Đọc truyện Trọng Sinh Ngự Linh Sư – Chương 74
Bắt đầu nói từ chuyện kiếp trước, đến sau khi trọng sinh ở Thời gia, quá trình không vượt quá nửa tiếng, Thời Yến nói xong, căn phòng chìm vào trầm mặc, Thời Yến rũ mắt, y vẫn luôn cố ý tránh né chuyện kiếp trước, cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, lần này vì thẳng thắn mà phải đối mặt, lại sâu sắc phát hiện sự đáng buồn của mình.
Kiếp trước cả cuộc đời y đều xoay quanh Thời Dực, vì tính cách y trầm lặng lại vùi đầu làm việc, không hiểu linh thông, bạn bè rất ít, ngày qua ngày cứ thế trôi qua, tiền kiếm được cũng toàn tiêu cho Thời Dực, ban đầu Thời Dực còn rất dính y, tuy y ra ngoài làm việc rất vất vả, nhưng sau khi về nhà thấy Thời Dực, sẽ cảm thấy tất cả đều đáng giá. Nhưng về sau Thời Dực ngày càng xa lánh y, mỗi ngày y chỉ có thể dùng ‘Thời Dực là ngự linh sư’ để cổ vũ mình, lạc thú duy nhất trong đời chỉ là sự kiêu ngạo đáng thương mỗi khi nghe người khác nhắc tới em trai của mình.
Y ký thác hết toàn bộ hy vọng và khoái lạc của mình lên người Thời Dực, vì thế khi Thời Dực bán y cho những ngự linh sư kia để đổi lấy cơ hội vào học viện Alcle, Thời Yến mới hận như thế, mãi đến chết cũng hận những ngự linh sư kia, hận đứa em mình tự tay nuôi lớn, Thời Dực chính là tín ngưỡng cuộc sống của y. Khi thứ duy nhất chống đỡ y đã sụp đổ, y dựa vào nỗi hận đó trọng sinh, cũng dựa vào nỗi hận đó ngụy trang bản thân, trở nên mạnh mẽ, mãi đến ngày hôm nay.
Cũng chính là nói, bất luận quá khứ hay hiện tại, y đều ỷ lại người khác để sống, kiếp trước là ỷ lại vào tín niệm nuôi dưỡng Thời Dực trưởng thành, kiếp này lại ỷ lại thù hận với họ. Thời gia gần ngay trước mắt, hiện tại y đã là hắc cấp, nếu y giết Thời Dực, người y hận nhất trên đời này đã chết sạch, y cũng đã lên đến đỉnh điểm của ngự linh sư nhân loại, vậy y còn có mục tiêu nhân sinh gì nữa chứ.
Hóa ra bất kể y thay đổi thế nào, bên trong vẫn là một người yếu đuối.
Thời Yến ngẩng đầu, hoang mang nhìn Bát Hỉ và Thần Quang.
Bát Hỉ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Thời Yến, không hiểu sao lại thấy đau lòng, người này tuy trong linh hồn không phải là Thời Yến kia, nhưng vẫn luôn là người ở chung với nó. Ban đầu nó rất sợ hãi Thời Yến, luôn cảm thấy Thời Yến âm trầm kỳ cục, còn tỏa ra lệ khí, giống như con bạc tàn bạo, nhưng không ngờ y cư nhiên lại có trải nghiệm như thế. Bát Hỉ không cách nào tưởng tượng, nếu nó cũng có quá khứ như Thời Yến, nó sẽ biến thành thứ gì.
Thần Quang trầm mặc nhìn Thời Yến, chậm rãi cúi đầu, hôn khóe môi Thời Yến.
Thời Yến hoàn hồn nhìn hắn, Thần Quang đưa tay nâng mặt Thời Yến, chậm rãi, nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng hôn y.
Thời Yến không ngờ Thần Quang lại hôn mình, nhưng lại có thể cảm giác được che chở và đau lòng từ động tác của hắn, cảm giác này quá tốt đẹp, gần như khiến Thời Yến chìm đắm trong đó, y ngẩng đầu lên, đáp trả nụ hôn của Thần Quang.
Thần Quang ôm chặt Thời Yến, thấp giọng nói: “Bất kể em là ai, người ký khế ước vợ chồng với ta là em, nhân loại tên Thời Dực kia, kiếp trước hại chết em, kiếp này còn muốn hại chết người nhà của em, cậu ta không có tư cách làm em trai của em, càng không đáng để em mãi nhớ tới cậu ta.”
Thần Quang nói, nhìn Thời Yến, lộ ra nụ cười máu tanh: “Đương nhiên, cũng không thể để cậu ta tiếp tục sống tốt.”
Thần Quang vừa dứt lời, Bát Hỉ khi nãy nhìn thấy cảnh tượng không hài hòa tự động tê liệt liền nhảy ra: “Đúng, loại người này sống chỉ hại tới người khác, người không bằng cả rác rưởi như thế, Thời Yến, cậu đã làm hết nghĩa vụ của người làm anh rồi, là cậu ta có lỗi với cậu, giết chết cậu ta là đương nhiên, giống như giết chết những ngự linh sư buồn nôn kia thôi, phải giày vò những kẻ cặn bã đó sống không bằng chết!”
Thời Yến nhìn Bát Hỉ đang phẫn hận bất bình, lại nhìn Thần Quang ngưng thần chuyên chú nhìn mình, gật đầu, trong lòng đầy ấm áp, cũng kiên định hơn với tín niệm của mình.
Đời này y trọng sinh ở Thời gia, tuy ban đầu cũng trải qua những chuyện không vui, nhưng y nhờ vào kỹ năng thiên phú Thời gia để trở nên mạnh mẽ, ở Thời gia y gặp được Thần Quang, gặp được Bát Hỉ, cũng gặp được đám người Thời Huân giúp đỡ y. Nếu nói lúc trước y dựa vào thù hận để sống, vậy thì cuộc sống sau này, y sẽ cùng trải qua với những người này.
Tiếp theo, hai người một sủng triển khai thảo luận về chuyện Thời gia, trọng điểm chú ý của Bát Hỉ là làm sao giày vò chết Thời Dực. Thời Yến lắng nghe, cảm thấy hình như mình đã quên cái gì. Mãi đến tối, Thần Quang ôm y ngủ, Bát Hỉ ở bên cạnh ngáy, Thời Yến mới nhớ ra, y ban đầu là thấp thỏm thẳng thắn với họ, nhưng cuối cùng đề tài lại toàn xoay trên chuyện trả thù.
Ngẫm một lát, Thời Yến mỉm cười, Thần Quang bên cạnh phát hiện, đưa tay ôm vòng cơ thể Thời Yến, Thời Yến quay người qua, tựa vào Thần Quang, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cho đến nửa đêm, Thời Yến vẫn nhớ tối nay phải đến Thời gia thám thính mới tỉnh khỏi giấc mộng, y vừa ngồi dậy, Thần Quang và Bát Hỉ cũng dần tỉnh lại.
“Chủ nhân cậu muốn đến Thời gia sao, tôi cũng về với cậu, tôi ở bên ngoài quá lâu rồi, còn tiếp tục thoát ly như thế nói không chừng tôi cũng sắp trở thành yêu thú rồi…” Bát Hỉ đứng lên, mắt mũi lèm nhèm nói.
Thời Yến nghe thế, gật gật đầu, Bát Hỉ là khí linh của tháp thời gian, lại tinh thông huyễn thuật, có nó bên cạnh y vào Thời gia cũng ổn hơn, hơn nữa Bát Hỉ là khí linh của tháp thời gian, một khi phát sinh dị thường gì, trốn về tháp thời gian sẽ an toàn ngay.
Thần Quang nghe thế, cũng đứng lên tới cạnh Thời Yến: “Đi thôi.”
Thời Yến trước đó còn định một mình thăm dò Thời gia, thấy Thần Quang như thế, đột nhiên nghĩ ra, chỉ sợ Thần Quang không yên tâm y đi một mình.
Cảm giác được người quan tâm thật tốt, kiếp trước cộng thêm kiếp này, chỉ có mình Thần Quang, bất kể là rắn hay là người, đều nơi nơi xem trọng an nguy của y, mỗi chi tiết nhỏ đều suy nghĩ cho y.
Thời Yến gật đầu, cuối cùng hai người một sủng lặng lẽ đi tới Thời gia.
Còn chưa vượt qua tường vây cao cao của Thời gia, hai người một sủng lập tức phát hiện bất thường, bên ngoài Thời gia bố trí trận pháp đặc biệt, trừ tác dụng phòng hộ ra, còn có tác dụng thám thính, căn cứ theo độ mạnh của trận pháp phán đoán, rất có khả năng hắc cấp cũng nằm trong phạm vi bao hàm.
Trận pháp cường độ này, muốn duy trì cần sức mạnh rất lớn, nghĩ tới trưởng lão Thời gia và trưởng lão Thổ gia, Thời Yến híp mắt nhìn Thời gia được tầng tầng tường vây che chắn, xem ra đám người Thời Ân cũng không phải kẻ ngu xuẩn, tâm phòng bị bên ngoài cực nặng.
Chẳng qua trận pháp này có thể chống được một ngự linh sư hắc cấp, nhưng không cách nào chống lại hai ngự linh sư hắc cấp hợp lực, Thời Yến và Thần Quang gặp chút trắc trở, cuối cùng vào được Thời gia.
Ai biết vừa vượt qua trận pháp, ánh sáng màu bạc chợt bùng lên quanh người Bát Hỉ, sau đó cả tháp thời gian cũng tỏa sáng, tháp thời gian nằm ở trung tâm Thời gia, hơn nữa tháp cực cao, đang giữa đêm mà phát sáng, lập tức thu hút những người tuần tra, cục phát sáng Bát Hỉ đương nhiên cũng bị phát giác ngay lập tức!
Đám người Thời Yến giật mình, hoàn toàn không ngờ lại đột nhiên xảy ra tình huống này.
Bát Hỉ cảm giác được tháp thời gian kêu gọi mình trong cụm sáng, lập tức rủa xả: “Chết tiệt, bọn họ đã động tay động chân, nhất định có người phát giác tháp thời gian có vấn đề, sau đó bố trí cạm bẫy này chuyên nhằm đối phó tôi!”
Thời Yến và Thần Quang hiểu ngay, lại nhớ tới Đàn Thành ở lại Thời gia chính là vì tháp thời gian, không ngờ thật sự bị ông ta nghiên cứu ra vấn đề, hơn nữa cư nhiên còn có hiệu quả khoa trương như thế.
“Tôi trở về tháp thời gian trước, chủ nhân hai người cẩn thận một chút, trong Thời gia còn không biết có bao nhiêu chỗ bị động tay động chân!” Bát Hỉ nói xong, cụm sáng cực lớn nhanh chóng bay tới tháp thời gian.
Những người tuần tra Thời gia sớm đã vây lại gần Thời Yến, do huyễn thuật của Bát Hỉ còn chưa lập tức biến mất, vì thế họ không phát hiện tung tích của Thời Yến và Thần Quang, chỉ có thể cẩn thận thăm dò. Cùng lúc này, không ít khí tức tử cấp chạy tới, Thời Yến hiện tại cuối cùng cũng cảm tạ Thời gia có diện tích quá lớn, cho dù ngự linh sư tử cấp muốn tới đây cũng phải tốn một chút thời gian.
Thần Quang thấy họ sắp bị bại lộ, lập tức thấp giọng nói: “Em đi tìm gia chủ Thời gia, ta dẫn những kẻ này đi.”
Thần Quang vừa dứt lời, một luồng linh lực đột nhiên tấn công chỗ đứng của Thời Yến, là những kẻ tuần tra kia tấn công thăm dò, chính là để tìm được chỗ hai người Thời Yến đang đứng.
Thần Quang tức khắc điều động linh lực trong người cản trở công kích đó, lập tức khiến những người đó chú ý, Thời Yến chỉ kịp thấp giọng nói một câu “cẩn thận”, rồi nhanh chóng ly khai.
Lát sau đi ngang qua mấy ngự linh sư tử cấp, công phu ẩn náu của Thời Yến cho dù tính trong hắc cấp cũng là nhân tài kiệt xuất, những ngự linh sư tử cấp kia phát giác khí tức của y không khác gì người thường, chỉ nghĩ y là hạ nhân Thời gia, không để tâm, lao tới chỗ Thần Quang.
Không có bao nhiêu ngự linh sư tử cấp đến, có lẽ Thần Quang ứng phó được.
Thời Yến nhìn cục thế một chút, xoay người chạy tới chỗ ở của Thời Liên, các trưởng lão Thời gia cộng thêm trưởng lão Thổ gia, tổng cộng hơn mười ngự linh sư do Thời Ân khống chế, vừa rồi chỉ xuất động một nửa. Thời Yến hiểu lúc này đã là thời khắc cực kỳ mấu chốt, một đường nhanh chóng lại hết sức cẩn thận vọt đi trong Thời gia.
Y ngụy trang ra khí tức của một người bình thường, mắt thấy sắp tới chỗ ở của Thời Liên, đột nhiên, một cảm giác dị thường dâng lên trong lòng.
Thời Yến vô cùng quen thuộc cảm giác này, hiện tại y cũng là ngự linh sư hắc cấp, lại có thiên phú Thời gia, thỉnh thoảng cũng có một loại năng lực dự báo đại khái về tương lai, khi gặp chuyện cực kỳ nguy hiểm, cảm giác này sẽ dâng lên.
Nơi ở của Thời Liên cư nhiên có thứ có thể khiến Thời Yến hiện tại cảm thấy nguy hiểm, Thời Yến lập tức nhíu mày. Y ngẫm nghĩ, tìm mấy hạ nhân đang ngủ cùng mấy ngự linh sư thực lực không mạnh gần đó, sử dụng năng lực ‘thời gian’, đọc ký ức của họ, phí một phen công phu, cuối cùng chỉnh lý ra một vài tin tức, Thời Liên cư nhiên không ở bên trong viện của ông, trong viện này quả thật bị an bài cạm bẫy chí mạng, còn về cụ thể là gì, những người này cũng không biết, chỉ biết vô cùng nguy hiểm, trừ Thời Dực và Đàn Thành ra, không có ai dám tiếp cận.
Biết được điều này, Thời Yến cảm thấy hơi nghi hoặc, sau đó lại hiểu ra. Đối với Thời gia mà nói, Thời Yến đã là một người chết, cạm bẫy những người này sắp đặt chắc không phải giành cho y, mà là cho những người đang phòng thủ ở biên cảnh Vĩnh Hằng quốc độ, không nguyện ý bị Thời Ân thống trị.
Trong những ngự linh sư bị phái đến biên cương chống lại ma thú, không thiếu cao thủ, đương nhiên sẽ có người hoài nghi việc Thời Ân thượng vị, chỉ sợ Thời Ân đang phòng bị những người này.
Nếu Thời Liên đã không ở bên trong, Thời Yến tự nhiên sẽ không phí sức xông vào, thông qua liên hệ tâm linh biết Thần Quang và Bát Hỉ đều an toàn, hơn nữa thành công thu hút lực chú ý của những người Thời gia. Thời Yến lại tìm kiếm trong Thời gia một phen, cuối cùng tìm được nơi nhốt Thời Liên, cư nhiên bên trong rừng cây du lúc trước đã nhốt Thần Quang!