Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm – Chương 76: Giấc Mộng Kỳ Lạ
Sở Quân Huân Huân xoay người rời đi nhanh chóng, Sở Quân Bội Nhi bộ dạng thất thần, đôi chân run rẩy đứng không vững phải tựa người vào ghế.
Đi theo anh đã nhiều năm, cô ta thừa biết tính cách của anh, một khi đã không còn thứ gì uy hiếp anh được, thì anh sẽ biến thành một con thú dữ hoang dã, điên cuồng tấn công chỉ để tước đoạt được mạng sống của mục tiêu.
Việc nắm tính mạng của Lâm Liên Kiều trong tay cũng giống như nắm giữ một chiếc bùa ngải sinh mệnh, nó có thể mang đến cho cô ta sự thỏa mãn và hạnh phúc, nhưng nếu như để mất rồi, tai ương sẽ liên tục ập đến, thậm chí phải trả giá bằng cả tính mạng.
Sở Quân Huân bất ngờ đến đây và nói Lâm Liên Kiều mất tích, chính Sở Quân Bội Nhi cũng đang hoang mang không biết vì sao, đám sát thủ ở Thiên Thành chưa từng thông báo cho cô ta về việc đó.
Còn đúng hai ngày nữa là lễ đính hôn sẽ diễn ra rồi mà lại xảy ra chuyện này, cô ta không muốn mọi thứ cô ta dày công sắp đặt, chờ đợi gần nửa năm trời, trong một lúc lại bị hất đổ xuống vũng bùn như thế.
Gương mặt của cô ta bơ phờ, ánh mắt có chút loạn nhanh chóng chạy đến nhấc điện thoại lên, từng ngón tay quay số cũng bất giác trở nên gấp gáp đến run rẩy.
Cô ta dường như không thể đứng yên được trong khi điện thoại chỉ nghe từng tiếng bíp, cho đến khi một giọng nói trầm khàn của một người đàn ông ở đầu dây bên kia thốt lên, cô ta ngay tức khắc đứng sựng, thay vào đó là mắt mở lớn hết cỡ, cơ miệng giãn ra dồn sức quát.
“Lâm Liên Kiều đâu? Sao cô ta mất tích các người không báo ngay cho tôi biết, hay các người dám tự ý hành động mà không có chỉ thị hả?”
Giọng người đàn ông có vẻ cũng bất ngờ.
“Tiểu thư nói gì chứ? Lâm Liên Kiều mất tích rồi?”
Sở Quân Bội Nhi bàng hoàng, nắm tay siết chặt dây điện thoại, giọng nói hạ xuống có cảm giác rất đè nén.
“Giọng điệu này là sao? Không lẽ các người không theo dõi cô ta nên cô ta mất tích các người cũng không biết?”
Giọng nói của đầu dây bên kia vẫn vô cùng điềm nhiên đáp lại, không hề tỏ ra lúng túng, còn vô cùng tự tin.
“Tác phong của chúng tôi trước giờ đều chưa từng theo dõi ai, chỉ đợi lệnh rồi trực tiếp làm việc…”
Không kịp để người đàn ông nói hết, cơn nóng nảy cuộn trào trong lòng Sở Quân Bội Nhi ngay tức khắc dâng tới cực điểm, việc cô ta cố giữ bình tĩnh dường như là không thể.
Mỗi câu mỗi chữ đều trút vào nỗi tức tối mà quát tháo.
“Một lũ tự mãn, mau đi tìm cô ta cho tôi, nhất định phải tìm được trước khi người của Sở Quân Huân tìm ra cô ta.”
Nghe giọng mắng chửi chói tai phát ra từ loa điện thoại, người đàn ông sắc mặt vẫn vô cảm, có lẽ đã quá quen thuộc với việc này.
Đối với những người được gia đình của Thủ tướng đào tạo từ khi biết tập đi như hắn, thì hai chữ trung thành là tuyệt đối, nhưng cung cách làm việc đầy tự đắc vẫn mặc nhiên không đổi.
“Tiểu thư yên tâm, chỉ cần cô ta còn ở Thiên thành thì không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của chúng tôi được.”
Sở Quân Bội Nhi bỗng nhiên im lặng một lúc, hai hàng mày cau chặt như trong đầu vừa hình thành nên một ý nghĩ gì đó.
“Tiểu thư, nếu không căn dặn việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây, tôi sẽ báo lại cho cô khi tìm được cô ta.”
Người đàn ông nói rồi liền hạ máy xuống, lúc này giọng nói của Sở Quân Bội Nhi lại vang lên.
“Khoan đã, trước khi tìm cô ta thì làm một việc, thiêu rụi Lâm gia, giá họa cho người của phủ thống soái.”
Người đàn ông không cần biết nguyên do hay đúng sai, hắn ta lập tức nhận lệnh.
Sở Quân Bội Nhi lúc này mới thả lỏng cơ mặt, cô ta dập máy xuống, ánh mắt toát lên tia vô cùng quỷ quyệt.
“Ha, nếu Lâm Liên Kiều trở mặt thành thù với anh, xem anh còn yêu cô ta được bao nhiêu?”
Cô ta còn làm ra vẻ tự trách, đáng lẽ ra cô ta nên nhằm vào Lâm gia ngay từ đầu, như vậy mới có sức răng đe Sở Quân Huân hơn, hôm nay cũng không có chuyện anh dám đến đây lớn tiếng đe doạ ngược cô ta.
Chỉ cần để Lâm Liên Kiều còn sống, ép anh gạo nấu thành cơm với cô ta, đến khi gia đình đuề huề êm ấm, con cái đầy nhà, anh rồi cũng sẽ dần dần quên sự tồn tại của cô.
Đến lúc đó, cô ta sẽ không để cô còn xuất hiện trên cõi đời này nữa, tránh việc trái đất tròn lại gặp nhau.
Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy sung sướng thỏa thuê, miệng cô ta bắt đầu ngâm nga mấy câu hát, chân nhún nhảy bước vào nhà tắm.
Tối đến, trong căn phòng lớn đã không còn sáng đèn, Lâm Liên Kiều đang sâu giấc trên chiếc sofa êm mịn, trên người đang đắp một tấm chăn dày, vì vào đêm đông nhiệt độ xuống rất thấp, lạnh vô cùng.
Thế nhưng vầng trán của cô lại xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi, nó càng lúc càng túa ra nhiều hơn.
Sắc mặt lúc này của cô trắng bệch, trông rất căng thẳng, chân tay vô thức chuyển động nhẹ.
Cô cảm thấy da thịt nóng rát, như bản thân đang đứng cạnh ngọn lửa lớn, đứng rất gần.
Tai cô loáng thoáng nghe thấy những âm thanh lắc rắc của đồ vật đang bị thiêu đốt, những hình ảnh cứ hiện ra mờ mờ ảo ảo.
Bất chợt trong một giây, mọi thứ hiện ra trước mắt cô rõ nét đến từng chi tiết.
Là một đám cháy lớn ở một nơi cô cực kỳ quen thuộc, hai mắt cô bất ngờ trợn trừng lớn khi nhìn thấy bóng dáng của cha mình đang thấp thoáng giữa ngọn lửa dữ dội, ông hướng mắt ra nhìn cô với ánh mắt cùng cực bi thương.
“Cha, cha…”
Ảo ảnh biến mất, cô giật mình ngồi bật dậy, miệng vẫn lớn tiếng gọi cha, đến khi hai mắt mở ra hẳn, cô mới nhận thức được đó chỉ là mơ.
Nhưng dù là vậy, cảm giác của cô vẫn có gì đó chân thật đến kỳ lạ.
Cô đưa tay áp lên lồng ngực của mình, nó vẫn đập mạnh xốn xang kèm theo cơn nhức nhối khó chịu.
Cô vô tình làm Thẩm Dịch Nhiên thức giấc, anh ta bật đèn ngủ nhìn qua phía cô, mặt nhăn nhó quở trách.
“Có chuyện gì vậy, đừng có giở trò để tôi nhường giường cho cô đấy? Tôi không dễ mắc lừa đâu.”
Cô không có tâm trí để tâm đến lời nói của anh ta, người thở hộc ra liên tục, mồ hôi trên người cũng chưa chịu ngừng tiết ra.
Tay cô để trước ngực nắm chặt thành đấm, đầu óc bỗng nhiên nặng trĩu đến kỳ lạ.
“Sao lại cảm thấy bất an vậy chứ?”
Cô nhắm mắt, tự vỗ về bản thân để điềm tĩnh lại, nhưng những ký ức trong giấc mơ vụt bay đi như cái nhìn thoáng qua, nó đọng lại một cách rất mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ nhất là cô đã nhìn thấy cha.
Thẩm Dịch Nhiên cảm thấy biểu hiện của cô không đúng, anh ta ngay lập tức lật chăn ra, bước nhanh xuống giường đi tới.
“Kiều Thanh, này.”
Thẩm Dịch Nhiên phải vỗ vai cô nhiều lần cô mới giật mình nhận ra mà trả lời.
“Tôi không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, anh ngủ tiếp đi.”
Anh ta nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn liền chắt lưỡi, lại không muốn cô nghĩ mình mềm lòng nên cố tỏ ra gượng ép nói.
“Lên giường nằm đi, lần cuối tôi nhường cô đấy.”
“Không cần đâu.”
Cô thẳng thừng khước từ, sau đó liền kéo chăn nằm xuống, quay người hướng vào trong ghế.
Bất chợt, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang lăn xuống từ khóe mắt, đưa tay lên quẹt nhẹ qua, cô cảm nhận được sự ẩm ướt.
Vẻ mặt bỗng chốc đơ ra sững sờ, cô không ngờ rằng chính cô lại rơi nước mắt lúc nào không hay biết.
“Rốt cuộc thì mình bị làm sao vậy chứ?”
Cơn mơ vừa rồi cô đã cảm thấy kỳ lạ, lại thêm dòng nước mắt tự nhiên chảy xuống thế này nữa, trong lòng cô có chút linh cảm xấu, không biết đây có phải là điềm báo gì không? Nhưng vừa mới nghĩ tới, cô nhanh chóng lắc đầu xua ngay đi cái suy nghĩ không may đó mà tự trấn tĩnh đầu óc.
Cô cố nhắm mắt ngủ lại, không suy diễn viển vông nữa.