Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 42: Em Ba Lại Tới Cửa (3).
Bóng đêm dần bao phủ, không ai để ý đến Lâm Giai Bân, mọi người đều trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, Lâm Giai Bân nhìn chị gái anh rể xem anh là không khí, trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở, anh biết tức giận chỉ khiến chị gái đuổi anh đi, trên người không có đồng nào thì có thể dung thân ở đâu? Anh hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh thản nhiên gọi: “Chị.!”
Lâm Yến dường như không nghe thấy.
“Chị cả, em nghỉ ở đâu?” Lâm Giai Bân ngăn Lâm Yến nói.
“Trước tiên nói xin lỗi tôi, nói xin lỗi Tiểu Tường!” Lâm Yến đen mặt nói.
Lâm Giai Bân nuốt nước miếng một cái, khó khăn mở miệng: “Chị, thật xin lỗi!” Thanh âm khàn khàn khó nghe, anh thấy chị gái vẫn không để ý đến anh, liền lo lắng giải thích: “Tiểu Tường ngủ rồi, ngày mai em nói với thằng bé.”
Lâm Yến vòng qua em trai trở về phòng, Lâm Giai Bân đứng đó nghĩ muốn chết tâm, nhưng là anh rể ôm chăn ra cho anh: “Ngủ trên ghế salon đi.”
Lâm Giai Bân đi rửa mặt rồi nằm trằn trọc trên ghế salon đến nửa đêm, không dễ dàng mới ngủ được còn mơ thấy quản lý mắng anh là phân chó, một lát quản lý lại biến thành anh rể, còn có khi biến thành một khách hàng, ông chủ tiệm thuốc nổi giận đùng đùng quát anh “Cút!”, vợ của ông chủ móng tay đỏ lè giận dữ chỉ vào anh: “Bạch nhãn lang!”
Anh nhảy lên nhào qua, há miệng cắn, thì ra mình là sói thật.
Lâm Giai Bân toát mồ hôi lạnh cả người, giật mình tỉnh lại, trời đã sáng, Hoàng mẹ nhẹ tay nhẹ chân trong phòng bếp nấu cơm, tất cả đều an tĩnh yên bình, Lâm Giai Bân đứng dậy, gấp chăn, đi rửa mặt xong ngồi yên tĩnh trên ghế salon, nếu không có việc ngày hôm qua, thì lúc này anh sẽ mở TV, chọn tiết mục mình thích xem, nói không chừng anh còn để âm lượng cực lớn nghe ca khúc mình thích, căn bản là bất kể có ảnh hưởng đến người khác hay không, ở tỉnh L, bởi vì anh cùng đồng nghiệp đánh nhau, quản lý phê bình anh, anh còn giải thích là để đồng nghiệp dậy sớm một chút đi làm, căn bản bất kể những đồng nghiệp vì đi xã giap đến rất khuya, bị đánh thức làm mắt có rất nhiều quầng thâm.
Hôm nay anh không dám như vậy, sợ chị gái anh rể đuổi anh đi, tiền lương ở tỉnh L đã xài hết, năm nay cha còn phải xoay sở học phí cho thằng bốn, không chịu cho anh một phân tiền nào, anh còn chưa có trải qua cuộc sống không có đồng nào, cho dù thế nào, anh cũng phải ở chỗ chị gái giải quyết vẫn đề túng quẫn này, tốt nhất là giải quyết chuyện công việc.
Phòng Hoàng Bằng Tường sáng đèn,lập tức truyền đến âm thanh đọc bài, một lát sau, Hoàng Vĩ Lương cũng đi xuống, đến phòng bếp giúp mẹ nấu cơm.
Lâm Yến là phụ nữ có thai, vẫn ngủ thẳng đến tám giờ mới rửa mặt xuống ăn cơm, Lâm Giai Bân cũng mặt dày đi theo chị gái đến ngồi bên bàn ăn.
Đúng vậy, anh ở nhà chị gái chưa bao giờ có cảm giác mặt dày, trước kia bất kể là ăn uống hay vòi tiền anh cũng là bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
“MẸ, con lại dậy trễ.” Lâm Yến mang vẻ mặt áy náy nói với mẹ chồng, “Vĩ Lương âm thầm tắt chuông báo thức.”
Lâm Giai Bân cảm thấy chị gái đang làm bộ.
“Em dậy làm gì, có anh với mẹ ở đây rồi.”
“Yến, chỉ là nấu cơm, mẹ làm là được, con nghỉ ngơi cho tốt mới phải.” Hoàng mẹ hiền từ nói.
“bÀ nội, cháo hôm nay đặc biệt ngon.” Hoàng Bằng Tường cười nói.
“Tiểu Tường ăn nhiều một chút, buổi sáng học bài mệt không?” Trên mặt Hoàng mẹ đầy nếp nhăn, khi cười như những đóa hoa tràn ra, lộ ra vui sướng nồng đậm.
Cho tới bây giờ, Lâm Giai Bân chưa từng thấy cảnh tượng trước mắt, trước kia, chị gái rất là thương anh, giống như bác Hoàng,trong lòng anh chua chua, thầm oán hận chị gái mấy câu, cũng không nghĩ tới cho tới bây giờ mình cũng không có tỏ vẻ cảm kích với chị gái.
“Mẹ, ăn cơm xong, con đến trạm xe nhìn một chút, nói không chừng buổi sáng Ngọc Lương sẽ đến.” Hoàng Vĩ Lương nói.
“Ba, con cũng đi, thật lâu không nhìn thấy cô.”
“Tiểu Tường, hôm nay không được, nhiều người phải chen chúc trên taxi, cô con còn ôm theo em trai nữa.”
“Vậy con ở nhà chờ cô. Mỗi lần cô đến đều mang rất nhiều đồ ăn, con sợ cô xách không được.”
“Thật ngoan, còn biết yêu thương cô.” Lâm Yến khen con trai một câu. Lâm Giai Bân lặng lẽ quệt miệng, cảm thấy cháu ngoại trai rõ ràng không có ý định làm việc, còn nói như vậy, còn bé mà đã làm ra vẻ, trong lòng anh thấy chán ngấy.
“Không sao, còn có ba đây, con yên tâm đi.” Hoàng Vĩ Lương cười nói với con trai.
Lâm Giai Bân cảm thấy cả nhà chị gái rất giỏi làm bộ làm tịch, giả mù sa mưa đi đón người ta, thử nghĩ xem, chị gái của anh lúc nào về nhà có người nào đón? Khi đó tiểu tường còn nhỏ, xe khách không vào thôn, mỗi lần chị gái xách một bao quần áo, ôm tiểu tường đi ba km mới đến nhà.
Lâm Giai Bân chợt nhớ đến, lúc Tiểu Tường ba tuổi, chị gái oán trách với mẹ: “Thằng hai, thằng ba ở nhà chơi, cũng không đi đón con một chút, Tiểu Tường làm sao có thể đi xa như vậy. Làm cánh tay con đều mỏi đến muốn gãy.”
“Chính là do cô yêu ớt1” Mẹ mất hứng trách móc chị gái, lúc ấy vành mắt chị gái đỏ lên, mẹ còn đẩy chị gái một cái: “Còn không mau nấu cơm đi!”
Em út đến nhà bếp ăn vụng thịt chị gái làm, ra ngoài lặng lẽ nói cho anh, chị gái ở nhà bếp khác, lúc ấy anh không để ý, cũng không biết làm sao Lâm Giai Bân nghĩ đến chuyện này, giống như từ lúc đó, chị gái về nhà không còn thường xuyên như vậy, có khi bọn họ muốn tiền cũng là tự mình đến tìm.
Hoàng Bằng Tường ăn cơm xong, thu dọn bàn, bưng chén và mâm đến phòng bếp rửa.
“Tiểu Tường, để bà, con đặt xuống đi.” Hoàng mẹ yêu thương cháu trai.
“Bà nội, để con đi, bà nấu cơm mệt rồi, nghỉ ngơi một chút.”
“Để cho Tiểu Tường rửa chén, thằng bé đọc sách mệt mỏi phải vận động, vừa lúc đầu óc có thể thả lỏng.” Hoàng Vĩ Lương cùng Lâm Yến đồng thanh.
Lâm Giai Bân cho là Hoàng Bằng Tường chỉ là nói miệng, nhìn cháu ngoại trai thu dọn bàn, thật sự ở phòng bếp rửa chén lau sàn, trong lòng cười thầm: hừ, chỉ là nói miệng đi? Thật là làm. Anh còn tưởng một lát cháu ngoại trai chắc chắn sẽ không còn vui vẻ nổi, không nghĩ tới làm xong việc, Hoàng Bằng Tường còn lau sàn nhà, cái trán toát ra một tầng mồ hôi, cậu mở cửa sổ để trong nhà được thông gió, còn đem chăn của mình ra ngoài phơi nắng, lúc này mới đi lên lầu.
Ở nhà, cho tới bây giờ Lâm Giai Bân chưa từng vào phòng bếp, sau khi chị hai gả đi, anh cũng lên trung học, thỉnh thoảng mới ở nhà, mẹ lười biếng không chịu nấu cơm anh liền nghiêm mặt gầm lên, chưa từng nghĩ đến giúp mẹ mình một chút, bất luận mẹ anh nói bà đau chô này thân thể khó chịu chỗ kia.
Lâm Yến ăn cơm xong cùng mẹ chồng đi mua thức ăn, hôm nay em gái chồng đến đối nguyệt, cô phải mua chút thức ăn bổ dưỡng mà lại dễ ăn.
Hoàng Bằng Tường học được một giờ mới cầm lấy vợt bóng bàn chuẩn bị đi chơi.
“Tiểu Tường!” Lâm Giai Bân gọi một tiếng, cháu trai đứng ở cửa quay đầu nhìn anh.
“Cậu đi cùng với con.” Anh đứng dậy đi qua thấy sắc mặt Hoàng Bằng Tường vẫn lạnh lùng như cũ, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Tường, sau này cậu không mắng con nữa.” Anh còn có chút lo lắng cháu trai sẽ không chấp nhận, Hoàng Bằng Tường đã đưa tới một cây vợt.
“Cậu dạy con đánh bóng bàn, kỹ thuật đánh bóng của cậu không tệ, còn từng tham gia đại hội thể dục thể thao.” Lâm Giai Bân có chút lấy lòng nói, bây giờ anh thật sự có chút khó chịu vì không được ai để ý đến, cho dù là cháu ngoại chịu để ý đến anh cũng tốt.
Trong tiểu khu có đài bóng bàn, Lâm Giai Bân mặc kệ kỹ thuật không tốt của cháu trai, lấy hết tài nghệ đấu với cháu trai, anh đánh hết sức vào quả bóng,làm cho cháu trai không đỡ nổi luôn đi nhặt bóng. Cứ như vậy, không đến nửa giờ trán Hoàng Bằng Tường bắt đầu toát mồ hôi, cậu dùng tay áo lông lau mặt, rồi cởi áo lông bên ngoài, tiếp tục đánh bóng.
Mỗi lần Hoàng Bằng Tường ném bóng sẽ nhìn về cửa nhà, lúc này bỗng nhiên để vợt xuống: “Cậu Ba, cô con tới, cậu giúp con đem áo và vợt về nhà.” Cậu vừa nói vừa chạy cực nhanh về nhà.
Lâm Giai Bân thấy trước cửa nhà có một chiếc taxi dừng ở đó, anh rể xách một túi lớn, người đàn ông phía sau cũng xách túi không nhỏ, một phụ nữ quấn chặt chẽ ôm đứa bé được bọc bằng vải bông đi vào trong nhà, Hoàng Bằng Tường chạy đến, cũng giúp đỡ lấy đồ từ trong xe ra, giọng nói vui vẻ của họ truyền tới làm Lâm Giai Bân sinh lòng hâm mộ, trước kia chị gái cũng nhiệt tình với mình như vậy, tiếc là bây giờ chị ấy thay đổi rồi.
Nghĩ đến vừa rôi anh thế nhưng lại nịnh nọt cháu ngoại trai, Lâm Giai Bân cảm thấy chán ghét, anh oán hận trừng mắt liếc chị gái, cảm giác mình bị nhục nhã lớn đều do chị ấy.