Bạn đang đọc Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 387: Xuất chinh (2)
“ Phu quân, hai ngày nay vì sao ngài tham lam như vậy? Muốn chúng ta một lần lại một lần, chúng ta đều chịu không nổi nữa đâu.” Thanh âm Phượng Nương phảng phất mang theo vài phần tình dục, ôn nhu mềm mại, làm thân dưới Phương Tranh vừa thành thật xuống tới lại không tự chủ được mà đứng thẳng lên.
Tiểu Lục ghé vào trên người Phương Tranh, bật người cảm giác được thân thể Phương Tranh đang biến hóa, sợ đến cả người run lên. Vội vàng thở hổn hển tránh xa, đưa vùng lưng trơn bóng như ngọc về phía Phương Tranh, trong miệng mềm nhẹ kêu lên: “ Không…ta từ bỏ, thiếu gia…ngài, ngài tìm Phượng Nương đi, ta không được.”
Phượng Nương cũng mặt mày biến sắc, vội la lên: “ Ta cũng không được nữa, phu quân, ngươi…ngươi cũng quá lợi hại đi.”
Phương Tranh bất đắc dĩ nhìn tiểu Phương Tranh đang dựng thẳng đứng, nói: “ Bỏ đi, loại chuyện này nên tiết chế, chúng ta trở lại một lần là được, có được hay không?”
Hai nàng liền biến sắc, gấp gáp lắc đầu.
Phượng Nương xoay người, hai cánh tay trần đặt lên trong ngực Phương Tranh, nhẹ giọng cười nói: “ Phu quân, ngài cần phải tiết chế mới được, tỷ tỷ nói, không cho ngài…hì hì, không cho ngài tham nhiều quá, nếu phá hủy thân thể của ngài, tỷ tỷ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Phương Tranh cười khổ, nói: “ Được rồi, chúng ta trò chuyện cũng được.”
Phượng Nương nhẹ nhàng thở dốc vài cái, ôn nhu nói: “ Phu quân, hai ngày nay vì sao ngài có điểm tâm thần bất an vậy? Ngài làm sao thế?”
Phương Tranh thở dài nói: “ Các lão bà, tiếp qua hai ngày, ta sẽ bắc phạt thảo nguyên, cùng người Đột Quyết chiến tranh.”
Hai nàng nghe vậy, cả người run lên, mất hẳn vẻ kiều diễm vừa rồi, gấp đến gương mặt tái nhợt, kinh hãi nói: “ Ngài muốn đi chiến tranh? Đây là vì sao?”
Phương Tranh nghiêm nghị nói: “ Nam nhi trung quân báo quốc, đây là nghĩa vụ phải làm, ta có thể nào không đi?”
Đôi mắt đẹp của hai nàng thoáng chốc tuôn ra nước mắt trong suốt, Phượng Nương nhìn Phương Tranh, lớn tiếng khóc nói: “ Ngài báo quốc thật ra đi được dễ dàng, thế nhưng…nam nhân ra trận giết địch, đối với nữ nhân chúng ta mà nói, cũng là tai họa lớn hơn trời.”
Tiểu Lục trở tay ôm lấy Phương Tranh, trốn trong lồng ngực rộng của hắn, khóc sướt mướt, chỉ liên tục lắc đầu.
Phương Tranh khụt khịt, bi phẫn nói: “ Các nàng cho là ta nguyện ý đi sao? Ta không phải là không có biện pháp sao? Các đại thần đề cử ta đi, hoàng thượng chỉ tin tưởng ta, con mẹ nó ta chiêu ai chọc ai chứ?”
Phượng Nương vội vàng ngẩng đầu, nói: “ Chúng ta đi nói cho tỷ tỷ, thỉnh nàng tiến cung khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Phương Tranh lắc đầu nói: “ Không cần, Mật nhi đã biết, là ta ngăn nàng tiến cung, chuyện đi đánh giặc thật không ai bức ta, là ta tự mình đáp ứng hoàng thượng thôi.”
Nhìn hai nàng khóc thật u oán buồn bã, Phương Tranh vươn hai tay chăm chú ôm hai nàng, ôm vào trong ngực, luôn hướng các nàng bảo chứng, chính mình chỉ ở hậu phương ra lệnh, không cần tự mình ra trận giết địch, thần sắc hai nàng lúc này mới có thư hoãn.
Cố ý nhìn Tiểu Lục một chút, Phương Tranh thoáng suy nghĩ, chần chờ nói: “ Tiểu Lục, lần này ta đi thảo nguyên, còn có một mục đích, căn cứ thám tử hồi báo, mẫu thân của nàng hiện đang ở trung quân lều lớn của Mặc Xuyết Khả Hãn, ta nghĩ, nếu như lần này chiến thắng, hẳn là có thể thuận lợi cứu trở về mẫu thân của nàng.”
Tiểu Lục run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Tranh, thần sắc do dự mấy lần, sau một lát Tiểu Lục cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập kiên định: “ Thiếu gia, Tiểu Lục muốn đi theo bên cạnh ngài, cùng nhau bắc phạt thảo nguyên.”
“ A? Không được! Nói đùa gì vậy! Trăm triệu không được!” Phương Tranh không chút do dự cự tuyệt: “ Hai quân đánh nhau, đao kiếm không có mắt, làm nàng bị thương thì sao bây giờ? Chuyện này vạn vạn không được.”
Tiểu Lục cũng không cưỡng cầu, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Tranh, từ trong ánh mắt kiên định của nàng, Phương Tranh thấy được vài phần kiên quyết, trong lòng biết hắn thế nào cũng không ngăn cản được chuyện Tiểu Lục bắc thượng thảo nguyên, dù sao mẫu thân của nàng còn đang ở trong Ba Uyên bộ lạc chịu khổ, biết nơi ở của mẫu thân Tiểu Lục khẳng định sẽ đi tìm, dù là ai cũng không thể ngăn cản được nàng.
“ Được rồi, đi thôi đi thôi, cùng đi với ta!” Phương Tranh bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “ Các nàng luôn luôn khi dễ ta, ta thực sự đã chìu chuộng hư các nàng!”
Tiểu Lục cảm kích cười cười, tựa đầu chôn trong lòng Phương Tranh, dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn.
Con ngươi Phương Tranh vòng vo chuyển, sắc cười nói: “ Nhanh xuất chinh rồi, ta phải hảo hảo khi dễ các nàng, chờ ta đại thắng quay về triều thì các nàng khẳng định cũng mang thai tiểu tử béo mập cho ta.”
Nói xong Phương Tranh mạnh mẽ nghiêng người, đặt Phượng Nương ngay bên dưới thân.
Ánh nến chập chờn, chiếu sáng cảnh xuân tràn ngập trong sương phòng.
Tháng tư Tuyên Vũ nguyên niên, trên đại doanh tây giao, cờ xí phấp phới, sát khí trùng trời, hơn vạn danh tướng sĩ bài thành đội ngũ chỉnh tề, ăn mặc áo giáp sáng rỡ, tay cầm đao kiếm trường mâu sắc bén, lẳng lặng đứng trên sân, hơn một vạn ánh mắt chăm chú nhìn lên Phương Tranh đang mặc một thân khải giáp màu bạc đứng trên đài điểm tướng.
Hơn một vạn binh sĩ này là tinh nhuệ được tuyển chọn từ trong tứ quân bảo vệ xung quanh kinh thành, bọn họ sẽ hộ tống Phương Tranh cùng nhau bắc thượng, sau đó ở tại U Châu hội hợp với hơn mười vạn đại quân đang khẩn trương huấn luyện, cùng nhau xuất binh thảo phạt Mặc Xuyết.
Trên sân lặng ngắt như tờ, hơn vạn người nhìn như một người, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong trầm mặc tản mát ra vẻ túc sát tiêu điều. Theo thời gian trôi qua, khí thế túc sát càng thêm nồng nặc, ở trên bầu trời sân rộng cuồn cuộn, ngưng kết, giống như lưỡi đao sắc bén, không chút kiêng nể cắt lấy da thịt mọi người, làm kẻ khác không tự chủ được sinh ra kính nể.
Sa trường điểm binh, khí phách hiên ngang, trên đài điểm tướng, Phương Tranh khoác một thân áo giáp sáng rực, đầy mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào hơn vạn danh tướng sĩ trước mặt, bọn họ tuổi trẻ cường tráng, tinh thần chấn hưng. Tinh thần còn phấn chấn bồng bột, trong trầm mặc tản mát ra ý chí không chút nào sợ hãi, phảng phất như bọn họ cũng không phải đi đấu chiến sống chết với người Đột Quyết, mà là đi tham gia một hồi yến tiệc hào hoa xa xỉ không gì sánh được.
“ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?” ( Say khướt sa trường xin chớ cười, xưa nay chinh chiến có ai về?)
Trong lòng Phương Tranh nhiều lần lặp lại câu này, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
Những vị tướng sĩ đi theo hắn xuất chinh hôm nay, có bao nhiêu sinh mạng sẽ vĩnh viễn chôn trên thảo nguyên hoang mạc lạnh giá, thân thể hóa thành bùn đất, tan rã trên đại địa? Bọn họ có biết chiến tranh đến tột cùng có bao nhiêu tàn khốc vô tình hay không?
Tiếng trống bên trái sân rộng vang lên, giờ lành đã đến, nên xuất chinh rồi.
“ Đại nhân, có nên nói vài câu với tướng sĩ, cho bọn họ chút khí thế?” Ôn Sâm đứng một bên thấp giọng hỏi.
Phương Tranh gật đầu, nhìn các tướng sĩ sĩ khí như hồng, hắn bỗng nhiên sản sinh một nỗi sợ hãi, chiến tranh, là chuyện nguy hiểm cỡ nào, một vạn người này ai không có cha sinh mẹ dưỡng, nếu mình không thể đưa họ còn sống rời khỏi chiến trường, làm sao không làm thất vọng cha mẹ già đang ở hậu phương tha thiết chờ mong bọn họ đắc thắng quay về?
Giờ khắc này, Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy trên vai gánh một trách nhiệm vô cùng nặng nề, tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, nhưng ép tới mức hắn có cảm giác không thở nổi.
Tằng hắng vài tiếng, Phương Tranh dồn khí đan điền, lớn tiếng nói: “ Tướng sĩ..”
“ Nghiêm!”
Vạn danh tướng sĩ đồng loạt thu chân ưỡn ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Khái khái hai tiếng, Phương Tranh nỗ lực cho thanh âm chuyển tới từng góc sân, chỉ là bởi vì trong lòng sợ hãi, thanh âm của hắn có vẻ hơi run rẩy.
“ Các tướng sĩ! Cổ nhân nói, mặc dù ngàn vạn lần người chung quanh, ta bỏ chạy…”
Các tướng lĩnh đang đứng thẳng nghe vậy đều ngạc nhiên, Ôn Sâm quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản nói: “ Đại nhân, sai rồi, sai rồi! Không phải bỏ chạy! Không phải bỏ chạy!”
Phương Tranh ngẩn người: “ Không phải chạy sao? Vậy là gì?”
Ôn Sâm mặt mày đen thui, thấp giọng nói: “ Mặc dù ngàn vạn lần người chung quanh, ta vẫn đi tới, không phải chạy.”
Phương Tranh chợt hiểu: “ A! Đúng, không phải chạy.”
Sau đó Phương Tranh lại hung hăng liếc mắt trừng Ôn Sâm, tựa hồ rất không vừa ý bị hắn cắt đứt hăng hái diễn thuyết.
“ Các tướng sĩ, vừa nói sai rồi, đều không phải chạy, là tiến tới, chúng ta phải tiến tới! Cổ nhân lại nói, đãn sử long thành phi tướng tại, chúng ta lại càng chạy rất nhanh…”
“ Đại nhân, sai rồi! Lại sai rồi!” Ôn Sâm đầu đầy mồ hôi, trong lòng khó khăn không gì sánh được, Phương đại nhân vì sao chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn, trận chiến này đánh thật nguy hiểm nha.
Gương mặt Phương Tranh đen thui, căm tức nhìn Ôn Sâm nói: “ Ngươi có phải có bệnh không? Lão tử nói cái gì ngươi cũng làm trái lại với ta, trường hợp nghiêm túc như thế, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Nếu không ngươi lên nói, ta đứng một bên nhìn.”
Ôn Sâm ủy khuất đến sắp khóc, đến tột cùng là ai không nghiêm túc chứ? Có người làm chủ tướng như ngươi sao?
“ Không, đại nhân, hắc hắc, chính ngài nói, ngài nói, thuộc hạ sẽ không chen miệng nữa.”
“ Đừng khách khí, ngươi tới nói đi, luôn bắt lỗi của ta, văn tài của ngươi nhất định xuất chúng hơn ta, ngươi tới nói vài câu với mọi người.”
“ Không, đại nhân, ta sai rồi, ta không bao giờ xen vào nữa, ngài buông tha ta đi.”
“ Không được, lão tử kiên trì muốn ngươi nói, nhanh lên một chút, đừng ngồi chồm hổm!”
“ Đại nhân, thuộc hạ không dám, thuộc hạ sai rồi!”
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn danh tướng sĩ, hai người dây dưa trên đài điểm tướng nửa ngày, cuối cùng Ôn Sâm không chịu nổi áp lực ánh mắt của vạn người, chật vật chạy xuống đài điểm tướng.
Không có Ôn Sâm ở bên cạnh ồn ào, Phương Tranh nhất thời cảm thấy thanh tĩnh hơn rất nhiều, hắn hăng hái bừng bừng vung tay tiếp tục định diễn thuyết, kết quả bàn tay vung lên giữa không trung hồi lâu, nhưng nhớ không nổi rốt cục hắn nên nói gì, trong lòng không khỏi vạn phần bực bội.
“ Các tướng sĩ, nghiêm!”
Vạn tướng sĩ lần thứ hai đứng nghiêm.
Phương Tranh huy tay, nghẹn nửa ngày cũng không có gì để nói, không khỏi phẫn nộ quát to: “ Xuất phát!”
“ Ôn Sâm! Ngươi con mẹ nó! Lão tử phải phạt nửa năm bổng lộc của ngươi!”
Hoa triều Tuyên Vũ nguyên niên tháng tư, do hoàng đế hạ chỉ, Trung Quốc Công Phương Tranh nhận chức thiên hạ binh mã đại nguyên soái, suất quân bắc thượng, thảo phạt Đột Quyết, triệt để bình định phương bắc biên cảnh gây loạn suốt hơn trăm năm, thánh chỉ vừa xuất, thiên hạ rung động. Chu bang dị quốc đều ngạc nhiên với khí phách của Hoa triều tân hoàng, mà bách tính toàn quốc lại vui mừng khôn xiết, cùng tán hoàng thượng anh minh.
Trong ánh mắt tha thiết của bách tính quan viên toàn thành, đội ngũ sĩ khí như hồng bày thành đội ngũ chỉnh tề, dưới sự suất lĩnh của Phương Tranh, hạo hạo đãng đãng rời khỏi kinh thành, hướng phía bắc bước đi, lao thẳng tới vận mệnh không đoán được phía trước…
Đại quân xuất phát, lao tới U Châu, đồng hành ngoại trừ Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch hai vị đại tướng, Phương Tranh mang theo toàn bộ thành viên Ảnh Tử, để phòng ngừa bản thân không bị địch nhân lén tập kích, chết trong mơ hồ, Phương Tranh không chỉ đem thân binh đội ngũ của mình mở rộng đến hơn hai ngàn người, còn tỉ mỉ vì chính mình chế tạo một thân áo giáp đao thương không vào, tài liệu bộ áo giáp do vạn năm hàn thiết chế ra, một đao chém tới, dù một vết tích cũng không thể lưu lại, với trình độ cứng rắn của bộ áo giáp, Phương Tranh phỏng chừng dù cho hiện tại có người kíp nổ đạn hạt nhân, hắn cũng có thể sống được thật tốt.
Chuyện chú tâm làm, tất nhiên sẽ đạt được hiệu quả.
Hiện tại chuyện thứ nhất mà Phương Tranh muốn làm, đó là đề cao hệ số an toàn của bản thân đến hạn độ lớn nhất, ở trên chiến trường máu thịt bay ngang, sống sót mà lông tóc không bị thương, cho nên vấn đề an toàn cá nhân, hắn tuyệt không dám có chút chậm trễ.
Áo giáp chế tạo rất đẹp, màu bạc ngăn nắp, nhưng khuyết điểm rất lớn, so với áo giáp bình thường nặng hơn tới mười cân.
Phương Tranh cũng không chú ý. Trên người nặng hơn mười cân trọng lượng tuy rằng làm cho hắn tương đối mệt, nhưng hắn lại có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, chỉ bằng điểm ấy, mệt một chút cũng thấy đáng.
Đại quân tiếp tục xuất phát, Phương Tranh thân là chủ tướng, cưỡi ngựa đi giữa trung quân, hai ngàn thân quân của hắn vững vàng vây hắn ở giữa, kín không kẽ hở, thân quân toàn bộ đều do Mập Mạp cố ý phân phối cho hắn, toàn bộ là đại nội cấm quân tinh nhuệ, bọn họ đều có một thân võ công tuyệt hảo, trọng yếu hơn là, bọn họ trung tâm. Bất luận dưới tình huống nào, bọn họ đều có thể sẵn sàng hi sinh bảo toàn chủ tướng.
Phương Tranh rất hưởng thụ cảm giác được người chu đáo bảo hộ chặt chẽ, nhiều người rậm rạp đi cùng một chỗ, ngoại trừ có điểm thiếu dưỡng khí ra, an toàn thật ra không cần lo lắng.
Tiểu Lục cũng cưỡi ngựa, song song đi cùng Phương Tranh, đại quân xuất chinh không cho phép mang theo nữ quyến, cho nên Tiểu Lục mặc vào trang phục thân quân, đương nhiên bồi ngay tại bên người hắn.
Đại quân vạn người giống như một đạo nước lũ chạy chồm không thôi, cuồn cuộn tràn về hướng bắc.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, nhìn trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn liên miên, không khỏi ý cười, giơ lên roi ngựa trong tay, nhìn Tiểu Lục cười nói: “ Thấy đại quân của bổn quan, có hùng tráng không?”
Tiểu Lục hé miệng cười nói: “ Hùng tráng, rất hùng tráng, thiếu gia, lần này khẳng định thiếu gia sẽ đại thắng.”
Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, suất lĩnh nhiều người đi đánh trận như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, thắng hay không thắng thì không dám nói, chạy trốn khẳng định rất phương tiện.
Tiểu Lục trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng nói: “ Thiếu gia, hôm nay bách tính dân gian đều nói ngài là Chiến Thần hạ phàm.”
Tiếng cười của Phương Tranh ngừng bặt, giật mình nói: “ Chiến Thần? Ta là Chiến Thần?”
Tiểu Lục cười nói: “ Đúng rồi, bách tính đều nói ngài lĩnh quân bắc phạt khẳng định sẽ thắng, bởi vì thiếu gia từ trước đến nay đều là bách chiến bách thắng. Ngài xem, đánh Phan thượng thư, ngài thắng, đánh thái tử, ngài cũng thắng, đánh Thái Vương, cũng là ngài thắng, bách tính nói, ở sau lưng thiếu gia có thần phật đứng đầy trời, chỉ cần là thiếu gia lĩnh binh, ông trời đều sẽ phù hộ cho Hoa triều ta.”
Dù da mặt Phương Tranh có dày như thành tường, nghe được phiên thừa nhận của bách tính, da mặt dày của hắn cũng không tự chủ được đỏ lên một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Xem ra bách tính cũng không ngu ngốc a!
Trong ngực Phương Tranh cảm khái một câu.
Bất luận phiên thừa nhận kia là thật hay giả, nói truyền tới lỗ tai hắn, hắn liền chỉ có thể liều mạng đánh trận, nếu đã được phong làm Chiến Thần, chính mình nếu đánh không thắng mà quay về, ra cửa cũng xấu hổ không dám chào hỏi, dân chúng thời cổ đại đã học được lợi dụng dư luận tạo thế, lòng người thật quá âm hiểm! Cái này bảo mình làm sao còn ý tứ chạy trốn?
Trong ngực Phương Tranh bỗng nhiên tăng thêm vài phần áp lực.
Nguyên bản dự định nếu tình hình chiến đấu không ổn liền triệt thoái ngoài trăm dặm, hiện tại trên đầu kỳ lạ xuất hiện xưng hào “ Chiến Thần”, Phương đại nguyên soái da mặt mỏng âm thầm quyết định, chỉ triệt năm mươi dặm!
Đại quân đi suốt nửa tháng, lúc này mới tới địa giới U Châu, địa phương trú tướng suất thân kỵ hơn ngàn người, ra doanh xa hơn ba mươi dặm để hoan nghênh, cung kính nghênh đón hơn vạn binh sĩ tinh nhuệ của Phương Tranh suất lĩnh đi vào đại doanh.
Đại doanh đóng quân ngoài thành U Châu mười dặm phía đông, doanh trại hình hoa mai trạng, ba năm một đóa tản ra, diện tích bình nguyên bị chiếm tràn đầy, ở đây tổng cộng đóng quân hơn mười vạn tân quân mới huấn luyện thành, hiện nay hoàng đế hạ chỉ đưa bọn họ toàn bộ sắp xếp trong danh sách quân đội bắc phạt, thời gian tới, Phương Tranh sẽ suất lĩnh bọn họ, cùng Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết tại thảo nguyên quyết tử, dùng kết quả của chiến tranh, đến quyết định địa vị chính phụ của hai nước suốt vài chục năm thậm chí là trăm năm sau.
Lúc đó Phương Tranh đã được Mập Mạp hạ chỉ phong làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái, nói cách khác, hôm nay toàn bộ quân quyền của Hoa triều đã toàn bộ chộp vào trong tay của hắn, là thời kỳ chiến tranh phi thường, hắn hạ xuống mỗi một mệnh lệnh, không cần thỉnh qua ý chỉ của hoàng thượng cùng công văn của Bộ Binh nha môn, mà là trực tiếp hướng khắp tướng sĩ thiên hạ hạ lệnh, không thể không nói, lòng tín nhiệm của Mập Mạp đối với hắn xác thực tột đỉnh, không chỉ không chút do dự đưa quân quyền toàn quốc buông tay cho hắn, hơn nữa còn biết rõ Phương Tranh không thích bị cản tay, ngay cả giám quân cũng không hề cắt cử, toàn bộ quân đội tùy ý cho hắn độc đoán hành tung.
Phương Tranh vừa bước vào soái trướng đại doanh, liền mệnh thân quân kích trống tụ tập tướng lĩnh, không bao lâu, trong doanh toàn bộ tướng lĩnh vâng lệnh chạy tới, dùng võ quan phẩm cấp luận bài, đứng bên trong soái trướng phân rõ hai bên ngồi vào chỗ của mình.
Phương Tranh thân là bắc phạt nguyên soái, đương nhiên ngồi ngay thủ vị, bên trái hắn là Tiểu Lục mặc trang phục thân binh đang đứng, bên phải còn lại là người vốn không thuộc danh sách quân đội, nhưng là thủ hạ đắc lực trung thành nhất của hắn, Ôn Sâm.
Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn khắp các tướng lĩnh ngồi trong soái trướng một vòng, ánh mắt lướt qua Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch xếp hạng thủ vị, rơi vào một gã võ tướng bài vị thứ ba.
Ân, là người quen cũ. Tần Trọng. Ngày xưa là phó tướng kinh thành thành vệ quân, trước ủng hộ tiền thái tử mưu phản, sau trước trận lại phản chiến, trong cuộc chiến bình loạn thái tử đã khởi lên tác dụng then chốt, sau khi phản loạn bình định, Hình Bộ và Bộ Binh nhiều lần nghiên cứu kiểm duyệt, cho rằng Tần Trọng công cao hơn tội, rốt cục quyết định không đáng trị tội, thế nhưng bởi hắn từng ủng hộ hành vi của tiền thái tử, đã thành vết bẩn cả đời hắn không sao xóa bỏ, cho nên sau khi bình loạn triều đình liền điều hắn đi xa, thẳng đến khi Phương Tranh nhận chức chủ soái bắc phạt, dùng lực ép những lời phản đối, một lần nữa điều Tần Trọng về dưới trướng của mình. Một lần nữa bắt đầu dùng hắn. Phương Tranh nhớ kỹ biểu tình cảm động đến rơi nước mắt lúc đó của Tần Trọng, hán tử ngang tàng thân cao năm thước, ở trước mặt Phương Tranh phác thông quỳ xuống, khóc giống như một hài tử, mặc dù chưa nói qua một câu thề sống chết thuần phục, nhưng Phương Tranh biết, một lần nữa từ khi mình bắt đầu dùng hắn, vị hổ tướng hữu dũng hữu mưu trẻ tuổi này, rốt cục đã hoàn toàn một lòng đi theo hắn.
Chúng tướng tự điểm danh, sau khi điểm xong, xác định đều đến đông đủ, Phương Tranh liền ở trong soái trướng bắt đầu lần hội nghị quân sự cao cấp lần đầu tiên của cuộc chiến bắc phạt.
Các tướng lĩnh đều thẳng tắp thân thể, gương mặt không chút biểu tình, hai mắt nhìn thẳng, chiến ý và sát khí như có như không ở trong soái trướng dần dần lan tràn ra, Phương đại nguyên soái thì trái lại, cao cao bắt chéo chân, híp mắt như kẻ trộm hề hề quan sát qua lại trên người các tướng lĩnh. Ngồi nghiêng tới ngửa lui, uy nghiêm nguyên soái mất hết không còn sót lại chút gì.
Một lúc lâu, Phương Tranh tằng hắng vài cái, cười tủm tỉm nói: “ Các huynh đệ…”
“ Rống!”
Chúng tướng đồng loạt đứng lên, nghiêm nghị quát to: “ Mạt tướng nghe lệnh!”
Phương Tranh sợ đến thân thể ngã ngửa ra sau, cũng may Tiểu Lục đúng lúc đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới không bị mất mặt trước mọi người.
“ Khái khái, mọi người không cần nghiêm túc như thế, các ngươi đều thả lỏng một chút, thanh âm nói chuyện nhỏ một chút, bổn nguyên soái là một nam nhân yếu đuối, không chịu nổi được mấy lần bị hoảng sợ đâu.” Phương Tranh ôm ngực gương mặt sợ hãi nói.
Chúng tướng: “…”
Phùng Cừu Đao quen thuộc với Phương Tranh nhất, tất nhiên là phi thường rõ ràng phương pháp thường ngày của vị Phương lão đệ này, nghe vậy nói: “ Phương…nguyên soái, có nên hạ mệnh lệnh xuất kích hay không? Bọn mạt tướng đã chờ thời khắc này thật lâu, thỉnh nguyên soái hạ lệnh, chúng ta nhất định không phụ sự phó thác của hoàng thượng, dùng uy thế sấm sét tập sát quân đội của Mặc Xuyết, chặt bỏ thủ cấp của hắn dâng lên dưới trướng nguyên soái.”
Phương Tranh vẻ mặt chán ghét nói: “ Chặt đầu thì chặt đầu, cần chi hiến đến dưới trướng của ta chứ? Máu thịt mơ hồ có gì đẹp đâu, hơn nữa, các ngươi nghĩ hiện tại đi ra đánh là thời cơ tốt nhất sao?”
Chúng tướng nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy Phương Tranh nói rất có đạo lý, đều cúi đầu không nói.
Phương Tranh cười nói: “ Như vầy đi, các ngươi đều là bách chiến tướng quân mang binh nhiều năm, tự nhiên biết rõ đạo lý biết người biết ta, chúng ta vừa đến U Châu, hiện nay binh lực bộ thự của địch nhân, tướng lĩnh sở dụng, thói quen tác chiến vân vân, không biết chút nào, không đầu không đuôi xuất kích, đó không phải là muốn chết hay sao?”
Lúc này gần ngoài cửa trướng có một gã phó tướng đứng ra, ôm quyền lớn tiếng nói: “ Bẩm nguyên soái, mạt tướng Hoàng Duy, phụ trách tìm hiểu quân tình. Theo thám tử hồi báo tin mới nhất, chủ lực của Đột Quyết Mặc Xuyết là chín vạn đại quân hiện nay đang đóng quân tại phía ba trăm dặm cách U Châu, quân tiên phong chỉ thẳng Tháp Sơn đại doanh của Mặc Cúc Liên, mấy ngày trước đây thậm chí phái ra chút ít kỵ binh, hướng U Châu chúng ta công kích, bị kỵ binh quân đội chúng ta đánh tan.”
Phương Tranh thoáng ngây ra, vuốt cằm trầm ngâm nói: “ Mặc Xuyết không ngờ dám thử phản ứng của U Châu, theo đánh giá Mặc Cúc Liên khả năng sẽ nhanh bị đánh bại.”
Hoàng Duy nói: “ Quốc sư Mặc Cúc Liên hôm nay binh lực đã không còn đủ năm vạn, Hoa triều âm thầm giúp đỡ lương thảo binh khí, bọn họ còn đang đau khổ chống lại tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết, vẫn ổn trong đại doanh Tháp Sơn, chưa từng lui về phía sau nửa bước.”