Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 84


Đọc truyện Trọng Sinh Ngự Linh Sư – Chương 84

Mà bên kia, chiến huống trên quảng trường cơ bản cũng sắp kết thúc, Đàn Thành và Thời Dực hai kẻ chủ chốt không rõ tung tích, trong đó có một phần ngự linh sư nhận được mệnh lệnh tự bạo khi Thời Dực và Thời Yến đối kháng, may mà Bát Hỉ khống chế tháp thời gian bảo vệ mọi người, cũng bảo vệ kiến trúc của Thời gia, chẳng qua trong một lúc phải gánh chịu ba bốn ngự linh sư tự bạo, dù là Bát Hỉ cũng chịu không thấu, thấy cục diện đã được khống chế, nó lập tức đi khắp nơi tìm kiếm Thời Yến, mà những ngự linh sư còn lại khi Thời Dực bị Thời Yến phế linh mạch, phần lớn đều tỉnh lại, đáng tiếc họ tỉnh táo hơi muộn, đám người Thời Phong Thời Tuệ Thời Huân đều bị thương không ít thì nhiều.

Thời gia trải qua biến cố này, nguyên khí đại thương, không qua mấy năm không cách nào hồi phục nổi.

Nhưng chuyện khiến người ta chấn động nhất, là cái chết của Thời Liên.

Thời Liên vì để Thời Huân có được mệnh đan, gắng gượng chút hơi tàn đến đây, tập trung toàn bộ linh lực vào mệnh đan, yêu cầu Thời Huân sau khi ông chết lập tức móc ra, Thời Huân vì không muốn phụ lòng Thời Liên, nén đau rạch mi tâm Thời Liên, mệnh đan vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn tất cả mọi người, gần như trong mắt ai cũng nảy lên lòng tham!

Lúc này Thời gia tổn thương nghiêm trọng, ở quảng trường tụ đầy người của các gia tộc lớn, tuy trước đó kiềm chế nhau ai cũng không thể động thủ, nhưng ai cũng âm thầm tính toán.

Tại đây có không ít ngự linh sư tử cấp, một khi có được mệnh đan, thì có cơ hội trùng kích hắc cấp, hắc cấp trên đại lục tổng cộng chỉ có vài người, làm gì dễ lấy được như thế, trước mắt có ngay một cơ hội lớn bày sẵn ra đó, tự nhiên ai cũng rục rịch.

Thời Huân thấy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhanh chóng bỏ mệnh đan vào nhẫn không gian. Lúc móc mệnh đan ra, hắn đã đủ cẩn trọng, dời di thể Thời Liên sang một bên bố trí trận pháp đơn giản, có hiệu quả ẩn thân, kết quả không ngờ mệnh đan vừa xuất hiện, trận pháp hắn bố trí nhanh chóng bị phá vỡ, linh lực khủng bố tản ra theo mệnh đan, lập tức bị mọi người tại đó phát giác, muốn che giấu cũng không được.


Thời Huân thầm hận sự sơ ý của mình, cũng giống như Thời Liên trước khi chết chống đỡ hơi tàn ngưng tụ linh lực vào mệnh đan, cần phải lấy ra càng sớm càng tốt, nếu không linh lực sẽ nhanh chóng trở về thân thể, rồi chậm rãi biến mất, hắn lo lắng nôn nóng, mới lộ ra sơ hở, nếu không với tác phong hành sự không lộ chút gì thường ngày của hắn, không thể nào phát sinh chuyện này.

Nếu đã bị nhìn thấy rồi, Thời Huân hiểu lúc này có hối hận cũng vô dụng, hắn bảo người mang di thể Thời Liên xuống, còn mình thì đứng trên bục, dường như chưa từng có gì xảy ra, nói: “Cảm tạ các vị đến tham gia hôn lễ của Thời Ân, chỉ tiếc phát sinh quá nhiều chuyện đáng tiếc, Thời gia gặp đại biến, chỉ sợ không cách nào chiêu đãi mọi người, xin mọi người lượng thứ, hôm nay cáo biệt, ngày sau ắt sẽ đăng môn bái phỏng.”

Ngữ khí khách sáo, nhưng là lệnh đuổi khách, có vài người lập tức đứng lên muốn rời đi, nhưng nhanh chóng bị kéo lại. Vừa rồi lúc Thời gia và đám người Đàn Thành đại chiến, những người bình thường được mời tới đã sớm tản đi, ở lại quan sát phần lớn đều là ngự linh sư, hơn nữa cấp bậc đều không quá thấp, những người này từ nhỏ trưởng thành trong gia tộc, tâm nhãn nhiều hơn người thường. Lúc Thổ gia đại loạn, họ có thể nhanh chóng chạy tới biên cảnh Đàn quốc phân một chén canh, hôm nay Thời gia trọng thương, họ tự nhiên cũng có những suy nghĩ khác.

Thời Huân thấy lệnh đuổi khách đã ra, nhưng không có ai rời đi, Mộc Lam có quan hệ không cạn với Thời Huân cũng lúng túng ở lại tại chỗ, dụ hoặc của mệnh đan quả thật quá lớn, cho dù hắn không muốn đối địch với Thời gia, nhưng ngự linh sư đi cùng hắn tới đây lại không nghĩ vậy, trước mặt bảo vật cực phẩm như thế, có người mất lý trí cũng là chuyện thường.

Thời Huân thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, mà sau lưng Thời Huân, những ngự linh sư Thời gia còn có thể đứng thẳng, cũng lũ lượt đứng ra, đứng bên cạnh Thời Huân, cảnh giác nhìn mọi người.

Cả quảng trường chìm vào tĩnh mịch quái dị, chỉ là khác với lúc đối kháng cùng Đàn Thành vừa rồi, đám người Thời Huân phải đối mặt lúc này là người của bốn gia tộc lớn! May mà những người này còn kiêng kỵ Thời Huân phải chăng còn che giấu đường lui, chẳng hạn hai ngự linh sư hắc cấp xuất hiện trước đó, liệu có mai phục ở đây không? Dù sao đó cũng là hai ngự linh sư hắc cấp, muốn trốn ở chỗ tối tập kích, tuyệt đối giết một chuẩn một! Vì thế người của bốn gia tộc lớn cũng không ai dám tùy tiện hành động.

Tại đó đều là người có ngũ cảm cực kỳ nhạy bén, nghe tiếng bước chân lập tức phán đoán được ít nhất có mấy chục người, khi quay đầu lại, hóa ra toàn là người quen, không phải ai khác, chính là ngự linh sư Thổ gia, Đàn Nhạc vừa mới bắt được Đàn Thành!


Đàn Nhạc dẫn người vào, nhìn đống đổ nát xung quanh, cùng bầu không khí quái dị, lập tức cười nhẹ nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nhận lệnh gia chủ đến chúc mừng đại hôn của thiếu chủ Thời Ân, tình huống hiện tại là sao?”

Gia chủ Thổ gia không phải ai khác, chính là Đàn Huy mà Thời Yến từng gặp, hiện nay cậu ta đã triệt để trở thành con rối, nhưng Đàn Huy vô cùng thức thời, thành thật ngồi trên vị trí gia chủ an phận thủ thường, ai cường đại, bảo cậu ta làm gì, cậu ta làm đó, không dám làm trái.

Đàn Nhạc dựng danh nghĩa gia chủ, nhưng thực tế ở Đàn quốc hắn nắm quyền lớn, địa vị không thấp hơn thiếu chủ như Mộc Lam Hỏa Luyện, thấy tất cả mọi người nhìn hắn, tâm lý Đàn Nhạc đạt được thỏa mãn cực lớn, thấy không có ai trả lời mình, hắn vừa nhìn đã nhận ra rất nhiều ngự linh sư Thời gia ngoài mạnh trong khô, đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, lúc này hắn đến Thời gia vốn không mang ý tốt, thấy người của bốn gia tộc lớn đứng trước mặt Thời gia, thế là Đàn Nhạc chuyển đổi ý định, dẫn người bước lên bục: “Không biết Thời gia gặp biến cố gì, cư nhiên rơi vào cảnh ngộ này, Thời Huân gia chủ hình như đã bị thương? Ở đây tôi có trị liệu sư đi cùng, là trị liệu sư đỉnh cấp trên đại lục, không bằng để hắn xem thử cho anh…”

Đàn Nhạc vừa nói, vừa bước tới chỗ Thời Huân.

Mắt Thời Huân lóe lên: “Đứng lại! Thời gia không phát thiệp mời cho Thổ gia, Thổ gia không mời mà tới phải chăng không thỏa đáng lắm? Huống chi đại hôn của Thời Ân đã kết thúc, người Thổ gia mời về đi.”

“Người đến là khách, uổng cho anh đường đường là gia chủ, cư nhiên một chút lễ nghi cũng không hiểu, hay người Thời gia đều là như thế? Hôm nay mục đích tôi đến đây trừ tham gia hôn lễ của Thời Ân, đồng thời nghe nói gia chủ lấy thực lực ngự linh sư tử cấp danh chấn đại lục, dùng sức một người thủ hộ Thời gia nhiều năm, người người tán thưởng, Đàn Nhạc nghe danh gia chủ đã lâu, hôm nay đánh bạo muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo gia chủ một phen.”


Đàn Nhạc nói thế, đứng đối diện Thời Huân, ngự linh sư Thời gia tuy xuất thủ ngăn cản hắn, nhưng phần lớn đều bị cản lại, hắn thấy ngự linh sư Thời gia cư nhiên chỉ có chút thực lực như thế, quả nhiên đã gặp phải đại biến, đây chính là thời cơ tốt để phân chia Thời gia, vận may ngàn năm khó gặp, nếu bỏ qua, chắc chắn hắn sẽ hối hận cả đời, vì thế hắn mang vẻ cao ngạo nhìn Thời Huân, tính chuẩn Thời Huân không phải đối thủ của mình.

Ngay lúc này, Thời Phong đứng bên cạnh Thời Huân đứng ra, với thân phận gia chủ của Thời Huân, không tiện tranh luận với Đàn Nhạc, nó đành đứng ra: “Anh là thân phận gì chứ, còn chưa đủ tư cách khiêu chiến với gia chủ!”

Đàn Nhạc nghe thế, ánh mắt như mũi tên độc bắn vào Thời Phong: “Còn cậu là thứ gì, lẽ nào cậu muốn thay gia chủ giao thủ với tôi?”

Hắn nhìn một cái đã nhìn thấu thực lực của Thời Phong, lập tức xem Thời Phong là tiểu tốt, ngự linh sư thế này ngay cả vũ khí hắn cũng chẳng cần lấy ra đã đánh bại được, ánh mắt nhìn Thời Phong cũng vô cùng khinh bỉ: “Nghe đồn Thời gia có một phế vật, rất được gia chủ nuông chiều, vốn chỉ là người bình thường, sau không biết gặp cơ duyên gì, cư nhiên may mắn trở thành ngự linh sư, lẽ nào chính là cậu?”

Đàn Nhạc nói, quanh người tỏa ra khí thế cường đại, nhắm thẳng vào Thời Phong. Với thực lực tử cấp của hắn, đã có năng lực phóng uy áp áp đảo, Thời Phong chỉ cảm thấy linh hồn đột nhiên bị áp bách thật lớn, nó vốn đã tiêu hao quá mức, bị Đàn Nhạc đột nhiên tấn công như vậy, lập tức tuôn mồ hôi lạnh.

Thời Tuệ và Thời Huân thấy thế, lập tức ra tay bảo vệ Thời Phong, Đàn Nhạc thấy hai người cùng xuất thủ, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc, cười lạnh: “Thì ra người Thời gia chỉ biết lấy nhiều khi ít, không muốn cùng tôi đơn đả độc đấu!”

Thời Tuệ và Thời Huân thành danh nhiều năm, thực lực tự nhiên không phải loại ngự linh sư mới vừa thăng cấp như Đàn Nhạc có thể so sánh, cho dù bị thương một khi hai người hợp kích, Đàn Nhạc cũng phải thoái nhượng ba phần, hắn vừa lùi về, vừa chế giễu, mà ngự linh sư bên cạnh hắn, cũng lập tức lao lên, đứng bên cạnh Đàn Nhạc.

Thời Huân và Thời Tuệ nhìn nhau một cái, hiểu hôm nay chỉ sợ không thể giải quyết ổn thỏa, bốn gia tộc khác còn đang ở một bên lăm le, với thực lực của họ lúc này, diệt Đàn Nhạc không khó, nhưng sẽ là lưỡng bại câu thương, chỉ sợ bốn gia tộc khác sẽ thật sự phân chia Thời gia!


Đàn Nhạc cũng đã tính được điểm này, hiểu Thời gia không dám dễ dàng động thủ với hắn, nên mới khoa trương đến vậy, mắt thấy hai bên chỉ chạm là bùng phát, Đàn Nhạc tiến tới một bước: “Tôi thành tâm tới Thời gia, không ngờ lại gặp đãi ngộ như thế, nếu đã vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Hắn nói, nâng tay lên vừa muốn vung mạnh, ý bảo thủ hạ động thủ, không ngờ một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại ập đến, lông tơ toàn thân Đàn Nhạc dựng hết lên, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, hắn nhanh chóng nhảy tránh, muốn thoát khỏi đạo công kích kia, nhưng một giây sau, thân thể hắn đứng khững lại!

“Thời gian” của Thời gia!

Đàn Nhạc kinh sợ ngẩng đầu, nhưng không thấy ai xuất hiện, chỉ có một luồng linh lực xé không lao đến, hóa thành một thanh kiếm, trực tiếp chặt đứt cánh tay đang vung lên của hắn!

Đàn Nhạc chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một cơn đau khủng khiếp, khúc tay đứt từ cùi chỏ rớt bịch xuống đất, Đàn Nhạc trân mắt nhìn tay mình bị chặt đứt, há to miệng phát ra một tiếng thét, một giây sau, trói buộc của ‘thời gian’ rút đi, Đàn Nhạc ngã xuống đất, bịt chặt chỗ bị đứt, không dám tin nhìn cánh tay dưới đất, vừa kinh vừa sợ!

Một đôi chân xuất hiện trước mặt Đàn Nhạc, Đàn Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên tướng mạo cực kỳ tú lệ đứng trước mặt hắn, da trắng như tuyết, đôi mắt vừa đen vừa sâu, đang lạnh lùng nhìn hắn, mà xung quanh thanh niên, mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu đen!

Đàn Nhạc há to miệng, hoàn toàn không ngờ được thanh niên trẻ tuổi như thế, nhìn còn chưa tới hai mươi, sao có thể là ngự linh sư hắc cấp!

Mà ngự linh sư của bốn gia tộc lớn dưới bục, thấy Thời Yến và Thần Quang xuất hiện, lập tức thất vọng, có vài người vô hình chung thở ra một hơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.