Bạn đang đọc Trọng Sinh Tầm An – Hoàn – Chương 113: Bắt Cóc Tống Tiền?
CHƯƠNG 113: BẮT CÓC TỐNG TIỀN?
Tác giả: Luna Huang
Qua mấy ngày Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn duy trì thái độ tương kính như tân. Trừ lúc Diệp Cẩn Huyên ngủ bị ôm ấp ra thì không còn đụng chạm gì thân mật khác. Nàng thì vẫn lạnh nhạt tránh né thế nên hắn cũng chỉ lúc ngủ mới gặp được nàng, mà cũng không nói được câu nào cùng nhau.
Hôm nay tin tức phân chi thứ ba của Giả gia bị Bách Lý Nghiêm phát hiện vận chuyển muối lậu nên đều bị áp giải đến đại lao kinh thành chờ xử trảm. Ở biên quân Hình Trùng Xuyên âm thầm cùng Thiên Ưng triệt được hai vạn đại quân do Đoan Mộc Chiến Khôi âm thầm chiêu mộ.
Chuyện này khiến Đoan Mộc Chiến Khôi cùng hoàng hậu gần như chao đảo. Hoàng thượng nhận được tin tức cũng có chút kinh ngạc. Hắn thân là cửu ngũ chí tôn có chọn người kế vị cũng phải chọn người có năng lực, mới có thể giữ vững giang sơn gia tộc, tạo phúc cho bá tánh. Phe phái trong triều hiện là đa số nghiên về phía của Đoan Mộc Chiến Phàm. Lần mai phục này lại không thể lấy được mạng hắn(ĐMCP) mà còn để hắn đâm vào Giả gia một nhát kiếm chí mạng, xem ra thế cục đã định.
Đột nhiên hôm nay thượng triều có vô số tấu chương vạch trần Giả thừa tướng từ lâu có ý đồ mưu phản. Hoàng thượng nổi giận ban hạ lệnh tước mũ ô sa, con cháu Giả gia đang làm quan đều bị cắt chức, nể tình hoàng hậu cùng Giả thừa tướng có công phò trợ mình đăng đế vị nên mới không giết.
Hoàng hậu cùng Đoan Mộc Chiến Khôi thất thế chỉ còn hư danh an ổn trong đông cung hảo hảo thương lượng kế sách. Ngoài ra Bách Lý Ngạn thấy tình thế bất lợi cùng đầu quân cho Đoan Mộc Chiến Phàm, đem thông tin biết được tất cả một lần khai ra toàn bộ. Đoan Mộc Chiến Phàm đương nhiên sẽ không tin dùng loại phản chủ thế này, chỉ là hắn vẫn còn chỗ dùng đến, tạm lưu lại một mạng.
Diệp Nghêu thức thời lập tức gửi không ít lễ vật đến Niệm vương phủ bảo là cho Diệp Cẩn Huyên bồi bổ sức khỏe thực chất là bày tỏ thái độ quy hàng của mình. Diệp Cẩn Ninh biết tình thế không tốt nhưng thánh chỉ đã hạ chỉ biết ngồi đợi cử hành đại hôn. Nàng cực hận, nàng hận Diệp Cẩn Huyên tranh tất cả của nàng, ngoài chuyện đập đồ dùng Mẫu Đơn cùng đám hạ nhân trong phủ phát tiết ra nàng cũng không biết làm gì khác.
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy như là tiên nhân không nhiễm hồng trần một dạng. Ngoại trừ cùng nhau thảo luận nên làm thế nào phát triển Mỹ Vị Thiêm Hương ra thì không mở bất kỳ lời nào liên quan đến chính sự.
Hôm nay mọi người tụ tập ở Diệp phủ tham gia đại hôn của Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Diệp Cẩn Ninh. Ba tỷ muội Diệp gia cùng trượng phu ngồi tề tụ ở tiền thính. Tỷ muội cùng nhau đến tân phòng của Diệp Cẩn Ninh.
Diệp Cẩn Ninh trợn to đôi mắt của mình trừng Diệp Cẩn Huyên không rời. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên thấy được vội vàng nói vài lời rồi kéo Diệp Cẩn Huyên ra ngoài. Các nàng đương nhiên biết Diệp Cẩn Ninh nghĩ gì rồi, chỉ là hôm nay đại hôn với thái tử lại có tâm tư với Niệm vương thì thật là không tốt.
Khi Đoan Mộc Chiến Khôi đến đón dâu, bước đến tiền thính chào hỏi qua loa rồi nhìn Diệp Cẩn Huyên mỉm cười: “Tẩu tẩu lâu ngày không gặp, vẫn khỏe?” Hắn biết được chuyện nàng bị hoàng hậu uy hiếp. Nhưng nàng cùng Đoan Mộc Chiến Phàm một phe hắn không thể làm gì khác hơn.
Hắn từ đầu luôn đánh giá nàng cao hơn Diệp Cẩn Ninh, chỉ là nếu không phải mẫu hậu vì Diệp Cẩn Ninh nói vài câu mà không thích nàng thì hắn mới là trượng phu của nàng, hiện càng không cần gọi hai từ ‘tẩu tẩu’ như vậy.
“Thần phụ vẫn khỏe, tạ qua thái tử điện hạ quan tâm.” Mắt nhìn dung mạo cùng thái độ ưu nhã của Đoan Mộc Chiến Khôi nàng vẫn không tin hắn sẽ hành động như Đoan Mộc Chiến Phàm đã nói.
Đoan Mộc Chiến Phàm bước đến bên cạnh Diệp Cẩn Huyên, nắm lấy tay nàng: “Thái tử điện hạ cũng là nên lên ngựa thôi, giờ lành sắp đến rồi.”
Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn qua hai người môi vẫn giữ dáng cười ôn hòa, ôm quyền xong liền leo lên ngựa đợi tân nương. Trong lòng có bao nhiêu khó chịu chỉ có mỗi mình hắn biết được. Diệp Cẩn Ninh được hỉ nương đưa lên kiệu hoa đến hoàng cung.
Đoan Mộc Chiến Phàm cũng đưa Diệp Cẩn Huyên lên xe ngựa tiến cung dự yến. Diệp Cẩn Huyên nghĩ đến chuyện gặp hoàng hậu liền có chút run sợ, tay nàng nắm chặt phi bạch không rời.
Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng trấn an: “Không sao, có ta ở, hoàng hậu sẽ không dám làm gì nàng.” Hôm đó hoàng thượng chịu ra mặt cứu nàng chứng tỏ địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng vẫn là chiếm được một phần. Vẫn còn tốt hơn hắn một phần cũng không có.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau đó hai tháng, Đoan Mộc Chiến Phàm bị hoàng thượng điều đi tu sửa hoàng lăng. Trước khi đi hắn cũng không quên dặn dò cùng an bài ổn thỏa mọi chuyện.
Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Nhã hai người cùng ở trong phủ cực kỳ an nhàn. Hai tỷ muội mỗi ngày cùng nhau đến Mỹ Vị Thiêm Hương , đi dạo phố, xem hí khúc. Vì thế lực của hoàng hậu cùng Giả gia không còn nàng cũng không còn lo lắng nữa.
Lại qua đi ba tháng, hôm nay Diệp Cẩn Huyên cùng Nghê Thường Vô Sự đi mua đồ tặng cho A Nhã nhân ngày sinh nhật. Nàng đứng ở Trần Viên trai chọn tới chọn lui hai bộ vòng đắn đo suy nghĩ mãi vẫn không thể quyết định.
Bên tai nàng còn vang lên âm thanh của lão bản đang dụ dỗ nàng mua cả hai. Nghê Thường thấy vậy liền nhỏ giọng đề nghị: “Vương phi, mua bộ vòng này rất hợp với y phục mới của công chúa a.” Y phục mới trong miệng nàng chính là do Diêu Đức phi đặt may cho Đoan Mộc Nhã.
Thấy màu sắc cũng vừa hợp Diệp Cẩn Huyên liền mua xong rồi rời đi. Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, ngoại trừ cảnh hợp chợ thường thấy còn có rất nhiều thương nhân Tây Vực đến buông bán.
Diệp Cẩn Huyên hiếm lạ nên cáo hứng quên luôn cả thân phận chạy lung tung xem. Nàng xem người ta ném vòng, chơi con quay từ to đến nhỏ, rồi lại chạy đến quay hàng bán hương liệu Tây Vực cực thơm.
Không hiểu sau đột nhiên nàng cảm thấy nhức đầu, vừa định xoay người tìm Nghê Thường hồi phủ liền ngất đi. Đến khi tỉnh lại nàng thấy bản thân bị trói ở một ngôi miếu hoang, cách nàng không xa có một ngọn lửa to, cách ngọn lửa chính là bóng lưng to lớn của nam nhân.
Nàng nghĩ bản thân bị bắt cốc tống tiền nên tìm cách thoát thân. Nam nhân kia nghe được tiếng động không quay lại mà nói: “Nếu không muốn chết ngươi tốt nhất im lặng cho ta.”
Diệp Cẩn Huyên nghe được liền cố vùng vẫy mạnh hơn, la to hơn. Chỉ cần nàng dụ được hắn lấy khăn trong miệng ra liền thuyết phục hắn thả mình.
Tên kia thấy nàng mãi nháo không thôi liền nghĩ nàng khát hay muốn đi tịnh phòng liền bước đến. Hắn hung hăng mở khăn che miệng cho nàng ra quát: “Muốn gì đây?” Nếu không phải có lệnh không được giết thì hắn sớm thủ tiêu nàng rồi.
“Vị đại ca này, ngươi cần ngân lượng có phải không? Nhà ta có rất nhiều ngân lượng ngươi đưa ta đến đó ta trả cho ngươi có được không?” Diệp Cẩn Huyên nhìn ra dáng người nam nhân này như đao phủ vậy, ăn vận lại rách rưới bần hàn nên đưa a đề nghị kia.
Nam nhân không nói gì lại nhét khăn vào miệng nàng cảnh cáo: “Ta không cần ngân lượng của ngươi, không được làm phiền ta nữa.” Dứt lời liền xoay đi, lát sau lại quay về cho nàng ngửi một ít mê dược.
Diệp Cẩn bắt đầu cảm thấy lại muốn ngủ. Đột nhiên bên tai nghe được âm thanh của nam nhân kia quát to: “Ngươi là ai?”
Không nghe được tiếng trả lời mà chỉ nghe được tiếng bước chân, cùng thấy được ánh sáng của thanh trường kiếm. Trước khi nàng hôn mê lại nghe có tiếng đánh nhau, mi mắt nặng trĩu không để nàng xem cảnh vật trước mắt cứ như thế mà đóng lại.