Bạn đang đọc Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 400: Báo ân phu
Mặc dù đã trở thành phu nhân của Phương Tranh, nhưng Tiểu Lục không thời khắc nào quên đi thân phận nha hoàn của chính mình, rất nhiều thời gian đều biểu hiện giống như một nha hoàn chuyên môn hầu hạ hắn, một điểm cũng không có ý thức mình hiện tại là thân quý phu nhân. Lần này trước khi xuất chinh, Mập Mạp hạ chỉ phong cho mấy lão bà của Phương Tranh thêm danh phận cáo mệnh phu nhân, hôm nay Tiểu Lục coi như cũng là một cáo mệnh phu nhân, nhưng biểu hiện của nàng vẫn giống như lúc làm nha hoàn trước đây, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ của Phương Tranh trong đại doanh, đều do chính tay nàng lo liệu, không cho người khác tiếp nhận.
Phú quý mà không quên gốc, đây là phẩm chất khó có được cỡ nào, Phương Tranh xem tại trong mắt, đối với Tiểu Lục càng thêm thương yêu, bên trong đại doanh đều là nam nhân, Phương Tranh cũng không có thói quen để cho những thân binh tay chân thô lỗ tới hầu hạ chính mình, cho nên đối với việc hầu hạ của Tiểu Lục, hắn cũng không phản đối, dứt bỏ quan cấp tước vị cáo mệnh không nói, lão bà hầu hạ lão công, vốn là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đương nhiên, chuyện gì cũng có đi có lại, lão công làm việc gì vì lão bà, cũng là thiên kinh địa nghĩa.
“ Tiểu Lục, nơi ở của mẫu thân nàng, ta đã tìm hiểu rõ ràng rồi, đồng thời đã phái người liên hệ được với bà.” Thích ý hưởng thụ thủ pháp xoa bóp không nặng không nhẹ của Tiểu Lục, Phương Tranh híp mắt thoải mái nói lầm bầm, lại làm như không có chuyện gì quan trọng thản nhiên nói.
Việc tìm kiếm mẫu thân, Tiểu Lục cũng không biết gì nhiều, Phương Tranh vẫn không nói cụ thể sự tình tiến triển cho nàng nghe, bởi vì chuyện này tồn tại quá nhiều khả năng khó xác định, đang thời loạn thế, mạng người như cây cỏ. Mẫu thân của nàng sống ở thời thế này cũng không nhất định còn sống hay không, vạn nhất tìm hiểu ra không phải là tin tức tốt, Tiểu Lục chẳng phải là vô cùng thương tâm.
Cho nên mãi cho đến khi xác định mẫu thân của nàng vẫn còn sống trên đời, sau khi đạt được sự liên hệ với bà, lúc này Phương Tranh mới đem việc này nói ra.
Tiểu Lục nghe vậy, động tác đang xoa bóp vai Phương Tranh bỗng nhiên dừng lại, sau đó toàn bộ thân thể bỗng nhiên nhẹ nhàng rung động lên.
“ Thiếu gia…ngài là nói, mẫu thân ta…đã tìm được rồi?” Tiểu Lục che miệng, mở to hai mắt nhìn, phảng phất như không dám tin tưởng nhẹ giọng nói.
Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Không sai, đã tìm được rồi, tuy rằng cũng có mấy phen trắc trở, cũng may rốt cục đã biết nơi ở của bà, qua không được vài ngày, mẹ con của nàng có thể đoàn tụ.”
Đôi mắt đẹp của Tiểu Lục hiện ra ánh mắt vui mừng, lập tức nháy mạnh vài cái, trong mắt cấp tốc chảy nước mắt.
“ Thiếu gia, thiếu gia, cảm tạ ngài.” Tiểu Lục che miệng, từ phía sau ôm chặt lấy cổ Phương Tranh, khóc không thành tiếng.
Sắc mặt Phương Tranh trướng lên đỏ bừng, sau đó biến tím, hai tay của hắn dùng sức huy vũ tại không trung, hai chân cũng không ngừng loạn động giẫm mạnh trên mặt đất.
“ Hiện tại đừng…đừng tạ ơn, sang năm…đến mộ phần của ta mà cảm tạ đi.”
“ Ân? Thiếu gia là ý gì?” Trong mắt Tiểu Lục vẫn đọng hai hàng nước mắt, không giải thích được hỏi.
“ Ta…nhanh bị nàng bóp chết rồi, buông tha cho ta đi.” Nước mắt của Phương Tranh cũng đi ra, hắn là bởi vì bị sung huyết não.
“ Nha!” Lúc này Tiểu Lục mới cảm giác được, nhanh buông tay ra, vội vàng xin lỗi không ngừng, liên tục xoa cổ cho Phương Tranh.
Phương Tranh thở hổn hển một trận, liên tục cười khổ.
Người cầm đầu quân bắc phạt bị lão bà bóp chết trong soái trướng, tin tức này xác thực rất có tính bạo tạc, nhưng lại không hề có mặt mũi.
Mang theo tâm tình áy náy, Tiểu Lục cẩn thận tỉ mỉ xoa nhẹ cổ cho Phương Tranh, lúc này mới nhẹ giọng nói: “ Thiếu gia…mẹ ta…hiện tại có khỏe không? Có bị người Đột Quyết…”
Phương Tranh hiểu rõ ý tứ của nàng, cười nói: “ Yên tâm đi, nói đến rốt cục mẹ của nàng thật có vận khí tốt, vừa lúc bị Mặc Xuyết Khả Hãn coi trọng, nhưng mẹ của nàng biểu hiện rất kiên trinh, vẫn một mực không cho Mặc Xuyết thực hiện được ý đồ, Mặc Xuyết lại luyến tiếc hại tính mạng của mẹ nàng, hai bên cứ giằng co như vậy, đương nhiên được bình an vô sự đã nhiều năm.”
Tiểu Lục nghe được gương mặt một trận tái nhợt, vỗ vỗ bộ ngực sữa liền nói may mắn, sau đó thần tình quýnh lên, nói: “ Thiếu gia, ngài có thể mau chóng cứu mẹ ta ra không? Mặc Xuyết kia nhìn chằm chằm mẹ của ta, mẹ của ta ở trong đại doanh Đột Quyết thêm một ngày đêm là nguy hiểm thêm một ngày đêm.”
Phương Tranh vỗ ngực nói: “ Yên tâm, ta đã an bài xong nhân thủ, ẩn nấp trong đại doanh Đột Quyết. Nếu muốn ám sát Mặc Xuyết thì còn khó, bảo hộ sự an toàn của mẹ nàng thì thật ra không thành vấn đề, qua không được vài ngày, thủ hạ Ảnh Tử của ta sẽ thuận lợi cứu mẹ nàng ra, ha hả, nàng cứ yên tâm chờ đợi mẹ con đoàn tụ đi.”
Nói xong con mắt Phương Tranh hơi mị lên.
Có người nói mẹ vợ có gương mặt đẹp như thiên tiên. Thậm chí còn mạnh hơn cả Tiểu Lục hai phần, thục nữ có khuôn mặt đẹp như vậy, cũng không thể bị lão gia hỏa Mặc Xuyết nuốt lấy, muốn làm nhạc phụ tiện nghi của lão tử? Không có lối thoát!
Tiểu Lục hồn nhiên không cảm giác được suy nghĩ của Phương Tranh. Nghe vậy không khỏi đối với Phương Tranh cảm kích vạn phần, vừa nghĩ mẫu thân đã thất lạc nhiều năm rất nhanh liền có thể đoàn tụ cùng nàng, Tiểu Lục không khỏi vừa thương xót vừa vui mừng, năm năm chua xót và áp lực nhất thời nhẹ hẫng, cả người đều như trở nên hư thoát.
Giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh, Tiểu Lục cảm thấy cảm kích tự đáy lòng, phu quân của nàng vì nàng, nghĩ tận biện pháp nhượng mẹ con nàng cốt nhục đoàn tụ, ân đức to lớn, quả thực có thể nói như trời cao biển sâu, trong lúc nàng còn chưa hay biết, hắn yên lặng vì nàng làm tất cả, chỉ là vì yêu nàng, yêu thương nàng ngày đêm vì lo lắng cho mẫu thân mà chịu dày vò, ông trời thật công bình, hắn tàn nhẫn chia rẽ gia đình mỹ mãn của nàng, rồi lại bù đắp cho nàng một phu quân tình thâm ý trọng như vậy, đáng giá.
Giờ khắc này oán hận giấu thật sâu trong nội tâm của Tiểu Lục đối với ông trời, tất cả đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Được chồng như vậy, ông trời đã hậu đãi.
Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Lục dần dần nổi lên một tầng hơi nước, ánh mắt cảm kích bỗng nhiên thay đổi vị đạo, con mắt nhìn phía Phương Tranh chậm rãi trở nên quyến rũ. Mềm mại lên, đồng thời tràn ngập một loại ý vị tình dục hơi ngây ngô.
Phương Tranh mắt thấy cả người Tiểu Lục phảng phất như thay đổi hẳn. Thân thể nho nhở lộ ra một thái độ quyến rũ thành thục của phụ nữ, tuy nói còn có chút ngây ngô, không tự nhiên được như Phượng Nương, nhưng vẻ tình dục trong ánh mắt của nàng, hắn lại nhìn thấy được rõ ràng.
“ Nàng…nàng nhìn ta như vậy, có ý tứ gì?” Phương Tranh có chút khẩn trương, hai tay khoanh trước ngực, mang theo vài phần cảnh giác nói: “ Ai, Tiểu Lục, ánh mắt đêm nay của nàng rất có tính xâm lược, nàng muốn làm gì nha?”
Tiểu nha đầu sẽ không theo Nguyệt Nương học xấu đó chứ? Nếu nàng thật muốn đem ta mạnh mẽ cưỡng bức, ta là nghe theo, hay là không nghe? Ai nha, thật ngượng ngùng quá đi.
Càng nghĩ, Phương Tranh quyết định không phản kháng, Tiểu Lục cũng giống như Nguyệt Nương, đều biết võ công, bổn thiếu gia đánh không lại nàng, bị nàng cưỡng gian thì là chuyện rất bình thường, là chuyện rất phù hợp ăn khớp.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Tiểu Lục đã ghé vào bên tai của hắn, thổi ra một hơi thơm như hoa lan, mị nhãn như tơ, Phương Tranh nhịn không được trong lòng rung động, tuổi tác của nha đầu này mặc dù không lớn, nhưng cũng rất có tiềm chất làm yêu tinh, trước đây nàng thật ẩn giấu rất sâu nha…
“ Thiếu gia, đêm nay Tiểu Lục muốn hầu hạ ngài thật tốt, cảm tạ ngài vì Tiểu Lục đã làm tất cả.” Tiểu Lục thấp giọng thì thầm.
“ Không cần khách khí!” Phương Tranh cắn răng, nỗ lực khắc chế xung động trong lòng, hắn còn đang chờ Tiểu Lục chủ động đẩy ngã hắn.
Trong đôi mắt đẹp của Tiểu Lục đã là một mảnh mê ly, tình dục trong ánh mắt đã giống như liệt hỏa rừng rực thiêu đốt.
Nàng nhanh nhẹn lách ra phía trước người Phương Tranh, bàn tay nhỏ bé vươn ra, tựa như trêu chọc lại dường như có ý, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hạ thân cứng rắn của hắn.
“ Úc…” Phương Tranh phát sinh tiếng rên rỉ tiêu hồn.
Như thế còn chưa hết, Tiểu Lục chợt đỏ hồng gương mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, giải phóng tiểu Phương Tranh từ trong khố đi ra, Phương Tranh chỉ cảm thấy tiểu đệ đệ mát lạnh, ngay sau đó, liền cảm thấy thứ đang cứng rắn của mình bị nhét vào một địa phương ấm áp ướt át, loại khoái cảm này làm Phương Tranh kìm lòng không được chợt run run.
“ Tiểu Lục, nghĩ không ra…úc…nghĩ không ra nàng còn có một chiêu này…” Phương Tranh vừa mừng vừa sợ, cực lực nhẫn nhịn.
“ Ngô…ngô…”
“ Úc…mạnh một chút, mạnh chút nữa…”
“ A…đừng…đừng…”
“ Thiếu gia, ngài không thích như vậy sao?”
“ Không…ta là nói, ta không muốn…không muốn…ngừng…”
Phương Tranh cùng Tiểu Lục đang tiêu hồn trong soái trướng, bên trong vương trướng của Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn cách xa năm mươi dặm, gương mặt Mặc Xuyết âm trầm, đang điểm tướng chuẩn bị quyết chiến.
“ Bên dưới trướng của bổn hạ vẫn còn tám vạn anh dũng tướng sĩ trăm trận trăm thắng, đừng xem nhân số của quân bắc phạt Hoa triều nhiều hơn chúng ta, nhưng bọn họ chỉ là một đám ô hợp, nhiều năm như vậy, người Đột Quyết chúng ta vô số lần bắt người cướp của thành trì thôn trang bên trong cảnh nội Hoa triều, như đi vào chỗ không người, cùng biên quân Hoa triều giao chiến nhiều lần, có lần nào không bị chúng ta đánh cho người đầy bụi đất? Cho nên, bọn họ nhiều người cũng không đáng sợ. Hùng ưng vĩnh viễn là hùng ưng, vĩnh viễn sẽ không bị một đám chó đất khi dễ, dân tộc Đột Quyết chúng ta, tồn tại luôn cao hơn Hoa triều một bậc!”
Bên trong vương trướng, các tướng lĩnh bị một phen lời nói kích động của Mặc Xuyết làm cho xúc động, nguyên bản có những người vẫn còn lo lắng trước cuộc chiến, nghe phiên nói kia, rốt cục cũng bỏ xuống tâm sự.
Đúng vậy, mỗi lần cùng người Hoa triều chiến tranh, lần nào bọn họ không bị một kích của chúng ta đánh tan? Nhiều người có gì đáng sợ? Khả Hãn vĩ đại nói rất đúng, hùng ưng có cần sợ chó đất sao?
Mặc Xuyết chậm rãi nhìn chúng tướng chung quanh, đối với phản ứng của mọi người cảm thấy thỏa mãn, hắn tiếp tục nói: “ Từ xưa luôn bắc cường mà nam yếu, thế nhưng, vì sao ông trời chỉ sủng hậu người phương nam? Bọn họ có được thổ địa màu mỡ, có được thành trì phồn hoa, bọn họ ăn gạo thơm, uống rượu ngon, ăn mặc tơ lụa thuận hoạt như nước, ôm tuyệt sắc mỹ nữ làn da trắng tuyết, bọn họ, đám người gầy yếu vô lực. Đám nam nhân chỉ biết ăn uống hưởng lạc, bọn họ dựa vào điều gì có được những thứ đó? Những thứ đó, vốn nên là của người Đột Quyết chúng ta!”
“ Đúng là của chúng ta! Là của chúng ta!” Chúng tướng huy quyền kích động cùng kêu lên.
Mặc Xuyết vung mạnh tay, trừng mắt tàn bạo , nói lớn: “ Thiên hạ sản vật phổ biến, vật tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, vốn nên dành cho người xứng đáng hưởng! Bổn hãn quyết định, muốn cùng người Hoa triều, còn có phản tặc Mặc Cúc Liên của Đột Quyết nhất quyết tử chiến, cuộc chiến nếu thắng, thiên hạ liền không còn thứ gì có thể ngăn trở bước chân của người Đột Quyết chúng ta! Người Đột Quyết chúng ta sẽ không chỉ có thảo nguyên rộng lớn của chính mình, chúng ta còn phải chỉ huy nam hạ, đem những gì vốn nên thuộc về nam nhân, bao quát thành trì, mỹ nữ, vàng bạc châu bảo đều đoạt tới! Những thứ này, đều là của chúng ta! Vốn nên xác định là của chúng ta!”
Nói xong lời cuối cùng, Mặc Xuyết giống như một con sói đói hung ác độc địa, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, hai con mắt trừng lên đỏ như máu.
“ Đoạt lấy! Đoạt lấy!”
Toàn bộ vương trướng sôi trào, đám tướng lĩnh Đột Quyết cũng giống như Mặc Xuyết, đều lộ ra vẻ tham lam, điên cuồng kêu to, bọn họ tràn ngập tự tin, đối với hơn mười vạn quân bắc phạt của Hoa triều không còn tồn tại một tia lo lắng. Với chiến lực của người Đột Quyết, bọn họ vốn cũng không hề lo lắng.
Như Mặc Xuyết dự đoán, sau một phen kích động, quả nhiên sĩ khí như hồng, Mặc Xuyết nhìn các tướng lĩnh điên cuồng trong trướng, lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn.
“ Truyền lệnh bổn hãn, sau ba ngày, cùng người Hoa triều và Mặc Cúc Liên quyết chiến! Bổn hãn dự định đem tám vạn chiến sĩ chia là ba đường, trong đó hai cánh quân nắm mỗi cánh hai vạn, trung quân bốn vạn, sau ba ngày đại quân đồng loạt hướng đại doanh Hoa triều khởi xướng công kích! Đại doanh Hoa triều bố trí ngay bờ sông, chính là trời trợ Đột Quyết ta! Bọn họ không chết dưới đao của chiến sĩ ta, cũng chắc chắn chết đuối trong sông.”
“Khả Hãn vĩ đại, chúng ta nguyện vâng theo mệnh lệnh của ngài!”
“ Sau cuộc chiến, thiên hạ không còn ai có thể ngăn trở gót sắt của Đột Quyết ta, chúng ta nghĩ muốn cái gì, liền có thể được đến thứ đó!”
“ Đột Quyết vạn thắng!”