Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 126: Gia Long


Đọc truyện Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi – Chương 126: Gia Long

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Trác Kỳ Bảo và Sân Mộc chạy đi không rõ tung tích, đạo sư cùng giáo quan theo dõi loạn thành một đoàn. Lôi Minh đen mặt rít gào “Khu vực bên ngoài vì sao lại có Thực Thi ong.”

“Quân Thiệu đạo sư, không định vị được vị trí của viện sinh Sân Mộc và viện sinh Trác Kỳ Bảo.”

Quân Thiệu mờ mịt nhìn màn hình theo dõi, siết chặt nắm tay lộ ra tâm tình khẩn trương cùng lo lắng của y lúc này.

“Quân Thiệu đạo sư, viện sinh Sân Mộc và viện sinh Trác Kỳ Bảo có khả năng đã chạy vào khu vực sâu bên trong.” Đạo sư giám sát khu vực huấn luyện suy đoán nói.

“Ta vào khu vực sâu tìm kiếm.” Lôi Minh xin chỉ thị.

Quân Thiệu ngưng mi trầm tư một lát, xoay người nói “Mạn Cầm đạo sư, Phong Nặc giáo quan cùng ta tiến vào khu vực sâu, Lôi Minh giáo quan tiếp tục giám sát tình huống huấn luyện.”

“Vâng!!”

Trác Kỳ Bảo túm lấy Sân Mộc liều mạng chạy như điên, cuối cùng cũng trốn khỏi Thực Thi ong đuổi giết. Trác Kỳ Bảo ngồi dưới đất thần kinh chưa định vỗ ngực “Làm ta sợ muốn chết.”

“Nhìn bộ dạng không tiền đồ của ngươi.” Sân Mộc nhấc chân đá qua. Chưa chiến đã chạy thật xấu hổ, đúng là làm nhục uy nghiêm tang thi hoàng của hắn.

Trác Kỳ Bảo che mông ủy khuất phản bác “Đó là đàn Thực Thi ong, chúng ta sẽ bị xé đến bã cũng không còn.”

Lười vô nghĩa với Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc xoay người nhìn bốn phía, khu rừng thưa thớt lại có bụi cỏ dày đặc, sắc đêm đen kịt cùng ánh trăng ảm đạm, chiếu vào khu rừng tĩnh mịch không hiểu sau lộ ra âm trầm quỷ dị.

Trác Kỳ Bảo xoa xoa cánh tay, hiển nhiên cũng cảm giác được quái dị “Đây là chỗ nào a.”

“Ngươi không biết đường còn dám mang ta đến đây.” Sân Mộc vung nắm tay muốn đánh, Trác Kỳ Bảo nhanh chóng che mặt lui về phía sau.


Nửa ngày không chờ được nắm tay Sân Mộc rơi xuống, Trác Kỳ Bảo lộ ra đôi mắt lén nhìn, lại thấy vẻ mặt Sân Mộc thay đổi thất thường. “Sân Mộc ngươi……”

“Đứng yên đó đừng nhúc nhích.” Sân Mộc quát khẽ ra tiếng. Trác Kỳ Bảo sửng sốt nháy mắt, theo Sân Mộc hạ mắt, lập tức thấy được hai chân mình đang từ từ bị lõm xuống.

Trác Kỳ Bảo hoảng sợ trợn to mắt “Đầm lầy!!!”

Sân Mộc tụ gió quấn lấy eo Trác Kỳ Bảo, bỗng nhiên đem cậu ta tách khỏi khu đầm lầy. Sau khi Trác Kỳ Bảo rơi xuống đất hiểm hiểm túm chặt Sân Mộc, nhưng không chờ cậu thở phào, mặt đất dưới chân lại lần nữa bị lõm xuống.

Sân Mộc túm lấy cổ áo Trác Kỳ Bảo lui về phía sau, tránh đi chỗ đất bị lõm xuống. Hai chân rơi xuống đất, tiếp xúc mềm mại làm Sân Mộc cảnh giác thoát ly.

Đầm lầy hung hiểm, mặt đất mềm xốp dễ lõm xuống, căn bản không thể chịu được tải trọng của bọn họ. Hai mắt Sân Mộc quét quanh bốn phía, dẫm đầm lầy nhảy đến bên cạnh đám cây mọc thưa thớt. Sân Mộc trước tiên đem Trác Kỳ Bảo phóng lên cây, xoay người tìm chỗ khác đặt chân.

“Sân Mộc, hình như chúng ta chạy đến khu vực sâu bên trong.” Trác Kỳ Bảo ghé vào cây khóc không ra nước mắt.

Sân Mộc lạnh lùng nhìn khu đầm lầy đen kịt, gió lốc thổi quét bốn phía, lập tức đem đầm lầy nhìn như mặt đất san bằng oanh nát, tàn phá thành đầy những vết nứt.

Nhìn ra trăm mét xung quanh, đầm lầy đen phảng phất như vực sâu không đáy, không cẩn thận một chút liền có thể bị nó cắn nuốt. Sân Mộc hung tợn trừng mắt nhìn Trác Kỳ Bảo “Đồ sao chổi.”

Trác Kỳ Bảo dẩu mông gắt gao ôm nhánh cây, hít mũi ủy khuất “Ngươi đến nơi nào chỗ đó xảy ra chuyện, còn không biết xấu hổ mà nói ta.”

“Tuy rằng vận khí hắn không tốt, nhưng cũng không khoa trương như vậy chứ.” Sân Mộc tuyệt đối không thừa nhận mình bị thần xui xẻo bám thân.

“Ta đem đầm lầy này oanh tạc là giải quyết xong.” Sân Mộc biểu tình hung ác.

“Tổ tông ta cầu ngươi.” Trác Kỳ Bảo muốn khóc. “Ngươi ngừng nghỉ chút đi, chúng ta yên tĩnh chờ giáo quan đến cứu viện.”

“Không.” Sân Mộc quyết đoán lắc đầu cự tuyệt. Tang thi hoàng bị đầm lầy vây khốn, nhấc người không lên nổi a.

Sân Mộc ngưng tụ lốc xoáy cuốn lá khô xung quanh, gió lốc mãnh liệt xông thẳng về phía chân trời, xung quanh đầm lầy xao động cuộn trào. Trác Kỳ Bảo tuyệt vọng nhắm mắt, trong lòng yên lặng cầu nguyện liệt vị tổ tông Trác gia.


Gió lốc mãnh liệt quay cuồng, mắt thấy muốn đem cả đầm lầy san bằng, vẻ mặt Sân Mộc đột nhiên lạnh đến thấu xương, gió lốc giống như cự long, khí thế hừng hực nhằm vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Phong vân biến sắc đất rung núi chuyển, trăm mét rừng rậm bị Sân Mộc san bằng, nửa bên trũng xuống thành hố sâu. Dị năng cấp 4 tuy thua xa trước đây, nhưng tiếu ngạo Lam Á tinh thì không thành vấn đề.

Trác Kỳ Bảo còn trong khiếp sợ lực phá hoại của Sân Mộc, Sân Mộc lạnh lùng nhìn kẻ thần bí đã mơ hồ hiện thân, lá cây ngưng tụ thành kiếm chỉ qua. “Ngươi là ai.”

Hắc ảnh thong thả đến gần, cho dù cố tình áp chế, nhưng cảm ứng đồng loại sẽ không sai. “Tang thi.”

“Gia Long.” Sân Mộc nhớ tới đồng bạn mà Tứ Á từng nói với hắn, thử suy đoán nói.

Gia Long ẩn trong bóng đêm hai mắt tối đen không rõ nhìn Sân Mộc, tuy im lặng nhưng cũng là ngầm thừa nhận.

“Ngươi theo dõi ta rốt cuộc là vì cái gì.”

“Cùng ta quay về địa cầu.” Giọng Gia Long trầm thấp, theo tiếng gió tràn ngập tiêu tán.

“Ngươi là đang thỉnh cầu ta hay là ra lệnh cho ta.” Sân Mộc nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên huyết sắc yêu mị.

“Nhân loại âm hiểm xảo trá, thế mà ngươi còn tín nhiệm bọn họ.”

“Ta cũng không tin tưởng nhân loại, hoặc là nói ta không tin bất luận kẻ nào.” Sân Mộc biểu tình lạnh lẽo. “Bao gồm cả các ngươi.”

“Ta không có tốt tính như Võ Nguyệt, ta sẽ cưỡng chế mang ngươi đi.” Hai mắt Gia Long nhuộm thành huyết sắc, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Tiếng gió gào thét xé rách phía sau người, đồng tử Sân Mộc co rút, xoay người hai tay đón đỡ trước mắt, nhưng vẫn bị sức lực bá đạo của Gia Long chấn ra.

Phía sau lưng xoa đầm lầy mà qua thật mạnh ném tới thân cây, phía sau lưng va chạm sinh đau, cánh tay cũng ngắn ngủi tê mỏi. Sân Mộc dựa vào thân cây nhìn Già Long, huyết sắc đồng tử mang lên vài phần sắc bén. “Không gian dị năng.”


Nắm tay Gia Long nặng như núi đá, Sân Mộc ngưng gió thành tấm chắn cứng rắn ngăn cách công kích của Gia Long, đồng thời ngàn vạn lưỡi dao gió như mưa dày đánh về phía Gia Long.

Không gian cách ly dễ dàng chặn lại công kích của Sân Mộc, hai người vật lộn quyền cước với tốc độ cực nhanh, ở trong mắt người ngoài chỉ còn là hư ảnh biến đổi thất thường trong đầm lầy.

Sân Mộc vật lộn dựa vào kinh nghiệm mạt thế, cùng thân thể tự tiến hóa.Thể chất của Gia Long và hắn giống nhau, nhưng dị năng lại cao hơn hắn rất nhiều, Sân Mộc căn bản lấy không được chỗ tốt trong tay Gia Long.

Gió lốc thổi quét bốn phía, Sân Mộc toàn thân ngưng tụ dị năng ra một kích toàn lực, Gia Long phóng thích lĩnh vực không gian, gió lốc oanh tạc trong nháy mắt đem đầm lầy biến thành vô số hố sâu.

Gia Long thu hồi lĩnh vực không gian, duỗi tay muốn túm lấy Sân Mộc, không ngờ Sân Mộc đột nhiên nhằm thẳng về phía y, song quyền chạm vào làm Sân Mộc nghe được rõ ràng tiếng xương cốt bị vỡ.

Nhìn chằm chằm hai mắt Gia Long, Sân Mộc đột nhiên dương môi cười như không cười. Gia Long phát hiện nguy hiểm, nhưng không chờ y né tránh, lưỡi dao gió bén nhọn đã từ phía sau đâm thủng cơ thể y.

“Khiêu chiến vượt cấp là điều ta am hiểu nhất.” Sân Mộc rút lưỡi dao gió ra, bỗng nhiên chặt đứt cánh tay Gia Long. Máu đen lạnh lẽo bắn tung tóe lên mặt, Sân Mộc cười quỷ mị. “Quy tắc mạt thế ta rõ hơn ngươi, vãn sinh hậu bối.”

Huyết sắc trong mắt Gia Long dần dần đậm lên, ngay lúc Gia Long chuẩn bị tiếp tục công kích, Võ Nguyệt đột nhiên xuất hiện đem công kích của Gia Long phá vỡ. “Ngươi nháo đủ chưa hả!” Võ Nguyệt luôn ôn nhuận hiếm khi lộ vẻ tức giận.

Sân Mộc đạp gió lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lãnh đạm nhìn Võ Nguyệt. Võ Nguyệt chế trụ Gia Long, khẽ gật đầu xin lỗi Sân Mộc.

“Là Gia Long lỗ mãng, ta thay y xin lỗi ngươi.” Võ Nguyệt dứt lời, liền cưỡng chế mang Gia Long rời đi.

Sân Mộc mặt vô biểu tình nhìn theo bóng Võ Nguyệt và Già Long rời khỏi, thân thể đột nhiên hư hoảng, thoát lực ngã vào trong đầm lầy.

Hai cây cầu băng nối nhau tiếp được Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo tiến lên ôm lấy Sân Mộc, liền rời đi trước khi bị hãm sâu vào đầm lầy, mang Sân Mộc tránh đến dưới một gốc cây, băng hệ dị năng không ngừng phóng thích đem rễ cây đông lạnh lại, làm chắc độ cứng của mặt đất.

“Sân Mộc!” Trác Kỳ Bảo để Sân Mộc dựa vào cây, cởi áo khoác trên người Sân Mộc ra.

Miệng vết thương trên bả vai Sân Mộc đã ngừng chảy máu đen, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép lại. Trác Kỳ Bảo trừng mắt khiếp sợ nhìn, Sân Mộc nheo mắt, bàn tay chậm rãi ngưng tụ gai gió, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ Trác Kỳ Bảo.

“Viện sinh Sân Mộc!” Tiếng gọi ầm ĩ của đạo sư truyền đến, Sân Mộc nhanh chóng thu hồi động tác.

Trác Kỳ Bảo hoàn hồn quay đầu nhìn lại, Quân Thiệu dẫn đội cứu hộ đạo sư tới gần bên này, Trác Kỳ Bảo quyết đoán che lại miệng vết thương của Sân Mộc, thấp giọng nói “Mau mặc y phục của ta vào.”

Trong mắt Sân Mộc hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng thuận theo đem áo khoác Trác Kỳ Bảo mặc vào, che lại vết thương chồng chất trên cơ thể.

Rời khỏi đầm lầy ngồi trên phi hành khí cứu viện, Trác Kỳ Bảo hi hi ha ha cùng Quân Thiệu tán gẫu, chỉ nói vì tránh Thực Thi ong đuổi giết mà chạy tới khu đầm lầy, sau đó lại gặp phải dị thú công kích, nhưng đã bị Sân Mộc giết chết.


Khắp nơi đầm lầy đều là hố sâu bạo liệt, Trác Kỳ Bảo giải thích là Sân Mộc muốn cho nổ đầm lầy để rời đi, giải thích này làm cho mặt đạo sư cứu viện đầy hắc tuyến.

Quân Thiệu nghi ngờ quần áo trên người Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo cắn chết nói lúc Sân Mộc chiến đấu cùng dị thú, áo khoác bị xé rách, cậu cho Sân Mộc mượn mặc vào để ngừa hắn bị trần trụi.

Trác Kỳ Bảo tán gẫu bậy bạ cùng Quân Thiệu, từ đầu đến cuối chưa từng nói nửa câu về sự xuất hiện của Gia Long. Sân Mộc tựa lưng vào ghế nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật lại đang chú ý đến Trác Kỳ Bảo.

Phản ứng của Trác Kỳ Bảo vượt ngoài dự kiến của hắn, theo lý thì cho dù Trác Kỳ Bảo không sợ tới mức bỏ chạy, cũng nên bài xích tránh né mình a.

Trác Kỳ Bảo biểu hiện quá tự nhiên, căn bản không bình thường. Tựa như, từ lúc bắt đầu Trác Kỳ Bảo đã biết thân phận của hắn.

Hai tay trong túi Sân Mộc siết chặt, giống như có chuyện gì vẫn luôn bị hắn xem nhẹ. Trác Kỳ Bảo và hắn quen biết quá trùng hợp, tính tình hắn cổ quái, nhưng Trác Kỳ Bảo vẫn có thể rõ ràng mà ưa thích hắn.

Bách An Ngưng, Long Vũ, Mễ Phi, Trọng Tử Vũ những người này đều có thiên phú cực cao, hắn nhìn như là tự nhiên quen biết với bọn họ, nhưng dường như lại mơ hồ không giống Trác Kỳ Bảo, tựa như bọn họ quen nhau là do Trác Kỳ Bảo cố tình dẫn đường.

Trác Kỳ Bảo quá may mắn, may mắn làm Sân Mộc cảm thấy có chút quỷ dị đến phát lạnh sống lưng.

Sân Mộc mở mắt, ánh mắt thâm trầm quan sát nhìn xuẩn manh Trác Kỳ Bảo cùng Quân Thiệu.

“Trác Kỳ Bảo, rốt cuộc là ngươi ngốc thật, hay là……” quá thông minh.

Khi Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo xuất hiện ở khu giám sát, viện sinh năm hai bị thương rời khỏi huấn luyện dã ngoại thiếu chút nữa bị chọc mù mắt.

Sân Mộc là ai, là truyền kỳ của toàn bộ học viện Liên Bang sau Viên Úc Thần, tay đánh Lệ Tư, chân dẫm Quang Minh cùng đại ma vương Đế Nhạc.

Đào thải, cứ như vậy đào thải……

Sân Mộc mượn phòng y tế tạm thời tắm rửa xong, thay chế phục sạch sẽ, từ chối Quân Thiệu sắp xếp kiểm tra. Quân Thiệu thấy Sân Mộc có thể chạy có thể nhảy tinh thần lại không tồi, cũng không cưỡng ép hắn vào chữa thương.

“Trác Kỳ Bảo ở đâu.” Sân Mộc rời khỏi phòng y tế, tiện tay bắt lấy một viện sinh hỏi.

“Ở khu dùng cơm.” Viện sinh run run chỉ đường.

Sân Mộc buông viện sinh ra bước nhanh về hướng khu dùng cơm, có một số việc hắn cần phải biết rõ chân tướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.