Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 12: Thật To Gan!
CẢNH BÁO CẢNH BÁO!!!!!!!!!!!!! Nam chính đã xuất hiện và …………….
Cầu phiếu đề cử!!!! Ủng hộ A Phong xông lên bảng, ủng hộ của các bạn là động lực, xin các bạn hãy ủng hộ nữa!!!!
Thứ hai, Hoàng Vĩ Lương về nhà, Lâm Yến ở trạm xe lửa đón anh, vừa thấy mặt mới hỏi thăm hai câu, Lâm Yến liền hàm hồ nói: “Qua mấy năm Tiểu Tường muốn thi vào trường trung học trong nội thành, em gặp được cơ hội mua một căn second hand, mượn Lý Tuệ bốn vạn. Chủ nhà thúc dục làm xong, em không kịp chờ anh trở vầ thương lượng.”
Hoàng Vĩ Lương ngồi xe lửa hai ngày hai đêm, đầu choáng não căng, căn bản không thể suy nghĩ, anh trấn an vỗ vỗ tay Lâm Yến: “Bây giờ một tháng anh có ba bốn ngàn, rất nhanh sẽ trả cô ấy số tiền kia, em không cần lo lắng.”
“Vậy em gọi điện thoại cho chủ nhà, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi làm xong thủ tục sang tên, ông ta được điều đi công tác ở thành phố khác, còn đi rất vội vã.”
“Được.” Hoàng Vĩ Lương trước sau như một nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lời của Lâm Yến anh không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Lâm Yến vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhà, đúng lúc đối phương có thời gian rảnh, bọn họ liền trực tiếp gọi xe đi phòng quản lý nhà đất, Chủ nhà đã chờ họ ỏa cửa rồi, trong đại sảnh im ắng không có người nào, khá nhiều nhân viên đánh tú lơ khơ trên máy vi tính, tuy rằng thời gian bọn họ làm việc chậm chạp, nhưng không tới một giờ thủ tục đã làm tốt lắm.
Ngồi xe về nhà, Lâm Yến cầm giấy chứng nhận nhìn lại, thấy phía trên viết rõ tên mình và Hoàng Vĩ Lương, kích động rơi nước mắt: “Vĩ Lương, chúng ta có nhà rồi.”
“Nhìn em có thu hoạch này, second hand liền làm em cao hứng đên như vậy, chờ anh kiếm được tiền, cho em mua thêm đồ mới.” Hoàng Vĩ Lương vươn tay vòng qua vai vợ, một tay khác ôn nhu lau nước mắt của cô.
Lâm Yến còn lo lắng anh chê căn nhà này đắt, thấy anh dễ dàng tiếp nhận như vậy, không nhịn được thở dài một cái.
Về đến nhà, Hoàng Vĩ Lương ăn cơm xong liền nằm xuống ngủ, vé xe lửa mua quá khó, một vé giường nằm bọn cò đòi anh ba trăm đồng, anh không nỡ, liền mua một ghế cứng ngồi trở về, ghế ngồi cứng trong toa xe chen chúc đến nước chảy không lọt, căn bản là không thể ngủ được, anh bị vây hãm đến mệt mỏi, này vừa nằm xuống, từ giữa trưa hơn một giờ liền ngủ thẳng đến bảy giờ sáng hôm sau, , Hoàng Bằng Tường đi học, anh mới tỉnh dậy.
Lâm Yến nhìn anh như vậy, đau lòng nói: “Tiền có quý giá cũng không quý bằng thân thể mình, sau này đừng như vậy.”
“Không có việc gì, thân thể anh rất khỏe mạnh.” .” Hoàng Vĩ Lương nói xong đi ra ngoài rửa mặt.
Ăn điểm tâm, Hoàng Vĩ Lương chợt nhớ tới cái gì, hỏi Lâm Yến: “Anh nhớ cư xá Tân Hoa rất đắt, làm sao em được tiện nghi như vậy, có hơn bốn vạn?” Hôm qua đầu óc anh thật không tỉnh táo, bậy giờ ngủ đủ rồi, lúc này mới tính sổ sách cùng vợ.
“Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói.” Lâm Yến kinh ngạc nhìn Hoàng Vĩ Lương một cái, thì ra là ngày hôm qua anh hồ hồ đồ đồ ký xuống, không có nhìn giá tiền căn nhà, khó trách anh không chút do dự, cô không muốn thảo luận vấn đề này lúc anh ăn cơm, sợ anh không tiêu hóa được, liền chỉ chỉ đồ ăn nói.
Hoàng Vĩ Lương húp một hớp cháo đậu đỏ, híp mắt hài lòng thở phào nhẹ nhõm, căn nhà nhỏ bé đơn sơ, làm anh thấy thân thiết bội phần, bát cháo sềnh sệch, chút thức ăn ngon miệng, còn có bánh bao mềm xốp, cùng làm cho anh thấy thỏa mãn. Ăn uống no đủ, nhìn vợ dọn bàn, anh vội vàng lại gần: “Anh giúp em rửa chén, này mùa đông, phụ nữ bọn em sợ lạnh.”
Lâm Yến kinh ngạc nhìn chồng, không nhớ rõ kiếp trước anh có giúp mình làm việc nhà, không khỏi bưng nồi ngẩn người, hai tay Hoàng Vĩ Lương nắm tay cô, ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay cô.
Mặt Lâm Yến lập tức nóng lên, ăn no ngủ đủ, anh thật có tinh thần. Cô đùa giỡn đem cái nồi đưa cho anh: “ Hôm nay liền vất vả cho anh, em đi sửa soạn một chút, một lát chúng ta đi xem nhà.”
Hoàng Vĩ Lương không nghĩ đên vợ anh để anh để anh rửa chén thật, nhịn không được cười khổ một cái: “Em bại hoại.” Bất đắc dĩ xoay người bưng nồi ra ngoài.
Phân xưởng không có làm việc, đã đến kỳ nghỉ rồi, trong hành lang có người đi làm thêm, có người về nhà, nhao nhao ồn ào, nhiều người thấy Hoàng Vĩ Lương, liền cùng anh chào hỏi, còn có người chưa nói mấy câu liền hỏi anhra ngoài kiếm được bao nhiêu tiền, nghe anh nói một con số hâm mộ tấm tắc, Lâm Yến còn nghe thấy người nhỏ giọng nói “Xuy”
Cô lơ đễnh cười một cái, mọi người là vậy, có hâm mộ thì có ghen tỵ, oán hận cũng sẽ theo đến.
Hoàng Vĩ Lương rất nhanh đã quay lại, anh đem nồi chén sạch sẽ đưa cho Lâm Yến sắp xếp, mình thì ngồi bên bàn cơm, rút một điếu thuốc, dùng hột quẹt đốt, hung hăng hít một hơi, toàn bộ động tác rất thuần thục.
“A, nửa năm không gặp, anh giỏi rồi nha.” Kiếp trước Lâm Yến rất ghét anh hút thuốc, mấy năm sau này, Hoàng Vĩ Lương thường ho khan, có khi ho đến nửa đêm không ngủ được, làm Lâm Yến vừa giận vừa đau lòng.
“Là em làm hại?” Hoàng Vĩ Lương dụi tắt thuốc, bước tới ngồi chen chúc bên cạnh Lâm Yến.
“Em sao….”
“Không đợi Lâm Yến nói xong, Hoàng Vĩ Lương liền hôn lên mặt cô một cái, “Nhó em, làm sao không phải em làm hại?” Vừa nói liền đưa tay ôm cô vào ngục.
“Chúng ta còn đi xem nhà.”
“Không vội, ăn cơm trưa rồi đi.” Hoàng Vĩ Lương cũng không thèm hỏi giá nhà, hô hấp của anh cực nóng, phun lên mặt Lâm Yến, làm tim cô cũng đập nhanh hơn.
Hoàng Vĩ Lương đóng cửa, hai người tận lúc đè nén, sợ hàng xóm nghe thấy thanh âm, không để bọn họ hoàn thành tiểu biệt thắng tân hôn kiều diễm.
Nằm trên giường, Hoàng Vĩ Lương ôm vai vợ: “Yến, theo anh làm em chịu khổ.” Anh tùy tiện cảm khái một câu, làm Lâm Yến rơi nước mắt.
“Em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Làm sao lại khóc như vậy rồi?” Kiếp trước, cho dù trời sập Lâm Yến cũng không có ở trước mặt anh khóc sướt mướt như vậy. Trong nhận thức của Hoàng Vĩ Lương, vợ anh còn kiên cường hơn đàn ông con trai, cũng chính sự kiên cường này, làm tim anh đập thình thịch, bắt đầu hành trình hai năm theo đuổi vợ.
Nước mắt Lâm Yến chảy càng nhiều hơn.
“Đừng khóc, anh không phải là không có công việc nha, cuộc sống chúng ta sẽ có cuộc sống dễ chịu hơn.” Phát hiện càng an ủi, nước mắt vợ càng nhiều, Hoàng Vĩ Lương nháy mắt mấy cái, dời đề tài, “Không phải là em nói đưa anh đi xem nhà sao?”
“Nga, đúng rồi.” Lâm Yến đứng dậy, mặc xong quần áo liền dùng nước trong chậu rửa mặt, tùy ý lau qua một cái, vỗ vỗ, lúc này mới quay đầu nói với chồng: “Đi thôi.”
Hoàng Vĩ Lương đi đến bên cạnh Lâm Yến, đột nhiên ôm chặt cô, vuốt vuốt mặt cô mấy cái, lại hôn một cái: “Mới nửa năm không thấy, làm sao lại thấy em càng trẻ hơn ? Làm anh rất không yên tâm.”
“Anh nói gì?” Một câu sau anh nói vô cùng mơ hồ, Lâm Yến không nghe rõ.
“Đi, đi xem nhà.” Hoàng Vĩ Lương buông tay, hai người một trước một sau ra cửa.
“Căn nhà này rốt cuộc là bao nhiêu tiền a? Trừ mượn Lý Tuệ, có phải em cũng mượn người khác hay không?” ngồi lên taxi, Hoàng Vĩ Lương nhớ tới vấn đề hồi sáng.
“Ừ, em vay thế chắp.” Lâm Yến thành thật nói.
“Vay thế chấp bao nhiêu?” Hoàng Vĩ Lương vừa nghe vay thế chấp, biểu cảm trên mặt liền nghiêm túc lên.
“Hai mươi vạn.”
“A? Em …..em…….” Nếu không ở trên taxi, Hoàng Vĩ Lương chắc chắn nhảy lên, con số này thật có chút nhiều, hai người bọn họ, gần bằng tiền thu nhập năm năm, hiện tại anh rốt cuộc có thể thoát khỏi cảnh vay mượn tiền để sống, thế nhưng một tay vợ anh làm như vậy, thật làm người ta khó có thể đón nhận.
“Em thật to gan!” Hoàng Vĩ Lương không có cách nào chỉ có thể trợn mắt nhìn vợ mình, trước kia ngày ngày ở nhà cũng không cảm thấy vợ con bên cạnh là hạnh phúc cỡ nào. Nửa năm nay ở bên ngoài làm anh thấy tịch mịch bội phần, , vợ càm ràm con trai làm nũng, khi anh nghĩ đên như âm thanh đẹp tuyệt vời, thậm chí trên đường về nhà, nghĩ tới có thể nhìn thấy vợ con, làm anh không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào, kích động đến ngủ thế nào cũng không được.