Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 72: Ngất Xỉu


Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm – Chương 72: Ngất Xỉu


Thẩm Dịch Nhiên vì bức bối trong lòng đã uống rất nhiều rượu, rồi đến tìm một người phụ nữ khác để giải tỏa.

Bà chủ quán trà này cũng có kinh nghiệm vài lần hầu hạ anh ta trên những chuyến tàu dài ngày như thế này rồi.
“Ngài Thẩm, nhanh vào đi, em không chịu nổi nữa rồi, ngài Thẩm.”
Người phụ nữ toàn thân nhẵn nhụi nằm dưới thân của Thẩm Dịch Nhiên, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, miệng cứ thốt lên mấy lời nói gợi tình mà chỉ có ở không gian riêng tư mới dám nói ra.
Thẩm Dịch Nhiên không giống như mấy lần trước mà trực tiếp vào việc, anh ta dây dưa cắn hết nơi này đến nơi khác trên người người phụ nữ đó, không phải là cắn yêu, mà từng nhát cắn đều muốn rướm máu, rất đau.
Người phụ nữ biết rằng tâm tình của anh ta đang không tốt, nếu cô ta làm anh ta mất hứng thì hậu quả không lường được nên cố cắn răng chịu đựng, giả vờ như rất thích mà người liên tục uốn éo, phát ra mấy tiếng rên rỉ tỉ tê.
“Ưm… ngài Thẩm… em là của ngài…”
Nhưng cô ta không biết, trong mắt của Thẩm Dịch Nhiên, cô ta chính là Lâm Liên Kiều, trong đầu của anh ta không thể nào thoát khỏi hình ảnh của cô được.
Đột nhiên anh ta thật tóc người phụ nữ một cách thô lỗ, vô thức mà nghiến răng nói.
“Cô là người phụ nữ đáng ghét nhất mà tôi từng gặp, nhưng tôi muốn cô, đừng để tôi gặp lại, tôi sẽ hành hạ cô tới chết.” 
“A…”
Người phụ nữ hét lớn khi Thẩm Dịch Nhiên thô bạo tiến vào, từng động tác đều như trút nỗi bực tức.

Anh ra nhìn xuống, thấy khuôn mặt Lâm Liên Kiều đau đớn, vật vã càng khiến anh ta sung sức, muốn chiếm trọn lấy cô.
Cũng cùng lúc này, Lâm Liên Kiều đang ở phòng, cô ngồi dưới sàn tựa người vào giường cùng với đồ dùng trong hộp cứu thương lăn lóc trên sàn. 
Cẳng tay dù đã băng bó xong xuôi, nhưng máu vẫn chảy ra thấm đẫm cả lớp ngoài cùng.


Rất lâu sau máu mới cầm được và cũng là lúc cô hoàn toàn kiệt sức.
Sắc mặt của cô tím tái, cổ đổ xuống từng giọt mồ hôi, tác dụng của xuân dược vẫn còn nên trong người vẫn còn cảm giác bức bách, toàn bộ các cơ trên người đều mềm nhũng.
Cô ngửa cổ nhìn lên trần, đầu óc cứ xuất hiện các ảo ảnh mơ hồ, vừa đau đớn vừa khó thở.

Miệng khô ráp mấp máy cùng với lòng ngực phập phồng, hơi thở không đều làm câu nói của cô đứt quãng.
“Chết tiệt! Sở Quân Huân, anh đang ở đâu chứ, khi gặp lại… em nhất định sẽ… sẽ hôn… anh.”
Cô mơ hồ, mắt cũng không còn hơi sức nào để mở, cứ thế mí mắt dần sụp xuống, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lâm Liên Kiều cũng không biết mình ngủ được bao lâu rồi nữa, cơn đau đớn cũng vụt tan theo giấc ngủ sâu.

Nhưng cô bất chợt bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa dồn dập, cô giật mình mở mắt dậy thì đã thấy căn phòng sáng trưng, theo đó là cơn đau từ cánh tay truyền lên rất buốt.
“Kiều Kiều, mở cửa đi Kiều Kiêu, cậu có ở trong đó không? Nếu có thì mau lên tiếng đi.”
“Là giọng của Điềm Á Hiên, cậu ấy được thả rồi.”
Cô thở ra nhẹ nhõm, nhưng cửa phòng vẫn bị đập liên hồi, có vẻ Điềm Á Hiên đang rất lo lắng cho cô.

Cô lại không tiện gặp mặt, chỉ cố hết sức lớn tiếng nói vọng ra.
“Tôi ở trong này, cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi muốn ngủ thêm một lát.” 
Điềm Á Hiên không tin cô, sợ cô chịu đựng một mình nên vẫn cố chấp tiếp tục nói.
“Không được, cậu mở cửa ra đi, tôi muốn xác nhận cậu không bị làm sao.”
Lâm Liên Kiều biết chắc cậu ta sẽ chẳng chịu đi nếu như không nhìn thấy cô tận mắt, cô chỉ đành gắng gượng đứng dậy, nén cơn đau xuống mà thay một bộ y phục sạch sẽ khác, cũng không quên mặc áo tay dài phủ lấp đi vết thương.
Cô nhanh chóng đi đến mở cửa, gương mặt chầm dầm giả vờ khó chịu vì bị đánh thức.
“Đúng là ngoan cố mà, này cậu thấy tôi rồi, yên tâm rồi chứ?” 
Điềm Á Hiên nhìn Lâm Liên Kiều một lượt từ trên xuống dưới dò xét, mọi thứ đều ổn cả, ngoại trừ khuôn môi có một vết máu đọng nhỏ, mắt cô còn có quầng thâm, trông khá mệt mỏi.
“Tên kia, tối qua hắn không làm gì cậu đó chứ?” 
Điềm Á Hiên để tay sau lưng siết chặt thành đấm, bình thường tuy có hơi ngờ nghệch nhưng cậu ta cũng vài phần đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì, mới khiến bộ dạng của cô trông thành thế này.

Trong đầu của cậu ta cực kỳ oán hận Thẩm Dịch Nhiên, cũng oán hận chính bản thân mình vì đã không bảo vệ nổi cô.
Lâm Liên Kiều sắp không trụ nổi nữa, cô nhanh chóng đáp để cậu ta không nghĩ nhiều mà rời đi.
“Không có, anh ta là bạn của Sở Quân Huân, tôi nói tôi là bạn gái của anh ấy anh ta liền thả tôi đi.


Nhưng tên đó thù rất dai, nhất quyết đến sáng mới cho thả cậu ra, tôi vì lo cho cậu bị anh ta hành hạ nên mới mất ngủ thế này đây, vậy mà cậu còn phá giấc ngủ của tôi.”
Cô nói với giọng trách móc một chút, nhưng lại khiến cho đầu óc căng thẳng của Điềm Á Hiên được giãn ra nhẹ nhõm.

Cậu ta đưa tay lên xoa đầu, cười cười ái ngại.
“Vậy thì may quá, cậu không sao là tốt rồi.

Tôi cứ tưởng… à, cậu ngủ tiếp đi, tôi không làm phiền cậu nữa.” 
“Ừm.” 
Lâm Liên Kiều gật đầu rồi ngay lập tức đóng sầm cửa mà không nói thêm câu nào nữa.

Điềm Á Hiên mím môi, tay chào tạm biệt chưa kịp đưa ra đã phải thu lại, ngay sau đó cậu ta cũng rời đi, khuôn mặt giãn ra một cách thoải mái. 
“Kiều Kiều, cậu yêu đúng người rồi, anh ta dù không có ở đây vẫn có thể bảo vệ cậu.

Thật tốt.” 
Lâm Liên Kiều sau cánh cửa ngồi thượt xuống, khuôn mặt cô nhăn nhó vội cởi chiếc áo khoác ngoài ra.

Nhìn xuống cánh tay lại một lần nữa ẩm ướt vì thấm máu.
“Đau quá, sơ cứu sơ sài nên động một chút là cứ rách ra, không biết trên tàu có bác sĩ không nhỉ?”
Lâm Liên Kiều cắn răng chịu đựng thêm, cô tháo băng gạc ra, băng bó lại lần nữa để nhanh chóng rời khỏi phòng đi tìm bác sĩ.
Tối qua cô bị vạch trần rồi nên không cần giả nam trang làm gì nữa.

Cô trở về là một cô gái trẻ trung sắp hai mươi, mặc một chiếc váy xanh dương tươi tắn được thiết kế tối giản và dài hơn bắp chân, trên vai khoác hờ chiếc áo, rảo quanh đi tìm kiếm những người là thuyền viên trên tàu để hỏi thăm, nhưng sau một hồi lâu, đều không có kết quả.

“Hỏi cả sáu bảy thuyền viên rồi, đều nói không có bác sĩ trên tàu, kỳ lạ thật.” 
Cô đi quanh mạn tàu, định hỏi thêm một vài người nữa thì bất chợt lại đụng mặt Thẩm Dịch Nhiên.

Trong lòng bất giác thầm chửi mắng.
“Lại là cái tên phiền phức này.” 
Thẩm Dịch Nhiên có vẻ không muốn nhắm mắt làm ngơ, anh ta khoanh tay, hất mặt đầy hống hách.
“Đang đi tìm bác sĩ chữa trị vết thương sao? Không có lệnh của tôi, không ai dám giúp cô đâu.” 
Lâm Liên Kiều nghe xong rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra anh ta nhúng tay vào, làm gì có con tàu lớn nào mà đến một bác sĩ cũng không có? Cô đột nhiên lại không còn ý định muốn tìm bác sĩ nữa, gió thổi qua làm cô lạnh cóng, bây giờ chỉ muốn trở về phòng nằm, đánh một giấc.

Cô thờ ơ không để lời nói của anh ta vào tai, cứ thế đi lướt nhanh qua.
Nhìn vẻ mặt cô hững hờ không quan tâm, Thẩm Dịch Nhiên càng cho rằng cô đang giả vờ mạnh mẽ thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta không nhịn được liền luôn miệng mỉa mai.
“Nếu chịu thành khẩn cầu xin, may ra tôi còn ra tay giúp…” 
Bỗng nhiên sau lưng phát ra một tiếng rầm, anh ta tức tốc quay người lại thì thấy Lâm Liên Kiều đã nằm dài bất động trên nền sàn.

Trong tình huống này, thay vì chạy tới cứu người, anh ta lại nhếch môi khinh thường.
“Này, đừng có giả vờ, cô nghĩ tôi sẽ thương hại mà giúp cô sao? Mơ đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.