Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 27: Tan Vỡ.
Lâm Yến mang theo hai đứa nhỏ trở về đến thành phố Y đã là nửa đêm, chăm sóc bọn chúng rửa mặt rồi mới mệt mỏi ngã xuống giường. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy, cô nhẹ nhàng đi một vòng trên lầu, trong phòng hai đứa nhỏ còn yên tĩnh không một tiếng động. Cô cũng không gọi chúng dậy, một mình ra cửa mua một ít tào phớ cùng bánh rán có nhân ăn, lại mua cho hai đứa nhỏ một ít bánh ngọt lót dạ, thuận tiện mua nguyên liệu nấu bữa trưa, vừa đi về nhà vừa điện thoại báo cho Lý Tuệ, bọn họ đã trở về.
Vừa làm xong cơm trưa, Lý Tuệ đã mang theo gương mặt vui vẻ đi đến: “ngày mai tiệm thuốc khai trương, nhất định em phải đến đó.” Nhiều tháng liên tục làm mệt nhọc đến cực độ, Lý Tuệ gầy đi không ít, quần áo mặc trên người nhìn có chút rộng rãi, sắc mặt tối tăm, còn có đôi mắt thâm quần, điều duy nhất làm Lâm Yến thấy an ủi là tinh thần cô ấy không tệ lắm.
“Chị Lý động tác thật nhanh.” Lâm Yến vừa cao hứng vừa thấy đau lòng thay chị.
“Nào có nhanh đâu, Minh Lợi còn hận không thể nhanh hơn.”
Trong lòng Lâm Yến căng thẳng, Vương Minh Lợi muốn khâu chuẩn bị nhanh hơn chỉ là vì không muốn cùng Lý Tuệ ngày ngày ở cùng một chỗ, không thể đi gặp tiểu tam thôi? Dù sao cửa hàng y dược khai trương anh ta có thể lấy cớ để Lý Tuệ ở nhà chăm sóc Bình Bình, còn anh ta phải trông coi cửa hàng nên ra ở riêng. Lâm Yến biết cho dù nhắc nhở Lý Tuệ, cô ấy cũng không chịu đề phòng, chỉ đành sờ sờ mũi, đè lời định nói xuống, trong lòng thầm cầu nguyện Vương Minh Lợi có thể thay đổi tâm tư, hai người họ cả đời không chia rời.
Lâm Yến cầu nguyện không được hai ngày, Lý Tuệ mang theo đầu đầy máu trở về nhà mẹ đẻ, anh hai cô ấy đi tìm Vương Minh Lợi, gã nói Lý Tuệ tự mình té đập đầu, cùng anh hai Lý ầm ĩ một trận lớn, còn nói Lý gia ức hiếp hắn.
Thấy anh ta bất nhân như vậy, tâm Lý Tuệ đã chết, cô cùng anh hai Lý đi tòa án nộp đơn xin ly hôn.
Hôm đó, Bình Bình đi chơi cùng bạn học, Ly Tuệ đến tìm Lâm Yến, khóc lóc kể lại.
Cửa hàng y dược khai trương đến ngày thứ tư, bởi vì Vương Minh Lợi ở cửa hàng khám bệnh, Lý Tuệ liền làm cơm trưa đem đi cho anh ta.
Vương Minh Lợi nhăn mày, mặt ủ mày chau, tùy ý ăn một miếng liền trừng mắt lên: “tôi nói với cô thế nào? Cho ít muối một chút cô có nghe thấy hay không?”
“ Em uối theo khẩu vị của anh rồi mà, đã nhạt đến mức còn không thấy vị gì nữa rồi.” Lý Tuệ có chút thấp thỏm nói.
“Đây là cơmcho người ăn à? thức ăn cắt to như vậy, cô là đang nuôi heo sao?” Vương Minh Lợi lấy đôi đũa lật lật thức ăn trong hộp cơm mấy cái, chán ghét ném hộp cơm vào thùng rác.
Ly Tuệ thật sự không nhịn được nữa, bọn họ kết hôn mười mấy năm, trước kia ngày nào Vương Minh Lợi cũng khen cô nấu ăn ngon. Hôm nay, ngay cả hộp cơm cũng ném đi, đây là hắn cố ý bới móc cô phải không, cô thật sự không chịu được nhục nhã như vậy, uất ức khóc lên: “cuộc sống cứ như vậy thì làm sao chịu được đây.”
“cô không chịu được thì bỏ đi, không ai bảo cô cứ bám lấy tôi, đuổi cũng không thèm đi.”
Lỷ Tuệ kinh ngạc nhìn Vương Minh Lợi, tức giận nói: “không cần anh đuổi, tôi đi là được.”
“lời này cô nói không biết bao nhiêu lần rồi, ngày mai lại thấy quay lại.”
“tôi sẽ không bao giờ đến nữa.”
“đừng có giả vờ, nếu muốn đi, thì làm thủ tục đã.”
“cái gì?” Lý Tuệ nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi, cô nghi hoặc, về nhà mẹ đẻ cũng cần làm thủ tục gì sao?.
“Cô còn giả vờ à? Định gạt ai chứ, không phải nói với tôi là không đến nữa sao? Không làm thủ tục, thì làm sao lại không đến nữa.”
“Ly hôn, chúng ta lập tức ly hôn, tôi đi liền bây giờ.” Lý Tuệ nói mà không kịp suy nghĩ, từ nào đó ( ly hôn) là Vương Minh Lợi dẫn dắt cô nói ra.
“Vậy chúng ta kí thỏa thuận trước.”
“Thỏa thuận cái gì?”
“Tự nguyện ly hôn, chờ đến khi ra tòa cô lại nói cô không muốn, bây giờ cô viết thỏa thuận trước đi.” Vương Minh Lợi cầm mấy tờ giấy lại lấy bút máy đưa cho Lý Tuệ.
“tôi không biết viết.”
“tôi nói, cô viết.”
Phòng ốc để lại cho Vương Minh Lợi, tài sản khác trong nhà thì của Lý Tuệ, Bình Bình là con gái ở cùng cha không tiện, cũng để Lý Tuệ nuôi dưỡng.
Lý Tuệ viết viết, có chút hồ đồ hỏi: “những tài sản khác trong nhà là cái gì? Cửa hàng y dược sao?”
“ừ!” Vương Minh Lợi trả lời có lệ.
Lý Tuệ cảm thấy chỗ này nên viết rõ ràng, ở sau chữ “tài sản” viêt thêm dấu móc, viết tên cửa hàng y dược vào.
“chị chỉ là làm rõ ràng hẳn hoi, cũng không suy nghĩ nhiều, ai ngờ anh ta lại tự mua dây buộc mình( tự mình hại mình). Chắc là ông trời thấy được bản chất của hắn, ngầm giúp đỡ chị.” Lý Tuệ khóc rống kể lại.
Lâm Yến trấn an, vỗ vỗ lưng chị, Lý Tuệ có thể nói ra thì mong rằng thống khổ trong lòng chị ấy có thể thư thả một chút, cô thật sợ chị ấy không nói lời nào, gắng gượng kiên cường.
Vương Minh Lợi chờ Lý Tuệ viết xong, tươi cười có chút giảo hoạt, cầm tờ giấy Lý Tuệ vừa viết nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi: “ai nói cô viết cửa hàng y dược vào? Đây chỉ là cửa hàng, đâu phải là tài sản của chúng ta? Viết lại.”
“có phải là tài sản hay không, tòa án sẽ tự tìm hiểu rõ ràng, viết tên lên thì có cái gì là không được.” Lúc ấy, Lý Tuệ thương tâm đến hai tay run run, cô chẳng qua là không muốn ra tòa thêm lần nữa để xác minh tài sản, Vương Minh Lợi cho rằng Lý Tuệ biết được âm mưu của anh ta, nhịn không được thẹn quá hóa giận: “cô, thứ đàn bà ngu ngốc còn muốn chiếm cửa hàng y dược, cô có thể quản lý được hay không?”
“là anh nói cũng không phải tôi nói.” Lý Tuệ tức giận cãi lại.
Vương Minh Lợi chặt một cái ngay cổ Lý Tuệ, anh ta là bác sĩ rất rõ ràng kết cấu cơ thể người, Lý Tuệ chợt cảm thấy đầu choáng váng não căng ra, không có giãy dụa liền ngất đi, đầu đập xuống đất máu chảy ra.
Buồn bã cực độ cộng với tâm đã chết, Lý Tuệ bị Vương Minh Lợi nhục nhã nhiều lần, rốt cục chị cũng buông tay, không ngu ngốc mà yêu hắn nữa. Khi Vương Minh Lợi nhận được lệnh triệu tập của tòa án thì vô cùng ngoài ý muốn. Lý Tuệ là vì yêu anh ta nên mới nhẫn nhịn nhiều lần bị anh ta nhục mạ, nhưng anh ta lại cho là Lý Tuệ ỷ lại vào anh ta, anh ta cho là mình có khả năng có thể cung cấp nhiều của cải vật chất cho gia đình nên Lý Tuệ phải nghe lời anh ta là điều đương nhiên.
Tòa án rất nhanh đã mở phiên tòa, quả nhiên là Vương Minh Lợi cho bạn anh ta đứng tên cửa hàng y dược, Lý Tuệ không có chứng cớ cửa hàng này là tài sản hai người cùng sở hữu, cái này đối với cô cũng không quan hệ nhiều lắm. Hai tháng cực khổ vô ích, Lý Tuệ đã tột cùng thương tâm, khóc rống trước mặt quan tòa. Đến lúc này, cô mới hoàn toàn nhìn rõ con người Vương Minh Lợi, Lý Tuệ hai tay run run, lấy ra biên lai mượn tiền Lâm Yến. Bởi vì tòa án muốn tiến hành điều tra, nên tạm thời kết thúc.
Ngày hôm sau, Vương Minh Lợi tìm đến nhà Lâm Yến: “tôi biết rõ trong nhà tôi có bao nhiêu tiền, làm sao cô ta có thể mượn của cô được?.” Thanh âm Vương Minh Lợi buồn rười rượi.
“nhà anh có bao nhiêu tiền?” Lâm Yến bỏ tay vào túi áo, ấn nút ghi âm.
“Vừa mua xong nhà, ai mà còn tiền? Rốt cuộc cô ta mượn tiền làm gì?” Vương Minh Lợi rất quỷ quyệt, nói chuyện một chút cũng không cho Lâm Yến cơ hội.
“tôi làm sao biết vì sao Lý Tuệ mượn tiền, nhưng chắc là chị ấy có việc cần nên mới phải mượn của tôi thôi, nhà anh có chuyện gì thì cũng đâu liên quan đến tôi.” Lâm Yến thấy anh ta nói chuyện cảnh giác, liền không thèm dây dưa nữa.
“Cô là đồ lừa gạt!” Vương Minh Lợi giận dữ hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Yến, khuôn mặt dữ tợn như quỷ làm Lâm Yến sợ hết hồn, cô giơ tay lên vẫy vẫy: “cút!”
“cô chờ đó.” Vương Minh Lợi phẫn nộ rời đi.
Lý nhị ca nghe được chuyện này, buổi tối liền đến nhà Lâm Yến tỏ vẻ cám ơn: “cũng do em gái tôi quá ngốc, gả ột tên lưu manh như vậy, làm cho cô bị dính líu.”
“Thường ngày chị Lý đối với em rất tốt, làm chút chuyện này thì tính là gì đâu, Lý nhị ca, anh không cần khách khí với em như vậy.”
“Tiểu Lâm, không nghĩ đến cô em gái ngốc của tôi lại trong cái ngốc cũng có ngốc phúc, có thể gặp được người bạn tốt như cô, cám ơn cô.”
Lý nhị ca vô cùng cảm kích Lâm Yến, anh tạm biệt cô rồi đi về, trước khi về còn nói với Lâm Yến: “Có khó khăn gì, phàm là chuyện tôi có thể làm thì cứ nói, tôi nhất định không từ chối.” May mà Lý Tuệ còn có người anh thật lòng yêu thương em gái như Lý nhị ca, nếu không, chị ấy làm sao co thể chịu đựng được thời khắc thống khổ này!
“Nhị ca, chào tạm biệt!” tiễn khách đi, Lâm Yến vừa quay đầu thì thấy Bình Bình đứng ở cầu thang nhìn sang bên này.
Từ lúc ở sa mạc về, Lâm Yến lấy cớ muốn Bình Bình phụ đạo Anh ngữ cho Hoàng Bằng Tường mà giữ cô bé ở lại nhà. Đoán rằng cô bé nghe được chuyện vừa rồi , nhất thời Lâm Yến không biết làm thế nào cho tốt: “Đi lên nhà thôi, hôm nay tiểu Tường học bài có tốt không?” cô nghĩ muốn chuyển đề tài.
“Đã học thuộc hết rồi ạ.” Dù sao cũng là con nít, nói xong lời này Bình Bình không còn bình tĩnh được nữa, kéo tay Lâm Yến nức nở khóc: “Dì, mẹ con thật đáng thương, năm nay ba ba rất hay đánh mẹ, ô ô…., ba ba rất xấu, chê con là con gái, ô ô…, chỉ có mẹ là thương con, ô ô.”
Lâm Yến kéo cô bé lên phòng, hai người ngồi trên giường.
“Ô ô, là tại con làm hại mẹ, con nếu là con trai, ba cũng sẽ không đánh mẹ, ô ô, tất cả đều tại con…”
“Không thể trách con được, Bình Bình là đứa trẻ tốt, là giỏi nhất, không phải ai cũng là người tốt, ba con cũng không phải, trên đời này có thật nhiều người không thích con gái, không phải chỉ có ba con, đừng khóc, nghe dì nói, Bình Bình phải cố gắng học thật tốt để cho những người chướng mắt con đều hối hận, đừng khóc a….”
Lâm Yến nhớ đến thái độ cha mẹ đối với cô cũng khóc lên, hai người khóc đến mệt mỏi lại nằm xuống nói chuyện với nhau, không biết lại ngủ quên lúc nào.