Đọc truyện Trọng Sinh Quân Y – Chương 4
Hiện tại cơ bản đã biết sơ sơ, tuy không hiểu rõ, nhưng tối thiểu đã biết hết tên của mọi người, nhưng chỉ giới hạn trong cái lều của cô, những người khác không quen thì cũng không sao.
Kỳ thật cô cũng tự mình điều tra một tí ở bên ngoài, cũng có nói chuyện với huấn luận viên Lý vài câu, cũng vài lần thấy phụ đạo viên, biết cơ bản tình huống, bởi vì hiểu rõ nên Trần Thu Ngôn thấy mình thật khốn khổ.
Thì ra khối thân thể này tên là Trần San, nhũ danh là Tam, đồng bào ký túc xá cùng khu gọi là cục cưng, cô gái giúp cô băng bó là Mai Tâm Á, còn có cô nương nói như cối xay gió là Phương Ngôn, lại có thêm một Lôi cô nương là Vu Văn Lôi cùng ký túc xã, những người khác thì không thân quen lắm với thân thể này.
Bởi vì thân thể này không có sức khỏe, trên đường huấn luyện dã ngoại ngã một phát, quang vinh bị thương nên chỉ có thể nằm, nhưng mà cùng lắm chỉ là bị thương ngoài da.
Trần San cô nương năm này mới 20 tuổi, đại học quân y, khoa lâm sàng khóa 2011, sinh viên năm nhất.
Cô nàng Trần San này là người thành phố S, tình huống cụ thể của gia đình thì bạn học cũng không biết.
Hiện tại Trần Thu Ngôn đang cầu nguyện cô nàng này có chút ít tâm hồn văn nghệ gì đó, mỗi ngày cẩn thận viết chút nhật ký, như vậy cô mới có thể biết cách về nhà nha, bằng không thật buồn bực a.
Thế giới này thật là không thay đổi, cô cẩn thận hỏi Tâm Á một chút, chủ tịch quốc gia này là ai thiếu chút nữa bị các cô ấy xem thường.
Nhưng mà cô cũng xác định được mình vẫn ở trên trái đất, thời gian là khoảng đầu tháng 5 năm 2012, cùng thời gian khi cô xảy ra tai nạn xe cộ.
Mà Trần Thu Ngôn cũng biết, chẳng qua cô chẳng qua là từ thành phố W mà theo đường hàng không đến thủ đô B mà thôi.
Nhưng mà cho dù tình huống cơ bản có quen thuộc thì công tác lại không biết gì, vừa rồi còn có người nhắc đến cuộc thi gì đó.
Trần Thu Ngôn học kiến trúc rồi đi thiết kế quảng cáo, đã sớm quên mất mấy môn học của năm đầu đại học, Trần Thu Ngôn nghĩ, cứ nghĩ đến việ này không bằng kiếm một cái xe mà đâm vào đâu đó thử xem.
Còn có kỳ kiểm tra quân sự kia nữa, may mà bản thân cô chỉ chạy một vòng nhỏ, còn người khác là hai vòng a, chạy xong thì trước mắt tối đen a.
Có ai đó nói quyên qua tốt, xuyên qua tuyệt, xuyên qua vẫn không bằng trọng sinh (sống lại lần nữa), ít nhất trọng sinh thì có thể một lần nữa sống cuộc sống của mình, đó là cuộc sống quen thuộc, nhưng mà xuyên qua, là xuyên vào cuộc sống của người khác, sống thế này cần có kỹ thuật a.
Nhưng mặc kệ, trong lòng Trần Thu Ngôn nghĩ thế, cô đã mắc kẹt ở đây, cứ suy nghĩ trốn tránh thế nào thì không bằng đối mặt với nó.
Kỳ thật trong lòng Trần Thu Ngôn cũng có chút đắc ý, nhìn xem, ở đây ba ngày, không có ai phát hiện ra sự thay đổi của Tam cô nương, nhìn xem, đến đây ba ngày, mới biết thủ đoạn điều tra của cô là trời sinh.
Sau đó Trần Thu Ngôn lên xe theo mọi người trở về trường, chỉ bước theo họ mà không biết phương hướng.
Nói đến trường học của Trần Thu Ngôn, mấy chữ “Đại học quân y B” lóe sáng ở cửa, cô cảm thán, hoàn cảnh thật tốt, kiến trúc thật đẹp, thật nhiều anh chàng đẹp trai, quả thật cô sắp mù mắt rồi.
Cô đứng trước cửa của ký túc xá N, âm thầm hô một câu, mình chình là Trần San, Trần San chính là mình.
Ký túc xá tổng cộng có bốn người, phía trên là giường ngủ, dưới là tủ quần áo cùng bàn học, đánh giá xung quanh một chút, vừa vào cửa đã thấy cửa phòng vệ sinh, còn có ban công, quả thật như một nhà trọ nhỏ a.
So với khi cô học đại học ở thành phố N, một cái phòng ký túc xá với 8 người ở mà còn tốt hơn nhiều.
Sửa sang lại mọi thứ, cô nằm trên giường nghỉ ngơi, giữa trưa cũng không có sức mà đi ăn.
Để có thể xử lý tốt mọi việc đến nước này, không thể dùng một chữ mệt mà có thể hình dung a..