Đọc truyện Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi – Chương 55: Lễ phục màu trắng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đưa con chip cho Viên Cảnh Trạch và Viên Doãn Ca, lưu lại chip chủ cho mình, Sân Mộc nhìn một chip còn lại cuối cùng trong lòng buồn rầu không biết nên phân chia như thế nào.
Tùy ý lướt xem thông tin liên lạc của Trác Kỳ Bảo trong quang não, Sân Mộc tính thử số người chơi, nếu không thích hợp liền từ cho qua, thà thiếu chứ không ẩu.
Phòng cơ giới vắng vẻ, Mễ Phi ngồi xếp bằng dưới đất với đám linh kiện bày lung tung, trước mặt là một trận mô hình quân hạm đã hoàn thành.
Thử đem một phần linh kiện đặt vào quân hạm,tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên làm Mễ Phi che mặt, nhụt chí ngã xuống nền đất. Quân hạm không giống với sửa xe huyền phù, Mễ Phi trừ bỏ tri thức lý luận tích lũy ở ngày thường thì trên thao tác hoàn toàn chỉ là thường dân.
Trừng mắt nhìn nóc nhà hồi lâu, Mễ Phi một phen lau mặt, lại dốc sức chuẩn bị tái chiến, phía sau đột nhiên vang lên giọng nam nhân. “Dạng quân hạm thế này chưa bay đã nổ.”
Mễ Phi sợ tới mức run rẩy, quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau không biết từ khi nào đã có một nam nhân trung niên không chút biểu cảm đang đứng.
Không để ý ánh mắt của Mễ Phi, nam nhân đi thẳng đến trước mô hình quân hạm Mễ Phi mới làm xong, cầm lấy linh kiện Mễ Phi để rơi trên mặt đất bắt đầu lắp ráp. “Đem trang bị dẫn đặt vào khoang lái, năng lượng nguyên rất quan trọng, đầu khoang khởi động năng lượng nguyên, đuôi và bụng khoang hạm đều cần dự trữ.”
Động tác của nam nhân đâu vào đấy, giải thích cũng đơn giản dễ hiểu, Mễ Phi bắt đầu từ kinh ngạc dần dần nghe đến mê mẩn.
Lúc lắp ráp phần linh kiện cuối cùng còn lại, nhìn hình dáng lớp vỏ quân hạm mới hoàn thành, Mễ Phi kích động đến không biết nên nói gì.
Nam nhân nhìn Mễ Phi, đột nhiên mở miệng “Là ai dạy ngươi lắp ráp RS66.”
“Cái gì?” Mễ Phi không hiểu gì nhìn nam nhân. “Cái gì RS66.”
Nam nhân nhíu nhíu mày, không nói gì đứng dậy rời đi.
“Ngươi là ai?” Mễ Phi lớn tiếng gọi lại nam nhân. “Ngươi thật lợi hại, ngươi có thể dạy ta cơ giới không?”
“Ngươi học đã rất không tồi.”
“Ta muốn làm ra quân hạm có thể tham chiến, ta muốn trở thành kĩ sư cơ giới!” Mễ Phi nắm tay. “Ta muốn thành lập một quân đoàn cơ giới đệ nhất toàn tinh hệ!”
Nam nhân ghé mắt, mặt vô biểu tình nhìn Mễ Phi nhiệt huyết, xuy một tiếng mũi. “Si tâm vọng tưởng, cả gan làm loạn!”
Bóng nam nhân biến mất khỏi phòng cơ giới, Mễ Phi lần nữa ngồi xuống đất, ngơ ngẩn nhìn quân hạm trước mặt hồi lâu, nhịn không được thở dài.
Sân Mộc đeo tai nghe đi đến sân huấn luyện, xa xa nhìn thấy đám người đang vây quanh, tuy rằng đang mang tai nghe nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng hò hét hoan hô. Sân Mộc đi đến khán đài nhìn, vây quanh trong đám người là hai nam sinh đang đánh nhau túi bụi. Khóe mắt Sân Mộc khóa trên một người trong đó, thân thể mạnh mẽ, lực bạo phát hoàn mỹ, tính công kích lôi hệ dị năng. Sân Mộc nhướng mày, thật là một nhân loại không tồi.
Áp đảo đánh bại đối thủ, giữa tiếng hoan hô Tiêu Lâm Du đem người hạ gục, xoay đi lấy áo khoác bên cạnh. Ánh mắt quét ra phía ngoài, trong lúc vô tình đụng phải cái nhìn đánh giá của Sân Mộc, động tác lấy áo khoác Tiêu Lâm Du khựng lại, sau đó lại tự nhiên đem áo khoác mặc vào.
Nhạy bén cảm nhận được trên người Sân Mộc ẩn ẩn huyết tinh, Tiêu Lâm Du trong lòng cảnh giác, cũng không có chào hỏi liền xoay người rời khỏi sân huấn luyện.
Sân Mộc ôm cánh tay trong mắt không giấu được hứng thú. Nhân loại này thật là nhạy bén, thú vị.
Trên sân huấn luyện lại bắt đầu một vòng PK mới, Viên Doãn Ca không biết đi vào từ khi nào đến cạnh người Sân Mộc, nhìn khí thế ngất trời trong sân huấn luyện, Viên Doãn Ca do dự lấy ra một phần thư mời. “Đây là Ôn gia mời, sinh nhật Ôn Di Kỳ hôm đó đại ca cũng phải đi.”
Sân Mộc liếc nhìn thư mời trong tay Viên Doãn Ca, không tiếp nhận. “Ngươi là để ta theo góc chân một nha đầu mà tranh đoạt nam nhân.” Quá mất giá, dây dưa mới là thứ hắn giỏi nhất.
“Đại ca là nam nhân có trách nhiệm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Viên Doãn Ca đem thư mời cường ngạnh nhét vào tay Sân Mộc. “Cũng đừng để trong lòng không thoải mái.”
Sân Mộc giơ giơ thư mời trong tay, cười như không cười nhìn Viên Doãn Ca “Ngươi lo lắng ta bị Viên Úc Thần vứt bỏ?”
“Cái này ta không lo lắng, ta là sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng, tính khí ngươi luôn rất lớn, đến lúc đó người chịu tội vẫn là đại ca ta.” Viên Doãn Ca bình tĩnh nhìn Sân Mộc. “Đại ca thích ngươi nên không tranh cãi cùng ngươi, ngươi cũng đừng nháo với y.”
“Cho nên?” Sân Mộc nhướng mày. “Ngươi là ủng hộ Viên Úc Thần cưới nha đầu kia.”
Viên Doãn Ca nhìn Sân Mộc nửa ngày “Nói thật?”
“Có lẽ ta sẽ không thích nghe, ta nghĩ ta sẽ phát giận.” Sân Mộc cười cười đem thư mời ném xuống chân Viên Doãn Ca, xoay người rời đi. “Ta cảm thấy bộ dạng khi phát giận của ta ngươi hẳn là không muốn nhìn đâu.”
“Ôn Di Kỳ không xứng với đại ca của ta.” Viên Doãn Ca nói.
Sân Mộc dừng bước, thấp thấp “xuy” một tiếng. “Đừng đem đại ca ngươi nói như thần vậy, đến cùng bất quá cũng chỉ con người.” Hắn sống đến giờ, thấy được nhiều nhất chính là thần. Thần của nhân loại, cũng là sẽ chết thôi.
Bỏ lại Viên Doãn Ca rời khỏi sân huấn luyện, muốn nói trong lòng không tức giận đó là giả, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, Sân Mộc cảm thấy từ lúc đến xã hội nhân loại, tính tình hắn liền trở nên không tốt.
Tuy rằng biết Viên Doãn Ca không có ý gì khác, nhưng nghĩ đến một số người không xứng với Viên Úc Thần trong mắt cô ta, Sân Mộc liền cảm thấy ngực đau đến lợi hại.
Hắn không xứng với Viên Úc Thần? Hắn đường đường là tang thi hoàng, có được mấy nhân loại có khả năng thích hợp cùng hắn đây!
“Sân Mộc?” Bách An Ngưng nghênh diện đi tới, lo lắng nhìn sắc mặt không tính là tốt của Sân Mộc. “Ngươi làm sao vậy?”
“Tự khảo.” Tháo tai nghe xuống treo trên cổ, lấy đồ uống trong tay Bách An Ngưng.
Nghi hoặc nhìn hỏa khí không thể che giấu của Sân Mộc, Bách An Ngưng nghĩ nghĩ rồi dời đề tài. “Nhóm tranh cử Hộ Vệ Đoàn đã được công bố, có thể thông qua quang não kết nối tinh võng của học viện xem.”
“Ta chỉ nhìn kết quả cuối cùng.”
Tựa hồ đã đoán được câu trả lời của Sân Mộc, Bách An Ngưng lại nói. “Long Vũ đã đem các nhóm có thể cạnh tranh với chúng ta sàng chọn ra, làm như thế nào thì muốn xem chủ ý của ngươi.”
Sân Mộc bĩu môi “Dọn sạch trở ngại.”
Uống hết nước trong ly, Sân Mộc giơ tay quăng vào thùng rác ven đường, dường như nghĩ ra điều gì rồi nhìn sang Bách An Ngưng. “Bách An Ngưng, ngươi có người mình yêu thích không?”
Bách An Ngưng động tác cứng lại, trầm mặc nửa ngày, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi sẽ cảm thấy ngươi không xứng với người mà mình thích sao?” Sân Mộc tiếp tục hỏi.
“Sân Mộc.” Bách An Ngưng cúi đầu khiến người không nhìn rõ cảm xúc trên mặt. “Ta không có người mình thích.”
Sân Mộc tỏ vẻ không sao cả, Bách An Ngưng nhỏ giọng nói “Sân Mộc thích kiểu người gì.”
“Cường đại.” Sân Mộc không chút do dự nói. “Có thể cho ta cảm giác ấm áp, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với ta.”
“Kia có loại người này sao?”
“Có.” Không chút do dự gật đầu.
“Thật tốt.” Bách An Ngưng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhẹ mỉm cười cùng Sân Mộc. “Có thể được Sân Mộc thích, người đó nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Tiêu Lâm Du trở về khu ký túc, vừa mới tắm rửa xong đi ra liền nghe được âm báo từ cửa truyền đến. Kỳ quái ai lại tới trễ như vậy, Tiêu Lâm Du cầm lấy áo sơmi một bên khoác lên người, đi ra mở cửa.
“Tiêu đồng học, thư tín của ngài.” Người máy trí năng đưa tới một cái hộp.
Sau khi kiểm tra thông tin nhận dạng, Tiêu Lâm Du cầm hộp trở về phòng, đợi khi mở ra xem thì phát hiện trong hộp chỉ có một con chip nho nhỏ, còn có một đóa hoa Vân Vụ đỏ tươi.
Tiêu Lâm Du cầm hoa Vân Vụ, có thể nhìn thấy trên cánh hoa có viết mấy con số, đó là gợi ý về hoàng hậu Trần A Kiều thời Hán. “9.12”
Không hiểu ý nghĩa của ngày này, Tiêu Lâm Du cầm lấy con chip trong hộp đánh giá, thử dùng quang não phân tích con chip, chính là lại không có bất cứ tác dụng gì. Muốn từ trên hộp tìm kiếm thông tin nhưng phát hiện thứ này là do nặc danh gửi đến.
Nghi hoặc trong lòng Tiêu Lâm Du càng tăng thêm, nhìn con chip cầm trên tay cũng ngập tràn khó hiểu.
Sân Mộc nằm trên giường nhìn hình chiếu trời sao trên nóc nhà, đem cánh tay đang gối đầu xuống cầm lấy một cái chip. Chip chủ nằm trong tay hắn, chỉ khi nào hắn đem chip chủ kích hoạt thì các con chip khác mới có thể sử dụng, nếu không, sự tồn tại của những con chip kia chỉ là phế phẩm không có tác dụng.
Xoay người từ trên giường ngồi dậy, Sân Mộc lấy ra camera hồng ngoại nhỏ, lật xem nửa ngày, lần nữa nằm lên giường đem máy cảm ứng hồng ngoại mang ở trên đầu.
“Kiện nào đẹp?” Trác Kỳ Bảo khoa tay múa chân hai kiện lễ phục, một bên hỏi ý kiến Sân Mộc.
“Kiện nào cũng rất khó coi.” Hai mắt Sân Mộc khóa chết trên máy tính không ngẩng đầu lên nói.
“Cuối ngày đã phải đi, ngươi nghiêm túc chút.” Trác Kỳ Bảo lấy máy tính trong tay Sân Mộc đi, cưỡng chế đem hai kiện lễ phục đưa tới trước mặt Sân Mộc. “Kiện nào đẹp.”
Sân Mộc cẩn thận nhìn nửa ngày, ý bảo phía bên trái “Màu xanh.”
“Ngươi cũng thấy đẹp? Ta cũng cảm thấy không tồi.” Trác Kỳ Bảo ném kiện còn lại, đem bộ lễ phục xanh biếc khoa tay múa chân đặt lên người.
Nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc không định nói cho cậu ta biết, hắn chỉ là cảm thấy màu sắc ấy thật giống với tóc của cậu ta, làm cậu ta thoạt nhìn càng như một củ hành tây xanh mượt.
Hài lòng với sự lựa chọn của mình, Trác Kỳ Bảo đem một loạt lễ phục kéo tới phía Sân Mộc bảo. “Ngươi chọn một kiện, này đều là cha ta phái người đưa tới.”
Khóe mắt Sân Mộc đảo qua, đứng dậy duỗi tay khều một kiện lễ phục màu trắng. “Cái này.”
“Màu trắng……” Trác Kỳ Bảo tỏ ra do dự ngượng ngùng. “Ngày vui mừng tiệc sinh nhật, ngươi mặc này……”
Vốn cảm thấy không quan trọng, nhưng vừa nghe Trác Kỳ Bảo nói như vậy Sân Mộc liền lập tức đưa ra quyết định cuối cùng, vô cùng xác định đem lễ phục học theo Trác Kỳ Bảo ướm lên người. “Liền nó đi!”
“Được rồi, ngươi thích là được.” Giữa yến hội và huynh đệ, Trác Kỳ Bảo không chút do dự lựa chọn nỗi sợ bị đánh.
Sân Mộc vừa lòng nhìn lễ phục màu trắng, trong mắt lưu chuyển ánh lửa quỷ dị. Viên Úc Thần muốn nói rõ ràng, hắn mặc thế này có thể coi như là đáng thương cho Ôn Di Kỳ.
Nếu như Viên Úc Thần nói không rõ ràng, kia coi như thân y phục này hắn mặc cho toàn bộ Ôn gia.
Viên gia.
Viên Kình Thiên đem ly nước đập thật mạnh xuống bàn, khí thế cuồn cuộn chờ nước chờ của Ỷ Lâm. “Ta đi làm gì? Mất mặt còn muốn kéo ta theo?”
Ỷ Lâm rời khỏi phòng Viên Kình Thiên, bất đắc dĩ lắc đầu với Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần gật đầu hiểu rõ, xoay người trở về phòng. Nhìn quang não trên bàn, đôi ngươi Viên Úc Thần tối lại. Vài lần muốn cầm quang não liên lạc cùng Sân Mộc, rồi lại do dự buông xuống.
Thấp giọng thở dài, Viên Úc Thần thu hồi quang não ngồi xuống sô pha, vẫn là chờ y xử lý xong hết thảy lại đi nhìn em ấy, nếu bây giờ gặp sẽ chọc em ấy sinh khí.
Bên kia, Sân Mộc chờ đợi trước quang não, lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng nhiều. Hồi lâu, Sân Mộc cười lạnh một tiếng, hung hăng đem quang não nắm chặt trong tay, không chút lưu tình đem người nào đó trong quang não xóa bỏ, chặn số liên lạc của người này trên quang não.
Đem người kéo vào danh sách đem, áp xuống khoảng trống nho nhỏ trong lòng, Sân Mộc hừ lạnh, đem một thân lễ phục màu trắng trở về phòng ngủ.