để đưa vòng cho tứ muội muội.” Rõ ràng hắn có ý với nàng sao giờ lại chuyển sang Diệp Cẩn Huyên?

Tuy nàng không thích hắn nhưng hắn cũng có thể chỉ được nhìn nàng thôi. Diệp Cẩn Huyên có gì nổi bật hơn nàng chứ, lại còn là thứ xuất ti tiện. Nàng không cam tâm.

“Chỉ là sợ bản thân nhiều việc nên quên mất, nhân lúc còn nhớ liền mang đến phủ hy vọng không quấy rầy mọi người.” Khương Văn nhàn nhạt đáp trả mắt không nhìn Diệp Cẩn Ninh mà đưa vòng cho Diệp Cẩn Huy. Hắn là lo không biết tình hình hiện tại của Diệp Cẩn Huyên thế nào nên mới mượn cớ để đến.

Diệp Cẩn Huy nhận lấy rồi nâng mắt nhìn Khương Văn nhàn nhạt nói: “Đa tạ Khương công tử.”

Diệp Nghêu thấy chuyện này đã xong liền hướng Bách Lý Hạ nói: “Hầu gia, nếu chuyện này đã sáng tỏ liền không cần truy cứu nữa. Còn chuyện của thế tử gia nên giao cho quan phủ xử lý mới thoải đáng.”

Bách Lý Hạ ngượng ngùng ho khan vài tiếng, đứng dậy ôm quyền nói: “Là bổn hầu không truy hỏi thỏa đáng liền hướng Diệp thượng thư bồi tội, thời thần không còn sớm, xin phép cáo lui.”

“Được, hạ quan tiễn hầu gia cùng thế tử gia.” Diệp Nghêu phóng khoáng đứng dậy đưa tay mời. Cũng may là chuyện này không liên quan đến Diệp Cẩn Huy nếu không hôm nay hắn nhất định đánh chết tên phá gia chi tử kia.

“Làm phiền Diệp thượng thư.” Bách Lý Hạ gọi người vào nâng Bách Lý Nghiêm hồi phủ.

Diệp Cẩn Huyên nhìn theo con heo Bách Lý Nghiêm nửa ngồi nửa nằm trên ghế được người nâng ra khỏi tiền thính đáy mắt dáy lên vài tia hận ý. Tả thị vì muốn truy cùng đuổi tận không từ bất cứ thủ đoạn đánh Bách Lý Nghiêm thành bộ dạng này giá họa cho Diệp Cẩn Huy. Đúng là nữ nhân lòng dạ rắn rết.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tuồng tan, mọi người giải tán. Mẫu nữ Tả thị rời đi trong tức giận, chuyện đã đến nước này mà vẫn không thành công. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên thấy vậy liền êm đẹp rút lui, bọn họ là thứ nữ nhỡ bị phát hiện thì không hay.

Hồ thị kéo Diệp Cẩn Huy sang một bên lo lắng trách vài câu, cũng không quên khuyên hắn nên sửa đổi tính nết chuyên tâm học hành thi khoa cử làm rạng danh tổ tông.

“Đa tạ Khương công tử giúp đỡ.”

Hướng Khương Văn nói xong Diệp Cẩn Huyên đứng dậy rời đi, vừa bước một chân ra khỏi bậc thềm lên bị Khương Văn gọi lại: “Tứ tiểu thư, thỉnh dừng bước.”

Diệp Cẩn Huyên chậm rãi quay lại hỏi: “Không biết Khương công tử có chuyện gì?” Gọi nàng làm gì?

“Tay của nàng. . chỗ ta có một chút…” Khương Văn vừa nói vừa đưa tay vào tay áo lấy bình thuốc.

Diệp Cẩn Huyên không đợi hắn nói hết cũng không nhìn xem lọ thuốc đã được lấy ra chưa liền cự tuyệt: “Đa tạ hảo ý của Khương công tử, đại ca đã có chuẩn bị thuốc cho ta không phiền công tử phí tâm.” Nàng thật muốn bảo hắn cách xa mình một chút.

“Nếu không có chuyện gì ta lui xuống nghỉ ngơi.” Nói xong nàng xoay người rời đi không cho hắn kịp phản ứng.

Khương Văn nhìn theo bóng lưng nàng biến mất sau cánh cửa đôi mắt như xuất hiện một tầng sương mù âm u. Hắn nắm chặt lọ thuốc trong tay thở dài một hơi hướng Hồ thị cùng Diệp Cẩn Huy hành lễ cáo lui.

Chỉ là Diệp Cẩn Huyên không biết, nếu nàng chịu kiên nhẫn đợi hắn lấy ra bình thuốc sẽ biết hắn là người phương nào. Là nàng tự bỏ qua cơ hội giải đáp nghi vấn trong lòng mình.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lát sau Diệp Cẩn Huy cho người mang thức ăn vào phòng Diệp Cẩn Huyên rồi bước vào cùng nàng dùng bữa. Nhân tiện hắn cũng đưa lại vòng tay cho nàng.

“Ta thấy tên Khương Văn này là có ý với muội muội a.”

“Chẳng phải nói hắn để ý tam tỷ sao?” Diệp Cẩn Huyên không nói gì nữa chỉ chăm chú dùng phần cơm của mình. Hôm nay trên bàn thịt cả đầy đủ nàng cũng nên đại khai sát giới thôi.

“Ta làm sao biết được, nhưng cũng nhìn ra hắn đối với muội muội tốt hơn tam muội muội.” Diệp Cẩn Huy cũng không kiêng dè nói ra suy nghĩ của mình. Hôm nay xem ra Khương Văn chính là vì Diệp Cẩn Huyên mà bước vào thanh lâu a. Con chuyện có thể gọi ra được tên của lão bản nương thì chính là vì trong thanh lâu cũng nhiều ngươi gọi, chỉ cần nghe liền biết thôi.

“Nam nhân chẳng tên nào tốt đẹp.” Diệp Cẩn Huyên cầm vòng lên lắc vài cái rồi lại tiếp tục dùng cơm. Nếu không phải Diệp Cẩn Ninh cao giá bày thái độ xa cách sợ là hắn cũng sớm cùng nàng ta có quan hệ tốt rồi, thậm chí thân cận hơn nữa kìa.

Diệp Cẩn Huy sửng sờ một lúc một nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Huyên cả buổi trời. Nói thế khác nào mắng luôn hắn đâu. Ngẫm lại bản thân cũng không có tốt đẹp gì liền nói: “Vậy ta đây phải cố gắng hơn để muội muội thấy được đại ca là ngoại lệ.”

Diệp Cẩn Huyên ngậm một ngụm cơm cười khúc khích không đáp. Trong mắt nàng hắn luôn khác với những nam nhân khác, là nam nhân tốt với nàng nhất trong cả hai kiếp người.

Sau khi dùng qua bữa cơm Diệp Cẩn Huyên mới chậm rãi mang vòng vào chân nhỏ của Vô Sự. Ai bảo là Diệp Cẩn Huy là phá gia chi tử chứ, hắn rất chu đáo a.

Trước khi rời đi còn phân phó hạ nhân giúp Diệp Cẩn Huyên chăm sóc cho Vô Sự nữa. Đám hạ nhân đương nhiên không dám có thắc mắc rồi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.