Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 38: Ghét Nhất Trọng Nam Khinh Nữ.
“Lâm Yến, ô ô, Bình Bình bị bệnh, hôm nay té xỉu trên lớp.”
“Sao? Con bé thế nào?” Lâm Yến giật nảy người.
“Ô ô, đều tại chị, không chú ý đến Bình Bình.”
“Đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Ô ô, đến rồi, thiếu máu nghiêm trọng, còn có bệnh phụ khoa, bác sĩ nói, là do bệnh phụ khoa làm con bé té xỉu, phải ở bệnh viện điều trị, nếu không, vạn nhất để thời gian lâu sẽ chuyển thành bệnh mãn tính, ô ô…..”
“Đừng khóc, đừng khóc, ngày mai em và Lan Hương đi trông cửa hàng, chị đưa Bình Bình đi khám bệnh đi.” Lan Hương đưa một cái khăn ấm qua, Lâm Yến giúp Lý Tuệ lau nước mắt.
“Chị Lý, trong tay chị còn đủ tiền không?”
“Chị có một vạn, còn chưa đưa ẹ, không đủ sẽ mượn em.” Lan Hương và Lâm Yến khuyên hồi lâu, tâm tình Lý Tuệ tốt hơn chút ít.
Bình Bình cực hiểu chuyện, mấy tháng trước cha mẹ cãi nhau ầm ĩ, con bé an không ngon ngủ không yên, hơn nữa áp lực thi cử lớn, dinh dưỡng lại không đầy đủ, lúc nghỉ hè lại vào lúc mở cửa hàng dược, tiếp theo lại là cha mẹ ly hôn, tranh chấp, lên tòa, thân thể không thoài mái con bé cũng không chịu nói ra, bây giờ lại lên trung học, cường độ bài vở lớn hơn, hơn nữa lòng cầu tiến của Bình Bình cực mạnh, chỉ lo học tập, làm té xỉu ở lớp học.
Lâm Yến cũng vì con bé lớn như vậy mà phải chịu nhiều tội như thế mà thổn thức không dứt, tâm tình Lý Tuệ bình phục rồi mới tạm biệt đi về. Vì Bình Bình đi học dễ dàng, cô đem phòng ở nhà máy cơ giới cho thuê, thuê hai gian phòng nhỏ bên cạnh trường trung học Thực Nghiệm, cách Cư xá Trung Hoa không xa.
Lần này Lâm Yến có thai thật không tốt, đến cửa hàng đứng được một ngày, chân liền sưng vù, bác sĩ nói cô thiếu máu, kê cho chút thuốc bổ máu cho phụ nữ có thai uống, đề nghị cô nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn uống nhiều hơn. Mắt thấy nhân công không đủ, Lan Hương gọi một cô gái có tật ở chân tên Lý Xuân Bảo đến.
Lâm Yến lại cố gắng ba ngày nữa, Lan Hương chỉ dạy Xuân Bảo xong, lúc này cô mới ở nhà nghỉ ngơi, chân của cô đã sung vù lên, đầu ngón tay ấn một cái tạo thành cái hố, không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện khám, chích mấy lần chất dinh dưỡng mới trở lại bình thường.
##############
Lớp học hai tháng của Trương Khắc Mạnh kết thúc.
“Chị, em đã thi qua, hôm nay trường phát giấy chứng nhận nghề nghiệp.”
“Tốt, chúc mừng cậu!”
“Hôm nay phát xong giấy chứng nhận tay nghề, thì có thông báo tuyển dụng, em đăng ký một công ty kiến trúc, phải đến Bắc Kinh làm. Ngày một tháng sau bắt đầu.”
“A, chỉ còn có vài ngày, cậu đi Bắc Kinh thế nào? Bên đó có người dẫn cậu đi không?”
“Có, họ còn tuyển thợ gạch, thợ mộc nữa, đến lúc đó cùng nhau đi.”
“Nha, tốt, vậy chị không cần lo lắng cậu đến Bắc Kinh, mù đường, không tìm được chỗ.”
“Ngày mai em về thăm nhà một chút, hai ngày nữa quay lại.”
“Nên là, nói cho cha mẹ cậu một tiếng, để họ không cần lo lắng.”
“Vậy, chị, em về đây.”
“Ai nha, đợi chút ăn cơm rồi về.”
Lâm Hoan xin phép về sớm, cùng Trương Khắc Mạnh mua một ít đồ ăn vặt cho con nít, thu dọn đồ về nhà.
“Chị, chị nhìn xem bộ đồ này đẹp không?” Là cô dùng vải vụn chắp lại thành mảnh lớn, lại cắt may thành đồ trẻ em.
“Đẹp lắm!” Lâm Hoan rất biết phối màu, người không biết rõ thấy bộ đồ này chắc chắn cho rằng bộ đồ này do nhà thiết kế ghép các màu sắc lại may thành.
Ăn cơm xong, Trương Khắc Mạnh xách theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị lên đường, Lâm Hoan có chút buồn ở phía sau tiễn anh.
“Hoan Hoan không về à?” Lâm Yến khó hiểu, lần này Lâm Hoan đi thời gian cũng không ngắn, chỉ có lúc Lâm Giai Bình kết hôn mới thấy mặt con một lần, con bé cũng rất nhớ con mình, vì vậy trên mặt thường đầy ưu sầu.
“Ha ha, không về, đi một chuyến còn phải tôn thêm chút lộ phí.” Còn có, một ngày cũng kiếm ít đi hơn hai mươi đồng.
“Vậy, Khắc Mạnh, cậu cũng đừng trở về đi, như vậy sẽ tiết kiệm nhiều tiền hơn.” Trương Khắc Mạnh không nghĩ đến chị vợ sẽ nói như thế, người đi đến cửa rồi, ngẩn người ở đó tiến cũng không được thối cũng không xong.
“Thì ra chỉ có cậu nhớ nhà, Hoan Hoan chính là đầu gỗ sao?” Giọng nói Lâm Yến chứa đầy mùi thuốc súng, “Lâm Hoan, chuyện vô lý như vậy mà em cũng nhịn được? Em không nói với cậu ta sao, không tranh thủ sao?”
“Ô ô, chị……..” Lâm Hoan rốt cuộc bộc phát, che mặt khóc lên.
Trương Khắc Mạnh không thể làm khác hơn là quay lại, đặt đồ đạc trong tay lên bàn trà, không nhịn được thấp giọng nói: “Muốn trở về thì đi, khóc có gì thú vị chứ.”
“Khắc Mạnh, cho dù lúc cậu kết hôn tốn chút sính lễ, Hoan Hoan cũng không phải cậu mua về làm đầy tớ, làm sao cậu không xem con bé là người như vậy?”
Trương Khắc Mạnh đổ mồ hôi trán, anh dùng mu bàn tay lau một cái: “Chị, là em không đúng, cái này….. này… cùng Hoan Hoan trở về.”
Lâm Hoan đi rửa mặt,lúc đi ra ngoài trên mặt đã có nụ cười, Lâm Yến nhìn em gái không tim không phổi như vậy, trong lòng thở dài một hơi, tiễn hai người họ ra cửa.
Bọn họ trở về ba ngày liền quay lại Thành phố Y.
Trương Khắc Mạnh còn chưa đi ra tỉnh Y, lần này phải đi Bắc Kinh, kích động, lo sợ, còn có chút lưu luyến không muốn rời, đêm trước khi đi, trên ghế salon giống như có gì đâm anh làm anh ngồi cũng không yên.
“Khắc Mạnh, chị có lời nói với cậu.” Lâm Yến đuổi em gái ra ngoài, nghiêm túc nói với Trương Khắc Mạnh.
“Chị cả, chị nói đi.” Lâm Yến cường thế, làm Trương Khắc Mạnh có chút sợ hãi.
“Cậu ra bên ngoài, bên cạnh không có người thân, mọi việc phải tự mình trông nom.”
“Em sẽ, chị.”
“Ừ, cậu là người cẩn thận, điểm này chị tương đối yên tâm, nhưng là chị cũng phải nhắc nhở cậu, cậu cũng đừng chê chị dài dòng.”
“Không có, không có.”
“Cái này….., ra bên ngoài, an toàn là trên hết. Thân thể là vốn liếng của chúng ta, ngàn vạn lần không cần tỏ ra lớn gan, nếu như cần trục không đạt yêu cầu, chỉ sợ cậu không làm ra tiền, cũng không thể đi lên. Lớp học dạy cho các cậu một tháng về cách an toàn, cái này chị không cần nói nhiều, quan trọng là, cậu phải có ý thức an toàn.”
“Ừ, em biết.” Thấy Trương Khắc Mạnh nghiêm túc gật đầu, Lâm Yến thở phào: “Thứ hai, cậu kiếm tiền không thể gửi về ẹ cậu.” Cô khoát tay chặn lại, “Nghe chị nói hết. Trong núi quá nghèo, cậu đem tiền về mẹ cậu chỉ biết cất giữ, căn bản là không nghĩ đến phương diện khác, bà quyết định lớn nhất là xây cho cậu một nhà lớn ở đó, chẳng lẽ cậu còn muốn cho tiểu Đào tiếp tục sống ở vùng khỉ ho cò gáy đó?”
“Nhưng là, chị,bọn ta chính là người ở đó, không ở nói đó còn có thể ở nơi nào?” Trương Khắc Mạnh khó hiểu hỏi ngược lại.
“Ở Thành phố Y! Hiện tai một nhà hai phòng nhỏ cũng năm sáu vạn, cậu tích cóp tiền cho tốt, có căn phòng ở đây cũng là có nhà, tương lai tiểu Đào ở chỗ này đi học, lớn lên ở đây, tự nhiên sẽ trở thành người thành phố.”
Là đúng như vậy a, Trương Khắc Mạnh khó nén gật đầu.
“Khẳng định là đội xây dựng đã nói, tiền lương của cậu một tháng ba ngàn, có đúng không?” Lâm Yến chuyển đề tài.
Trương Khắc Mạnh kinh ngạc, Lâm Yến biết tiền lương của anh, đối với Lâm Yến nhiều hơn kinh sợ, anh không nói tiếp, qua một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Đào tương lai có thể ở thành phố, nhưng thằng bé là dân quê! Không có công việc thì làm sao?”
“Cái này cậu không cần lo lắng, chỉ cần thằng bé cố gắng, thế nào cũng có thể nuôi sống chính mình. Cậu không cảm thấy cuộc sống trong thành phố so với cậu làm ở nhà dễ hơn nhiều sao? Một mình Hoan Hoan cũng có thể làm được số hai người thu vào ở quê nhà đó.”
“Hoan Hoan so với ở quê kiếm được nhiều hơn.” Trương Khắc Mạnh động tâm, nhưng cậu đã có thói quen nghe theo mẹ mình, lúc này ấp úng, không biết nên nói thế nào.
“Cậu sẽ không nói ẹ cậu, cậu kiếm được bao nhiều tiền lương đi?”
“Không có, chưa nói, em còn không biết có thể kiếm được không, có nói mẹ em cũng không tin, một năm nhà em còn không tích được ba ngàn, nói cho bà một tháng kiếm được ba ngàn, chắc chắn bà sẽ cho là em làm gì trái pháp luật rồi, không biết còn lo lắng thế nào đây.”
“Chị cho cậu một đề nghị, một tháng cậu ẹ cậu bốn trăm, còn lại bỏ vào ngân hàng hoặc là gửi cho Hoan Hoan, ở đây chị thấy nhà nào thích hợp giúp thêm chút ít cho hai người, mua lại trước, hai năm qua giá nhà tăng rất nhiều,qua hai năm nữa sẽ tăng lợi hại hơn, vẫn là xuống tay trước tốt nhất.”
Trương Khắc Mạnh có chút do dự, mẹ anh ai cũng không tin, làm anh cũng có chút đa nghi, nhưng Lâm Yến thành tâm thành ý giúp đỡ, làm anh không nỡ cự tuyệt.
“Cậu phải tin tưởng Hoan Hoan, con bé trung thực nhưng không ngốc, sẽ không tùy tiện đưa tiền cho người khác, hơn nữa, con bé cũng là người tiết kiệm,sẽ không tiêu xài bậy bạ, cậu còn cái gì mà không yên lòng? Mẹ cậu tự cho là thông minh, thật ra thì, rất nhiều người trong núi đã sớm vào thành phố, cuộc sống trải qua rất náo nhiệt, nhưng bà ngăn giữ anh em cậu trong nhà, cuộc sống trôi qua cực khó khăn. Cái này chứng minh cái gì? Người già lớn tuổi, không biết chữ,lại không đi xa nhà, không nhìn được xa. Cho dù thấy người có đồ vật quý hiếm, nhưng mẹ cậu cũng có thể nói là không có kiến thức, ánh mắt thiển cận đi? dù sao bà cũng lớn tuổi, nhưng thứ này cũng không sao, còn cậu? Cậu không thể cũng hồ đồ, cả ngày sống tỉnh tỉnh mơ mơ. Chị em tiểu Đào phải sớm vào thành phố học, nếu không, tương lai hai mắt đen tối, chính là đến thành phố cũng không thể sống tốt.”
Không gì có thể so sánh với tiền đồ của con cái có thể lay động một người đàn ông, Trương Khắc Mạnh có chút kích động, còn có mấy phần lo lắng hỏi Lâm Yến : “Kia, còn thiếu nhiều tiền lắm?”
“Mặc dù thiếu nhiều tiền, nhưng cậu và Hoan Hoan đều cố gắng, những điều này đều có thể thực hiện, cậu không cần quá lo lắng.”
Lời trấn an của Lâm Yến còn chưa nói hết, Trương Khắc Mạnh liền tiếp lời, nói: “Có thể lo cho tiểu Đào là được.”
Lâm Yến vừa nghe liền nổi giận, trợn tròn mắt: “Tôi ghét nhất là trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ đàn ông các người mạnh hơn so với đàn bà phụ nữ sao?”
Trương Khắc Mạnh thấy chị vợ bỗng nhiên nổi giận, khiếp sợ giật nảy người, sững sờ nhìn cô, một lát mới gật đầu theo bản năng: “Không mạnh, không mạnh.”
“Cậu cùng Hoan Hoan cũng là người chịu khó, nuôi dưỡng hai đứa bé mặc dù mệt nhưng vẫn có thể lo tốt, không cần nói bỏ mặc tiểu Hinh.” Giọng Lâm Yến hòa hoãn một chút, dù sao cũng là em rể, làm quá mức sẽ làm người ta thấy chán ghét.
“Dạ, nghe chị cả.”
“Chị đề nghị cậu, tốt nhất là đem tiền giao cho Hoan Hoan, mà không phải mẹ cậu.”
Trương Khắc Mạnh do dự một chút, gật đầu nói: “Được.”