Đọc truyện Trọng Sinh Quân Y – Chương 47
Ngày tiếp theo đã không còn luống cuống tay chân như ngày đầu mà đâu đã vào đấy.
Buôn bán cũng dần đi vào quỹ đạo, khách đến cửa hàng đều là thành phần trí thức, có người ngồi một thời gian dài, có người vào rồi đi liên nên dòng người lúc nào cũng có vẻ nhiều, có khi chạng vạng rồi mà ngoài cửa còn rất nhiều người.
Trần San cùng Tâm Á vừa vui mừng đồng thời cũng mệt mỏi đến chân cũng không kịp chạm đất.
Cái này gọi là đau cũng vui vẻ.
Trong thời gian này Dương Việt cũng hay lại đây, nhìn khung cảnh rất thích nên thỉnh thoảng lại mang đồ ăn đến đây, vừa ăn vừa nói chuyện với Tâm Á.
Nghe nói Dương Việt muốn dẫn bạn bè tới đây ủng hộ, Trần San cùng Tâm Á lập tức lắc đầu, nơi nhỏ bé này của họ không thể phục vụ mấy ông Phật lớn a.
Hôm nay, Trần San với Tâm Á mới có được một giấc ngủ hiếm thấy.
Tiệm cà phê đã đi vào quỹ đạo, về sau có thể thoải mái hơn, còn có Tiểu Ngọc trông coi nữa, hai con lười này rốt cuộc cũng được giải phóng.
Người bán hàng Chu Ngọc này được Trần San cùng Tâm Á quan sát trong một thời gian dài, sau đó lại được Dương Việt điều tra từ đầu đến đuôi, lí lịch sạch sẽ, có vẻ chịu khó học tập nên được Dương Việt đề cử, sau đó lại tuyển thêm hai người, trong bếp cũng có hai người nữa nên tương đối rảnh tay, cho nên Trần San cùng Tâm Á mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Sau khi qua trưa họ rời giường tùy tiện ăn một chút gì đó.
Khó có khi được nghỉ ngơi, Tâm Á đến máy tính chơi trò chơi, Trần San nằm trên giường đọc sách.
“Tam, mình phát hiện bây giờ mà rảnh rỗi thì mình lại thấy nhàm chán.” Tâm Á chơi chán rồi đến nằm úp sấp bên cạnh Trần San.
Trần San khách sáo một phen: “Cậu muốn làm việc thì làm việc, muốn thoải mái thì thoải mái, nếu không sẽ chịu không nổi đâu.”
“Lúc trước bận rộn, hiện tại lại yên tĩnh thế này nên thấy vắng vẻ, cậu còn không an ủi mình sao!?”
“Không phải đang an ủi sao?” Trần San cười.
“Đúng rồi, có chuyện mình vẫn chưa hỏi cậu, sao cậu quen Hàn đại vậy?” Tâm Á chần chừ mãi giờ mới hỏi.
Từ sau ngày đó trở về cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng sợ nên không dám hỏi Trần San, dù sao đây cũng là chuyện của Trần San, hỏi cũng không tiện, nên trong lòng cô phân vân.
“Đừng nóng giận nha, không muốn nói cũng không sao!” Vẻ mặt Tâm Á làm như không có chuyện gì cả.
“Mình còn đang buồn bực vì sao ngày đó cậu còn không hỏi a.” Vẻ mặt Trần San trêu đùa.
“Không phải bây giờ đã hỏi rồi sao, trời mới biết nếu cha mình biết mình ra ngoài ăn cơm cùng hắn ta sẽ bị giáo huấn thế nào a, nhưng mà đến bây giờ mình vẫn chưa nói cho ông ấy biết.” Tâm Á thấp giọng nói.
“Thật ra cũng không có gì, cùng Hàn tứ ra ngoài ăn cơm nên gặp được.”
Sau khi Tâm Á nghe xong lập tức trừng to mắt: “Sao lại liên quan đến Hàn tứ ở đây, sao mình chưa từng nghe cậu nói qua, Phương Ngôn biết không?”
“Không, chỉ có một lần thôi, lần trước đến thăm Phương Ngôn nên đụng phải.” Trần San có vẻ buồn bực.
“Thật may a, nếu không đã sớm nổ tung rồi, Hàn tứ này không biết nghĩ cái gì nha?” Tâm Á mờ ám nhìn Trần San.
“Cậu thu hồi dáng vẻ kia ngay cho mình, có nghĩ ở trong lòng cũng không được.” Trần San nhìn vẻ mặt của Tâm Á là đã biết cô nghĩ gì.
“Đây không phải là mình lo lắng cho cậu sao?”
“Cụ thể không biết, chuyện của hắn thì ai biết được, nhưng xem ra hắn thấy mình thú vị.” Trần San cười khổ một chút: “Hàn đại kia không phải qua vài ngày là không còn nhớ rõ ai sao, sao lại còn nhớ đến mình a.”
Tâm Á gật đầu, kỳ thật ở trong lòng Mai Tâm Á, cô không hi vọng Trần San vướng vào vòng luẩn quẩn kia, chân tình, đây là những thứ mà bọn họ không có, cho dù có, nhưng nó cũng không thắng được quyền lực gia đình.
Thấy Trần San có thể hiểu rõ được điều này thật là tốt.
Từ nhỏ đến lớn Mai Tâm Á chỉ có một hai người bạn thân thiết, nhìn thấy Trần San đã biết cô là có thể kết thân với cô.
“Cậu cũng đừng cho Phương Ngôn biết, cậu ấy rất nhỏ nhen.” Tâm Á nghĩ đến tính tình của Phương Ngôn thì thấy lo lắng.
“Mình cũng chưa ngốc, yên tâm đi.” Trần San thấy Tâm Á lo lắng thì tươi cười, không phải là Trần San chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng tiếp xúc thì không thể tránh khỏi, vì thế coi như là bạn bè là được.
“Vậy cậu phải chú ý một chút.” Lập tức nghĩ đến điều gì đó, Tâm Á lại cười haha lên: “Cậu gọi Hàn đại một tiếng anh khiến những người khác chấn kinh a., haha.”
“Lúc đó mình cũng đâu còn cách nào khác.”.