Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 23: Mẹ Bị Bệnh.
Lâm Yến vừa mới dùng xong điểm tâm, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô vội chạy ra mở cửa, vừa nói: “Lý Tuệ, sao hôm nay chị đến sớm thế?” Cửa mở ra lại là cha mẹ cô.
“Cha, Sắp phải thu hoạch lúa mạch rồi, sao cha mẹ lại đến đây?” Lâm Yến mang vẻ mặt buồn bã, trong lòng vô cùng thương cha vất vả, một mặt đưa hai người vào nhà, một mặt hỏi thăm.
“Mẹ con bị bệnh, cha lại bận bịu, con chăm sóc mẹ mấy ngày nhé.” Vẻ mặt cha cô lo lắng nói.
Thấy khuôn mặt hồng hào của mẹ, nào có chút bệnh tật gì đâu, Lâm Yến liền biết mẹ lại giả bộ: “Ai, mẹ à, mẹ bị bệnh mà cũng biết chọn lúc thật đấy, mỗi lần bệnh đều là vào lúc vụ mùa bận rộn nhất, tết nhất thì lại thích ăn thích chơi, thích khỏe là khỏe thích bệnh lại bệnh được ngay a.”
“Cô, cô, mẹ cô bệnh đến mức té xỉu, cô lại nói lời trêu chọc thế này à.” Ông Lâm đỡ vợ ngồi lên ghế salon, tức giận trừng mắt nhìn con gái một cái.
“Con chỉ là sợ cha lo lắng quá mức thôi, nhưng thật sự là, hầu như mỗi lần gặt lúa mạch mẹ đều bị bệnh mà.”
Ông Lâm cực kỳ tức giận quát lên: “Cô nói cái gì thế, chẳng lẽ mẹ cô giả bộ bệnh sao?”
“Con cũng chưa nói như thế mà, cha, chính là cha nói mẹ giả bộ bệnh đấy.”
“Cô, cô lại………, có người con nào đối đãi với mẹ mình như vậy sao?”
Thấy cha bị chọc tức thật, Lâm Yến vội vàng sửa miệng: “Cha, cha với mẹ đã lâu không đến thăm con, vậy thì ở đây hai ngày đi, xế chiều con mang mẹ đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, xem rốt cuộc là mẹ vì sao lại té xỉu, nếu là có bệnh, tốt nhất là phải chữa trị hoàn toàn, nếu không sau này lại hơi một tí liền bị bệnh.”
“Ừ, Cái này thì được.” Ông Lâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên ghế salon.
“Tôi không đi, tôi sợ bệnh viện.” Lâm mẹ ăn vạ, nếu bà đi bệnh viện, không phải là liền lộ tẩy sao?
“Cha xem đi, đúng là mẹ giả bộ.”
“Cô, cô, cô.” Lâm mẹ nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Yến, chợt thấy ánh mắt tìm tòi của chồng, vội vàng giả bộ choáng váng đầu, nặng nề ngồi xuống ghế salon, “Ai nha, đầu của ta.” Nhắm mắt lại té xỉu lên ghế salon. (Cindy: thật biết tìm chỗ té a
~, ta cũng muốn xỉu, soái ca ơi anh ở đâu!!!!!!!!!) (Lyly: Soái ca thì cũng phải qua tay ta đã a
.hắc)
“Cha, cha đừng sốt ruột, con đi gọi bác sĩ.”
Lâm Yến chạy đi, một lát sau liền dẫn theo một nữ bác sĩ đeo mắt kính, trên cổ đeo ống nghe, trong tay xách một hòm thuốc.
Cô dùng ống nghe, đặt ở bụng cùng ngực trái nghe qua một lần, dặn: “Không cần sốt ruột, tiêm một mũi là sẽ tốt lên.”
“Ai, cô định châm cái gì thế, bà ấy sợ đau lắm.” Ông Lâm vội vàng nói.
“Cái gì mà gọi là châm chứ, tôi chỉ là tiêm lên bắp thịt thôi.” Bác sĩ không vui nói, mở hòm thuốc ra, “Ai nha, chỉ có kim tiêm lớn, sẽ đau một chút đấy.”
“Vậy thì không được.” Ông Lâm nổi nóng.
“Ông thì biết cái gì, ông là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Nữ bác sĩ bị ngăn cản rất tức giận, trợn mắt lên nhìn ông Lâm một cái, Lâm Yến giúp đỡ cởi lưng quần mẹ ra.
“Kim tiêm lớn như vậy….” Ông Lâm nhìn trân trân kim tiêm không nói nên lời.
Lâm Yến thấy mẹ cô lặng lẽ hí mắt ra một chút: “A………không.” Bà nắm quần la lớn chạy qua một bên.
“Ha ha ha.” Bác sĩ nhịn không được cười lớn, “Bà ấy bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể chạy nhanh như vậy. Tốt rồi, không có bệnh.” Cô dọn đồ rồi rời đi, ba người trong nhà tôi lại yên lặng nhìn nhau…..
“Tôi đánh chết bà, bà già thối tha.” Ông Lâm tháo một chiếc giày, đuổi đánh vợ, Lâm mẹ chạy vòng quanh ghế salon, hoảng sợ kêu khóc, “ Yến, mau cản cha con lại.”
“Cha ơi, thôi mà.” Lâm Yến chỉ ở một bên gọi cũng không đi ngăn cản cha lại, Lâm mẹ sốt ruột muốn khóc.
Cho đến khi hai người đuổi mệt mỏi, thi nhau thở hồng hộc, bọn họ mới dừng truy đuổi, ông Lâm ngồi trên ghế salon, Lâm mẹ đứng ở một góc trong phòng khách.
“Được rồi, mẹ không có bệnh thì tốt quá. Cha, con đi chợ mua đồ, làm mấy món cha thích ăn.” Cô hướng về phía mẹ ,gọi “Mẹ cùng con đi chợ không?.”
Lâm mẹ nhìn chồng, cẩn thận đi men theo góc tường, đi đến cửa, vội mở cửa thật nhanh chạy ra ngoài, làm ông Lâm giận đến mặt đen thui.
“Cha, mẹ đã sống với cha cả đời, mẹ là người thế nào cha còn không biết sao? Hàng năm lúc vụ mùa bận rộn mệt mỏi, mẹ không phải là đến lúc sinh nở thì là bị bệnh, chỉ là vì không muốn giúp cha làm việc thôi. Năm 90 vì không muốn làm việc mẹ lại giả bộ mang thai làm cán bộ kế hoạch sinh đẻ cuống cuồng tìm đến trường học, muốn Hiệu trưởng uy hiếp cha, nếu mẹ còn sinh con sẽ không cho em trai đi học, làm hai em ở nhà khóc ầm lên mẹ mới thành thực, yên lặng được mấy năm, bây giờ mẹ lại như vậy cha sao lại quên mất chuyện này chứ?”
Ông Lâm nhìn cửa chằm chằm, nổi giận đùng đùng, Lâm Yến thở dài xách giỏ đi.
Lâm mẹ núp ở một bên cửa, nhìn thấy là con gái mở cửa mới thở phào nhẹ nhõm bước ra, Lâm Yến trừng bà một cái, bà cười ngượng ngùng.
“Mẹ, cha vẫn rất thương mẹ, cho dù bận rộn đến đâu cũng rất ít để mẹ xuống ruộng làm việc, mẹ chỉ cần đem cơm cho cha, dọn dẹp nhà một chút, mấy việc này mẹ đều không làm được sao? Ai, con cũng không biết mẹ nghĩ thế nào, một ngày nào đó, cha mệt mỏi ngã xuống, không ai chăm sóc mẹ thì mẹ sống thế nào? Mẹ thấy có thể trông cậy vào con trai không?”
Không biết là Lâm mẹ vì âm mưu không được như ý mà tiếc nuối hay là cảm thấy xấu hổ, bà cúi đầu không nói lời nào.
Đi ra cổng Cư xá không xa, mùi gà quay từ trong tiệm bay ra, Lâm mẹ không nhịn được, kéo tay con gái nói: “Yến, mua gà quay được không? Mẹ đã lâu không được ăn thịt gà.”
Ai, sao không có cuộc thi da mặt dày chứ, nếu không mẹ cô nhất định sẽ được giải thưởng lớn.
“Yến.”
“Mẹ, một lát mua xong đồ ăn, chúng ta đi mua mấy con gà con về nuôi.”
“Ý con là gì?” Lâm mẹ có chút khó hiểu, còn giận dỗi con gái không có đồng ý nghe theo lời bà.
“Là con không đủ tiền mua gà quay đó, con mua gà con về nuôi, nếu mẹ muốn ăn lần tới đến sẽ có.”
“Thôi đi.” Lâm mẹ thẹn quá hóa giận, đánh Lâm Yến, “Cô có thể mua nhà lớn như kia, vậy mà không chịu mua gà ẹ già ăn.”
“Mẹ, nếu mẹ giúp cha làm việc thì đừng nói là thịt gà, mẹ muốn ăn hải sản con cũng mượn tiền mua ẹ.”
Lâm mẹ không nói lời nào một lúc lâu, cuối cùng mắng nhỏ trong miệng nói Lâm Yến không có lương tâm.
“Mẹ, con còn nhớ trước kia cụ nói, có con trai vạn sự sung túc, mẹ muốn ăn gà nói với em trai con đi.”
“Cô………..”
“Con vay ngân hàng hai mươi vạn, Giai Hào mua nhà cha trợ giúp mấy vạn, em ấy cũng không cần nợ bên ngoài một phân tiền nào.”
“Cô chỉ là không muốn nhìn tiểu Hào sống tốt thôi.” Lâm mẹ lập tức trừng mắt với con gái.
“Con chỉ giận là nó chưa từng mua gà ẹ ăn, con đang đau lòng ẹ đấy.”
“Ai cần cô……..” Lâm mẹ vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng âm thầm thấy may mắn mình phản ứng nhanh.
Lâm Yến không để ý đến mẹ cô nữa, bước nhanh về phía trước, nghe thấy bà nói thầm ở phía sau: “Bệnh xong tính tình cũng thay đổi, có chút việc nhỏ cũng tức giận như vậy.” Thấy con gái đã đi xa, Lâm mẹ vội vàng đuổi theo, chỗ này bà còn chưa đi qua, lạc đường thì phiền phức lắm.
Khi hai người đi chợ về, Lâm Yến cố ý đối đầu với mẹ, nhất quyết không chịu mua thịt gà, chỉ mua một chút thịt heo cùng ít rau răm, cha thích ăn thịt xào, hôm nay có món này ăn là được rồi.
Một nhà ba người ăn cơm xong, lại ngủ một lát, Lâm Yến thu dọn một chút thức ăn làm sẵn, chuẩn bị tiễn họ về.
“Yến, nhìn hoa của con héo rũ rồi, mẹ giúp con tưới nước nhé.”
“Không cần đâu mẹ, con mới tưới xong, nước nhiều quá hoa chết mất.”
“Yến, con đi làm, ở nhà không có ai chăm sóc Tiểu Tường, mẹ ở lại giúp con nấu cơm cho nó.”
“Tiểu Tường trọ ở trường, trong tuần không về nhà.”
Lâm mẹ lấy cây lau nhà từ phòng tắm ra, giúp Lâm Yến lau chùi nhà.
“Mẹ, trước khi hai người đến con đã lau qua rồi, mẹ nhìn xem trên sàn còn rất sạch sẽ.”
Lâm mẹ lề mề lèo nhèo ngồi ở trong phòng, Lâm Yến liền cau mày nhìn bà bất đắc dĩ.
“Đi về nhà.” Lâm lão cha xách theo một túi lớn đồ ăn con gái cho, rống to với vợ.
Lâm mẹ bị dọa sợ khẽ run rẩy, trong miệng thì thầm: “Về thì về, ông kêu lớn như vậy làm gì.” Ánh mắt lại liếc ngả ngiêng khắp nơi, thấy chồng hung ác nhìn chằm chằm, bà mới vội vàng cúi đầu.
“Mẹ, về nhà cẩn thận nấu cơm, chăm sóc cha cho tốt. Mẹ nghĩ thử xem thế giới này ai đối xử với mẹ tốt nhất? Đừng để đến khi cha mệt mỏi, bị bệnh, không còn ai chăm sóc mẹ nữa, mẹ lại khóc nhè đấy.” Lâm Yến nói chuyện không hề nhẹ nhàng uyển chuyển, Mẹ cô hung hăng trừng cô một cái.
“Cha, con cho cha ba trăm đồng, việc thu hoạch cùng phơi lúa mạch đều thuê người về làm đi, không có thằng hai ở nhà giúp cha,cha cẩn thận không lại mệt mỏi. Hơn năm mươi tuổi rồi, thân thể không thể so với lúc trẻ nữa.”
Từ lần trước đến đòi tiền thất bại, ông Lâm bị chọc giận rất lâu, bây giờ thấy con gái chủ động đưa tiền, còn quan tâm ông như vậy, trong lòng có chút cảm động, trước kia con gái cho ông tiền cũng không có cảm giác này.