Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm – Chương 5: Lạnh Nhạt Với Tiêu An
Không ngờ Lý Lộ Lộ lại dai dẳng bám theo Lâm Liên Kiều đến tận đây, cô ta không cam tâm để một đứa mình từng đè đầu cưỡi cổ nay lại vênh váo trước mặt cô ta như thế.
Cô ta ôm mặt, hai mắt rưng rưng uất ức, làm ra vẻ mình là nạn nhân.
“Lộ Lộ, em nói gì vậy, Kiều Kiều làm sao có thể…”
“Tôi có thể.
Đúng thật là tôi đánh cô ta đấy.”
Lâm Liên Kiều khoanh tay, đôi mày nhướng lên bá đạo, thẳng thừng thừa nhận không hề do dự, cô còn nhếch môi cười tỏ vẻ rất đắc thắng.
Lý Lộ Lộ liền tiến sát, dựa tay Tiêu An để lấy dũng khí chỉ vào mặt cô, bởi vì cô ta biết cô rất sợ Tiêu An, chuyện gì cũng nghe lời anh ta.
“Đấy, anh nghe chưa, cô ta thừa nhận rồi.
Anh là cựu hội trưởng hội học sinh, anh phải đề nghị kỷ luật cô ta đó.”
Tiêu An trong lòng quả thật không thích gì Lâm Liên Kiều nhưng anh ta cũng không tin một đứa nhu nhược như cô có thể làm ra những chuyện như vậy.
Mà đây cũng không phải chuyện xấu gì, anh ta có thể lợi dụng chuyện này để mượn gió bẻ măng, đội lốt chính nghĩa trừng trị con heo mập như cô để cô bớt bám theo anh ta.
Trong lòng Tiêu An vừa nghĩ vừa cười thích chí.
“Kiều Kiều, chuyện này em không được nói dối, nếu em nhất quyết thừa nhận như thế thì anh cũng không bênh vực em được đâu.”
Lâm Liên Kiều gai gốc đáp lại không cần nghĩ ngợi, cô vừa nói vừa đi ngang qua phớt lờ hai người họ như xem bọn họ là kẻ ngáng đường vậy.
“Ai cần anh bênh vực, muốn kỷ luật thì kỷ luật.
Nhưng làm cho đúng quy trình vào, hai người mà ăn không nói có, bị tôi vạch mặt đến lúc đó thì không biết giấu mặt bồn cầu hay vào mông kẻ khác đấy.”
Câu nói đặc quạnh sự giễu cợt khiến Tiêu An lẫn Lý Lộ Lộ đều xanh mặt tức điên.
Hơn nữa, Lâm Liên Kiều thường ngày nghe lời Tiêu An, đùng một cái lại trở nên nói năng khinh thường anh ta như thế chẳng khác nào đang sỉ nhục anh ta.
Động chạm đến lòng tự trọng, Tiêu An liền nóng mặt tức giận, mà bắt tay cô lại nói cho ra nhẽ.
“Lâm Liên Kiều, hôm nay em bị làm sao vậy, nói năng thô thiển không biết chừng mực, anh chiều em quá rồi đúng không?”
Lâm Liên Kiều mím môi, khẽ chạm vào tay Tiêu An.
Trong lòng Tiêu An còn đang thầm hả hê.
“Ha, mới nạt một cái đã trở lại thành con cún ngoan rồi.”
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tiêu An, anh ta vừa mới nghĩ xong Lâm Liên Kiều liền siết mạnh tay, giật ngược tay của anh ta ra phía sau, khiến anh ta la toáng.
“Lâm Liên Kiều, em đang làm gì thế, á, đau quá, thả tay ra mau.”
“Tiêu An, Lâm Liên Kiều tôi chẳng coi anh là cái đinh gì trong mắt hết.
Anh muốn chiều ai thì chiều, đừng mở mồm ra là muốn chiều tôi, buồn nôn lắm.”
“Lâm Liên Kiều, cô muốn bẻ gãy tay anh ấy sao, mau bỏ ra.”
Nhìn Tiêu An nhăn mặt khổ sở, Lý Lộ Lộ cũng sốt sắng mà nhào đến.
Cô ta muốn cho cô một trận, nhưng còn chưa kịp chạm vào người cô, cô đã thả tay Tiêu An ra, hất văng quả tạ này cho cô ta.
Kết quả, hai người đều ngã nhào ra nền đất, Tiêu An còn đè lên người cô ta.
Lâm Liên Kiều phủi tay sạch sẽ rồi nói.
“Tiêu An, Lý Lộ Lộ thích anh đấy, anh đi mà nuông chiều cô ta, nhưng mà… đừng có để cho ai kia biết được, sẽ phiền phức đấy.”
Tiêu An bị nói trúng tim đen mà câm nín nhất thời không thể phản bác.
Lâm Liên Kiều cười cười kiểu đùa cợt, nói xong liền quay mặt bỏ đi thẳng, mặt cho Lý Lộ Lộ và Tiêu An bị các bạn học cười cợt chỉ trỏ vì bộ dạng quá thảm hại.
Lý Lộ Lộ giữ gìn hình tượng kiêu sa bấy lâu, nay bị Lâm Liên Kiều làm cho một vố xấu mặt này, cô ta quả thật không thể nuốt trôi cục tức.
Cô ta bấm tay, phùng mang trợn mắt nghiến răng thầm chửi rủa.
“Ả mập xấu xí kia, chờ đấy, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
Bên ngoài trường, một chiếc xe đen bóng kiểu dáng mới nhất hiện giờ đang đậu bên hàng rào.
Người trong xe nhìn vào bên trong trường quan sát đã từ lâu, ngay cả người tài xế cũng há hốc mắt vì không thể tin được.
“Thiếu gia, đại tiểu thư nhà họ Lâm nghe đồn rất nhút nhát, nhưng nay tận mắt chứng kiến thì có vẻ mấy tin đồn kia đều vớ vẩn cả.”
Người ngồi phía sau khuôn môi hơi cười, anh kéo mũ xuống che đi đôi mắt, giọng trầm ấm đầy quyền uy.
“Nhìn đủ rồi, đi thôi.”
…
Lâm Liên Kiều làm cho Lý Lộ Lộ bẽ mặt ngay giữa sân trường, giờ cô ta đi đâu cũng bị người khác chỉ trỏ cười cợt, nói xấu sau lưng, cô ta đay nghiến trong lòng vẫn tấm tức.
Quyết không dễ dàng tha cho Lâm Liên Kiều như thế, cô ta liền dẫn theo một đám người vào nhà vệ sinh bàn bạc kế hoạch cụ thể để trả đũa Lâm Liên Kiều.
“Không biết con nhỏ mập đó bị ai nhập mà trở nên hung dữ như vậy.
Nhìn thân hình của nó rồi so với bọn này xem, nếu đánh nhau trực diện có thế đoán được kết quả ngay luôn ấy chứ.”
Một người trong đám của Lý Lộ Lộ bày ra vẻ mặt chán chường, có chút e dè không dám làm gì Lâm Liên Kiều nữa.
Cô ta cũng chứng kiến lúc Lâm Liên hệ đập đầu hai người kia trong nhà vệ sinh rồi, sức lực đó, thân hình đó, mà cô lại dữ dằn lên nữa, quả là không đùa được.
Lý Lộ Lộ nghiến răng, mày nhíu chặt, đột nhiên cô ta cười nửa miệng gian xảo như vừa nghĩ ra một ý kiến hay.
“Ai bảo trả đũa thì phải đánh nó, phải khiến nó nhục nhã đến mức không thể sống nổi ở Thiên Thành này nữa.”
“Lộ Lộ, ý của cô là…”
“Con gái, quan trọng nhất là gì?”
“Là trinh…”
“Suỵt, ngầm hiểu là tốt rồi, không cần phải nói ra.
Giờ tan học sẽ là giờ thích hợp nhất để ra tay.
Đến lúc đó, chỉ cần vung tiền cho bọn đầu đường xó chợ, vừa có tiền, vừa được thoả mãn, bọn chúng ngu gì không thuận theo chứ? Tới khi đó, chỉ cần tìm nhiều người đến bắt quả tang cô ta là xong chuyện.”
Lý Lộ Lộ nói ra ý định chi tiết, rồi cười khẩy như chắc chắn kế hoạch sẽ thành công, khuôn mặt tưởng tượng đến cảnh Lâm Liên Kiều bị bắt quả tang tại trận khi đang ôm ấp với đàn ông làm cô ta hả hê vô cùng.
Bàn bạc xong, cả đám người liền kéo nhau rời đi.
Có người còn thích thú nghĩ xa, khi mọi chuyện diễn ra thuận lợi sẽ tổ chức tiệc ăn mừng.
Thế nhưng bọn họ không ngờ được, những gì mà bọn họ vừa nói đều bị Lâm Liên Kiều trước đó đã ở trong buồng vệ sinh nghe thấy cả.
Cô không lên tiếng là muốn nghe xem bọn họ làm thế nào để đối phó cô.
Nghe xong rồi, cô cũng thầm cười cợt nhả.
Cô cười vì bọn chúng quá ngu ngốc, quá khinh địch.
So về tiền, thì cô ăn đứt Lý Lộ Lộ rồi, muốn giải quyết chuyện này, còn dễ hơn cho thức ăn vào miệng.
Lâm Liên Kiều không hề bận tâm, cô ung dung trở về lớp học, còn vui vẻ huýt sáo.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên vài phút trước, Lâm Liên Kiều vẫn thong thả bước vào lớp học, không phải cô không tôn trọng giáo viên mà là vì người giáo viên đang đứng lớp của cô không xứng được tôn trọng.
Lâm Liên Kiều vừa mở cửa ló đầu vào, thì từ trên bục giảng, một chiếc thước gỗ từ đầu phóng tới, cũng may mà cô đã đoán trước nên đã né được, nếu không trên đầu có lẽ sẽ phải xuất hiện một tụ máu giống hệt kiếp trước.
Kiếp trước cô còn nói dối cha vết thương là do đi đường không cẩn thận vấp ngã, nghĩ lại cô thấy mình mới ngu ngốc làm sao.
Nhưng nay cô đã có can đảm nhìn thẳng mặt vị giáo viên ngang ngược này không một chút sợ sệt.
Bà ta là Tạ Mai, cũng là một trong số những người khinh miệt ngoại hình của cô, thường lấy cô ra làm thớt mỗi lúc tức giận.
Tạ Mai mỗi khi nhìn thấy cô thì chướng mắt vô cùng và lần này cũng như mọi lần, bà ta không nói chuyện bình thường mà lúc nào cũng quát vào mặt cô.
“Lâm Liên Kiều, có biết vào lớp bao lâu rồi không hả, mau đi đến phòng giáo viên quỳ phạt đi.”.