Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm – Chương 95: Ho Ra Máu
Lưu Quang Tĩnh có nằm mơ cũng không nghĩ Sở Quân Huân dám bắn ông ta, đỉnh đầu bốc lên lửa giận phừng phừng, ánh mắt như dao găm mà phóng thẳng đến anh, ông ta nghiến răng cay nghiệt.
“Sở Quân Huân, tôi đối xử không bạc với cậu, vậy mà cậu dám làm ra chuyện tán tận lương tâm đến như vậy, đúng là không bằng súc sinh tôi nuôi trong nhà.”
Sở Quân Huân nghe ông ta nói mà khẩy môi cười lạnh, giọng đáp lại đầy giễu cợt.
“Không phủ nhận một việc rằng ông đã nâng đỡ tôi, nhưng tôi không hữu dụng với ông thì ông có làm thế không? Tôi dốc sức vì ông bảo vệ từng tất đất, vậy mà ông lại đi dung túng cho con gái mình tàn sát người của tôi.”
Sở Quân Huân bỗng nhiên trợn mắt hung tợn, nỗi hận lại dâng lên khiến anh lại bắn tiếp vào một cánh tay của Lưu Quang Tĩnh.
Ông ta ngay lập tức ngã ra sàn, máu xung quanh bắn ra dây bê bết.
“Lưu Quang Tĩnh, đừng nghĩ rằng tôi không biết những gì ông làm.
Không có sự cho phép của ông, Lưu Bội Nhi có thể sai khiến đám sát thủ đó đến Thiên thành, ra tay giết hại cả mấy chục cấp dưới của tôi sao? Ông vốn dĩ đã thu phục được tôi rồi, nhưng do ông tham lam, cùng với đứa con gái vừa nhận lại, làm đủ trò để khiến tôi cưới cô ta, trở thành người nhà của ông, gọi ông một tiếng cha, để tôi trung thành, làm việc cho ông suốt đời.
Ông đúng là đặc trưng cho loại người không biết thể nào là đủ.
Vậy nên đừng vội oán trách tôi, kết cục này chính là do ông tự chuốc lấy.”
Nét mặt của Lưu Quang Tĩnh không có lấy một chút hối hận, ông ta cố kìm lại cơn đau đớn mà cổ nổi đầy gân guốc, vẫn còn cố sức gồng sức lên để chế giễu anh.
“Vì một ả đàn bà mà phản bội ân nhân của mình, đúng là khốn kiếp.
Cậu nghĩ sau khi giết tôi, cậu có thể ngồi lên được cái ghế Thủ tướng sao? Nằm mơ đi, rồi sẽ nhanh thôi các thống soái khác sẽ băm cậu ra thành trăm nghìn mảnh.”
Lưu Quang Tĩnh nghiến răng ken két, đôi mắt vằn đỏ ngầu nhìn anh đầy oán khí.
Ông ta đã biết chuyện của anh và Lâm Liên Kiều từ lâu, thế nên mới phó mặt cho Sở Quân Bội Nhi giải quyết, để tránh việc tạo ra thù oán với anh.
Thế mà Sở Quân Bội Nhi lại không giải quyết khôn khéo, để mọi chuyện thậm tệ tới nước này.
Nhưng ông ta một chút cũng không muốn thừa nhận thất bại, mà lại cố ý nhân lúc có đám cấp dưới của anh ở đây, nhấn mạnh kết cục thê thảm của anh trong tương lai để bọn họ lung lay ý chí.
Thế nhưng bọn họ lại không hề có phản ứng gì, càng khiến ông ta trở thành trò hề, một kẻ hát kịch tự diễn tự cười.
Sở Quân Huân đứng dậy rời khỏi giường, anh hiên ngang đứng trước mặt ông ta nghiêm giọng nói.
“Lưu Quang Tĩnh, bởi vì ông quá độc đoán nên những gì tôi nói từ nãy đến giờ ông vẫn không hiểu thì phải.
Tóm lại, tôi đây không muốn giết ông, cũng không cần cái ghế Thủ tướng của ông, tôi chỉ muốn ông phải tuyên bố từ chức, để lại chức vụ cho một người xứng đáng hơn, nếu không…”
Lưu Quang Tĩnh bỗng nhiên bật cười như được mùa, ông ta thấy yêu cầu của anh quá đỗi nực cười, hệt như một đứa ngốc đang bàn điều kiện.
Ông ta nhướng mắt cao ngạo nói.
“Nếu không thì sao? Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý?”
Lưu Quang Tĩnh đang muốn kéo dài thêm thời gian cho hai con trai của ông ta thuận lợi rời khỏi Hoa Thành, trong đầu vẫn đinh ninh rằng tính mạng của ông ta vẫn còn có giá trị.
Nhưng Sở Quân Huân kịp nói ra một chuyện, khiến vẻ mặt giương giương tự đắc của ông ta ngay tức khắc đông cứng, sau đó liền trở nên méo mó khó coi.
“Con gái của ông, châm cho nhà vợ tương lai của tôi một mồi lửa, tôi thay vợ tương lai của tôi, trả lại cho dinh thự của ông cũng bằng một mồi lửa.
Cả dinh thự của ông, chắc bây giờ đã sáng nhất đêm nay rồi.
Còn hai con trai của ông đang trốn lén lút trong quân doanh, cũng được tôi cho người để mắt rất tận tình.
Nếu ông không đồng ý, thì tôi chỉ có thể… dàn xếp một vụ rơi trực thăng… thế nào?”
“Mày…”
Lưu Quang Tĩnh bị anh làm cho nổi cơn thịnh nộ đến mức tức run người, nhưng bị hai vết thương không ngừng chảy máu khiến ông ta toàn thân như tê liệt chẳng làm được gì.
Ông ta chưa bao giờ rơi vào cảnh thảm hại như thế này, cảm thấy không phục, mồm mép vẫn không ngừng oán thán, chửi rủa.
“Sở Quân Huân, dám hại gia đình tao, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp, đồ súc sinh.”
Sở Quân Huân cười nhạt, tiếc cho một người lãnh đạo xuất chúng giờ đây chỉ có thể đấu khẩu, thật thê thảm.
Anh nhìn ông ta với ánh mắt khinh rẻ, cũng không muốn dây dưa phí lời với ông ta nữa, thay vì nói nhiều thì anh nên hành động dứt khoát.
Anh lạnh lùng ra lệnh, nhấn mạnh từng chữ một chỗ ông ta nghe cho rõ.
“Mạc Đinh, báo với người bên quân doanh, mở đường cho Lưu Quang Huy, Lưu Quang Bảo lấy trực…”
“Được rồi, tao sẽ từ chức, không được làm hại đến con tao.”
Lưu Quang Tĩnh gấp rút chen vào lời của Sở Quân Huân, vẻ mặt đã vô cùng bất lực.
Bàn tay ông ta siết chặt, tình thế bây giờ chỉ buộc ông ta phải thuận theo, nếu không cả Lưu gia sẽ bị tuyệt hậu.
Sở Quân Huân nhếch môi khẽ gật đầu hài lòng, liền phất tay cho người lôi ông ta đi trị thương.
Nhưng hai phát súng đó anh đều nhắm vào xương của ông ta, nên cho dù vết thương có lành, cơ thể của ông ta cũng không thể còn nguyên vẹn như trước.
Đây chính là hậu quả mà ông ta đáng phải nhận vì đã dung túng cho Sở Quân Bội Nhi hãm hại người anh yêu.
Trước khi đưa ông ta rời khỏi, ông ta có hỏi anh một câu, ông ta muốn biết tại sao đám sát thủ của ông ta lại biến mất.
Ngoại trừ một đội đang ở Thiên thành, thì vẫn còn lại gần trăm người.
Bọn họ từ nhỏ đã mồ côi, được ông ta thu nạp trong chiến tranh, được huấn luyện khắc nghiệt đến độ máu lạnh, nên nói là bị thu phục hay bị uy hiếp, là chuyện không thể nào xảy ra.
Sở Quân Huân cũng không giấu giếm, anh còn vừa nói vừa nhìn ông ta cười trào phúng.
Chỉ đơn giản là anh lợi dụng Sở Quân Bội Nhi, lấy con dấu của cô ta ra lệnh cho bọn chúng chia ra làm nhiệm vụ ở nhiều nơi khác nhau.
Bọn chúng một khi tách ra, thì có là thần hủy diệt cũng không thoát khỏi những đội quân anh đặt biệt huấn luyện riêng để đối phó với bọn chúng.
Nhắc đến chuyện này, cũng phải nói là nhờ công ông ta cho phép Sở Quân Bội Nhi dùng người, nếu không thì việc đối phó với những kẻ có xu hướng chiến đấu liều chết đó cũng khá gian truân.
Từ khi anh được điều đến Thùy biên đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị, công sức bỏ ra trong nửa năm không ngừng nghỉ, anh cũng đã lường trước tất cả trường hợp xảy ra, vậy nên để vạch lá tìm sâu, mò mẫm ra tìm kẽ hở trong kế hoạch của anh thì phải nói như mò kim đáy bể.
Lưu Quang Tĩnh nghe xong, trong ánh mắt liền cho thấy một vẻ vô cùng phức tạp, sau đó ông ta buông mình, để yên cho cấp dưới của anh đưa đi mà không nói tiếp một lời nào.
Quân sĩ dần lui ra ngoài, cánh cửa đóng cạch lại, bây giờ trong phòng chỉ còn Sở Quân Huân và Mạc Đinh.
Anh bỗng nhiên ngồi thụp xuống giường, ho rất dữ dội, bàn tay che miệng cảm nhận được một thứ chất lỏng vừa trào ra, lúc anh đưa tay ra, lòng bàn tay đã dính đầy máu đỏ.
“Sở Quân gia, máu…, ngài ho ra máu…”
Mạc Đinh hoảng hốt, nhất thời vì lo lắng mà nói năng lắp bắp.
Sở Quân Huân hiểu rõ tình trạng của bản thân, anh vẫn rất bình tĩnh, vào giây phút then chốt này anh phải cần tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Mạc Đinh, đừng lo lắng cho tôi.
Mau chuẩn bị cho buổi tuyên bố từ chức của Lưu Quang Tĩnh đi, trong nội bộ chính phủ vẫn còn có kẻ âm thầm chống đối, chắc chắn sẽ gây rối để cứu ông ta.
Tìm ra kẻ đó, lập tức cách chức, thu hồi tài sản để làm gương.”
Mạc Đinh nghe xong, tạm gác lại âu lo mà cúi đầu nhận lệnh, lúc anh ta định rời khỏi, đột nhiên anh lại hỏi.
“Cô ấy… thế nào rồi?”
“À, ngài nói Lâm tiểu thư sao, cô ấy vẫn ổn, đang bị giam lỏng ở một khách sạn, vẫn đang đợi ngài định đoạt.”
Sở Quân Huân thở dài ra một hơi, giọng nói đã trở nên dịu lại như rất nhẹ nhõm.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy, đợi vết thương đỡ hơn một chút, tôi sẽ đích thân đến gặp.”
Sở Quân Huân rất muốn gặp cô nhưng lại không thể để cô nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này.
Anh đã đợi khoảnh khắc được yên bình sống bên cạnh cô lâu lắm rồi, nên cố đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Bây giờ anh cũng chẳng còn gì để lo lắng nữa, vì biết cô đã an toàn ở nơi mà anh có thể tìm được..