Đọc truyện Trọng Sinh Ngự Linh Sư – Chương 67
Mà trong đại sảnh, Đàn Hùng vừa dứt lời, sắc mặt Đàn Quang lập tức thay đổi: “Tam ca đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu.”
“Không hiểu cũng phải hiểu, đại địa thủ hộ không phải là thứ cậu có thể lấy, hôm nay ta lấy câu tâm trao đổi với cậu, cậu không đổi cũng phải đổi!”
Đàn Quang nghe thế, biết có che giấu nữa cũng vô dụng, thấy Đàn Hùng thái độ khoa trương, Đàn Quang nhanh chóng điều động linh lực trong người, cười lạnh: “Khẩu khí tam ca thật lớn, ở thành trì của ta mà dám nói như vậy, ta ngược lại muốn xem thử, anh có tư cách gì lấy được đại địa thủ hộ!”
Theo linh lực được điều động, quanh người Đàn Quang phóng ánh sáng màu lam đậm, đồng dạng là ngự linh sư lam cấp giao phong, Đàn Hùng là sơ kỳ lam cấp, trước mặt Đàn Quang hiển nhiên ảm đạm thất sắc.
Đàn Hùng thấy thế, thấy trưởng lão bên ngoài lúc này rồi cũng chưa vào, trong lòng nôn nóng, gã hiểu rõ bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Đàn Quang, dứt khoát nâng tay túm lấy câu tâm trong hộp gấm, ánh sáng màu máu đỏ lập tức thuận theo câu tâm chảy vào tay Đàn Hùng, không quá một lúc, cả người Đàn Hùng tựa hồ đều nhiễm lên màu đỏ máu, do kích phát tiềm năng, huyết quản màu xanh nổi lên làn da, linh lực nhanh chóng vận chuyển, màu đỏ màu lam đan xen, vì phải chịu đựng thống khổ, sắc mặt Đàn Hùng lập tức trở nên dữ tợn, gã phát tiết thống khổ trên người lên Đàn Quang, không đợi Đàn Quang động thủ, gã vung dao găm tấn công Đàn Quang.
Dao găm trượt đi trên không, từng đường sáng màu máu cũng hiện lên không, nhìn vừa mỹ lệ vừa tàn nhẫn, Đàn Quang hừ lạnh một tiếng, thực lực của gã đều dựa vào bản thân khổ luyện mà thành, loại hàng tạm thời kích phát năng lực bản thân như Đàn Hùng, gã thật sự không mấy để vào mắt, điều duy nhất gã kiêng kỵ, chính là trưởng lão bên ngoài, chỉ là không biết tại sao, gã và Đàn Hùng đã bắt đầu động thủ rồi, trưởng lão bên ngoài cư nhiên không có một chút động tĩnh nào.
Thời Yến ẩn ở chỗ tối nhìn họ chó cắn chó, trưởng lão bên ngoài sở dĩ không có động tĩnh, đương nhiên là do y đã động thủ, với thực lực của Thời Yến hiện tại phối hợp với Bát Hỉ che giấu ngự linh sư tử cấp, hoàn toàn có thể. Nhưng cũng chỉ có thể trong một chốc, vì ngự linh sư lam cấp đấu với nhau sẽ sinh ra động tĩnh không nhỏ, nếu Đàn Quang và Đàn Hùng chiến đấu làm sập đại sảnh, cho dù Thời Yến có mạnh cỡ nào cũng không thể che giấu ngự linh sư bên ngoài.
Tuy Đàn Hùng được hồn khí trợ giúp, nhưng cho dù hồn khí cũng không thể một lần là xong, trong mấy giây ngắn ngủi khiến gã đánh bại ngự linh sư lam cấp, vì thế một khi giao thủ, Đàn Hùng vẫn không phải đối thủ của Đàn Quang, chỉ là Đàn Quang đối phó gã cũng không dễ dàng. Hai người tôi tới anh đi không ngừng chiến đấu, thời gian dần trôi, tác dụng của câu tâm chậm rãi phát huy, dần dần, màu máu trên người Đàn Hùng càng lúc càng đậm, sau lưng gã dần hình thành đồ án mờ ảo.
Bát Hỉ phát hiện bất thường đầu tiên, căng chặt người nhìn chằm chằm đồ án đó. Hồn khí câu tâm là hồn khí đầu tiên dùng để công kích Thời Yến từng thấy, hơn nữa còn có lai lịch như thế, tất nhiên cực kỳ thị huyết hung tàn. Bát Hỉ đồng dạng là hồn khí, đối với nó cực kỳ nhạy cảm, lúc đồ án càng lúc càng rõ ràng, Bát Hỉ cũng nhắc nhở Thời Yến chú ý.
Từ từ, đồ án chậm rãi tụ thành một hình người, tựa như một thiếu nữ thân hình phiêu dật lơ lửng sau lưng Đàn Hùng, toàn thân Đàn Hùng tắm trong màu máu, tay thiếu nữ đặt trên đầu gã, không ngừng lay động theo động tác của gã, với góc độ của kẻ đứng xem như Thời Yến và Bát Hỉ, dường như thiếu nữ đang thao túng Đàn Hùng không ngừng chiến đấu.
Tình hình này làm người ta không rét mà run.
“Xem ra không cần cậu động thủ, hai người này chết chắc không cần nghi ngờ.” Đàn Quang không phải đối thủ của Đàn Hùng, mà Đàn Hùng cuối cùng tất nhiên sẽ chết trong tay hồn khí đáng sợ này.
Thời Yến gật đầu. Một bên khác, Đàn Quang hiển nhiên cũng phát hiện thiếu nữ không có mặt kia, quỷ khí âm trầm vô cùng, nghĩ tới lai lịch hồn khí Đàn Hùng giới thiệu vừa rồi, nếu bình thường Đàn Quang đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng tình trạng lúc này quái dị như thế, dù là Đàn Quang cũng không khỏi sợ hãi. Đồng thời, đã đến lúc này rồi, bên ngoài cư nhiên vẫn không có một chút động tĩnh nào, Đàn Quang cũng phát giác bất thường. Ban đầu gã còn thầm may vì trưởng lão bên ngoài không đi vào động thủ, tuy có chút nghi hoặc, nhưng dù sao cũng có lợi cho mình, nên không nghĩ nhiều, ngược lại lặng lẽ dùng phương pháp đặc thù liên hệ với thuộc hạ của mình.
Nhưng theo thời gian trôi đi, trưởng lão không vào, thuộc hạ của hắn cũng không một ai đến, có thể thấy bên ngoài tất nhiên cũng bị người ta động tay chân.
Đàn Quang càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lại nhìn vẻ mặt Đàn Hùng dần trở nên quái dị, gã lúc này căn bản không thể đấu ngang tay với Đàn Hùng, gã lo còn tiếp tục như vậy Đàn Hùng sẽ càng thêm lợi hại, thế là không tham chiến nữa, liên tục thối lui.
Đàn Hùng không nhìn thấy dị thường sau lưng mình, nhưng cũng dần cảm thấy không đúng, đã đến lúc này rồi, gã tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Đàn Quang, càng từng bước ép sát, Đàn Quang bị bứt không thoát thân được, cảm thấy linh lực trong người mình không ngừng tiêu hao, mắt thấy theo vẻ mặt Đàn Hùng càng lúc càng quái dị, bộ dạng thiếu nữ kia cũng càng lúc càng rõ ràng, Đàn Quang cắn răng, thình lình tháo nhẫn không gian trên tay xuống, ném sang một bên: “Không phải anh muốn đại địa thủ hộ sao, cho đó!”
Đại địa thủ hộ tuy tốt, nhưng tình trạng này không ngừng lộ ra quái dị, Đàn Quang tiếc mạng như vàng, tự nhiên hiểu bảo vật có tốt cũng không bằng mạng sống của mình.
Đàn Hùng nhìn chiếc nhẫn được ném ra sau lưng, lập tức quay đầu nhào tới muốn chụp.
“Bát Hỉ cậu phong tỏa không để Đàn Quang chạy trốn!” Thời Yến nhanh chóng nói, lóe người lao tới chỗ chiếc nhẫn.
Thời Yến cách chiến nhẫn xa hơn Đàn Hùng, nhưng thực lực của y mạnh hơn Đàn Hùng, vì thế lấy được nhẫn không gian nhanh hơn Đàn Hùng, không kịp kiểm tra bên trong rốt cuộc có đại địa thủ hộ không, một giây sau, trong miệng Đàn Hùng phát ra một tiếng gào rú như dã thú, thiếu nữ đứng sau lưng gã toàn thân đỏ máu, đang sôi lên như nước sôi, thao túng Đàn Hùng dữ tợn tấn công Thời Yến.
Đối với loại hồn khí ngưng tụ từ oán niệm của nhân loại như nó, khí linh cần nhất chính là bảo vật cùng cấp tưới nhuần xúc tiến, vì thế lúc này Thời Yến ở trước mặt nó đoạt đi đại địa thủ hộ, tự nhiên chọc câu tâm khí linh tức giận, lập tức, nó thao túng Đàn Hùng bành trướng khí thế toàn thân lần nữa, Đàn Hùng vốn chỉ có thể sánh ngang với Đàn Quang, thoáng cái thực lực tăng lên đến trung kỳ tử cấp, nhưng, dù là thế, vẫn không phải đối thủ của Thời Yến.
Theo Đàn Hùng tiếp cận, vị máu tanh gây mũi không ngừng ập đến, Thời Yến nhìn bộ dạng hai mắt trợn trắng miệng méo xẹo của Đàn Hùng, hiển nhiên đã bị câu tâm kích phát tiềm năng quá mức nên cách cái chết không xa, hồn khí đáng sợ thế này, thật không biết Đàn Hùng làm sao có dũng khí cầm lấy nó, có lẽ trước đó câu tâm không đáng sợ như thế, nhưng sau khi biết có đại địa thủ hộ, lập tức không bận tâm mọi thứ phát cuồng.
Thay vì nói đang đấu với Đàn Hùng, không bằng nói Thời Yến đang đấu với câu tâm, nhưng cho dù có tận hết tất cả, câu tâm vẫn không phải đối thủ của Thời Yến, mắt thấy câu tâm phát động kích cuối cùng, thiếu nữ lơ lửng dung nhập vào thân thể Đàn Hùng, màu máu nồng đậm, dường như cả người đều biến thành một con dao găm thật lớn, tấn công Thời Yến.
Ngay lúc này, hai mắt Thời Yến thoáng cái biến thành màu trắng bạc, kỹ năng thiên phú ‘thời gian’ tấn công câu tâm. ‘Thời gian’ là kỹ năng thiên phú của Thời gia, sau tử cấp có thể sinh ra biến dị, nhưng không có nghĩa tác dụng nguyên bản của nó sẽ biến mất. Khi Thời Huân là tử cấp, từng sử dụng ‘thời gian’ khiến Thời Khang khựng cả người lại, dường như không gian xung quanh đều bị phong tỏa, thời gian giống như ngừng trôi, Thời Yến hiện tại đương nhiên không thể yếu hơn Thời Huân khi đó.
Tuy câu tâm không phải Thời Khang có thể so được, nhưng Thời Yến đã vô hạn tiếp cận hắc cấp tấn công, không gian xung quanh chậm rãi bị phong tỏa đè nén, động tác tấn công của câu tâm giống như cảnh quay chậm, cuối cùng dừng lại giữa không trung. Thời Yến nhìn câu tâm, khí thế quanh người lại tăng lần nữa, dưới sự thao túng của y, linh lực bị ngừng lại chậm rãi giảm đi, dao găm màu máu giữa không trung biến nhỏ dần, màu máu cuồn cuộn cũng co lại, giống như bị phong ấn. Cuối cùng, bộ dạng Đàn Hùng hiện ra, chỉ nghe ‘đing’ một tiếng, câu tâm rớt xuống đất, biến về hình dáng dao găm nhỏ nhắn, mà Đàn Hùng thì hai mắt trợn trắng ngã xuống.
Thời Yến lại gần nhìn, linh lực trong người Đàn Hùng đã tiêu hao sạch sẽ, nằm tê liệt dưới đất, toàn thân co giật, câu tâm hút khô tiềm lực trong người gã, tuy thở ra nhiều hít vào ít, nhưng nhất thời vẫn chưa chết được, ngược lại phải không ngừng chịu đựng thống khổ trong người, Thời Yến thấy gã như thế, không cần y động thủ, Đàn Hùng đã triệt để phế đi.
Tự tác nghiệt không thể sống.
Thời Yến không nhìn gã nữa, quay đầu chú ý tình trạng Bát Hỉ và Đàn Quang.
Với thực lực của Bát Hỉ hiện nay, chính diện chiến đấu với Đàn Quang thì không chắc, nhưng dùng huyễn thuật vây gã vẫn được. Thời Yến nhìn hồn khí câu tâm kia, đột nhiên, Cửu Trọng Sát trên tay phải động đậy, giống như vật sống thò ra một khúc, muốn vươn tới chỗ câu tâm hút sức mạnh của câu tâm.
Thời Yến kinh ngạc nhìn Cửu Trọng Sát một cái, không ngờ thứ này Cửu Trọng Sát cũng cảm thấy hứng thú, nhưng nghĩ lại, y vẫn ngăn cản Cửu Trọng Sát, sau đó cong lưng nhặt nó lên tiện tay ném vào nhẫn không gian, rồi đi tới chỗ Đàn Quang.
Đàn Quang không nhìn thấy Bát Hỉ, nhưng gã cũng không phải đồ ngốc, nhìn thấy Thời Yến đột nhiên chui ra đấu khó tách khó phân với Đàn Hùng, mà gã làm sao cũng không ra được, tự nhiên đã nhìn thấu kỳ quặc trong đó, thấy Thời Yến đi tới chỗ mình, Đàn Quang dữ tợn nhìn y: “Thì ra là mày đang giở trò!”
Lúc này, gã đã kiến thức qua thực lực của Thời Yến làm sao còn không hiểu, đại sảnh này, từ đầu đến cuối đều không có ai xông vào, không phải do trưởng lão bên ngoài lớn tuổi mắt hoa không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không phải thuộc hạ của gã vô năng lúc này còn chưa chạy tới, mà tất cả đều do ngự linh sư nửa hắc cấp này động tay chân!
“Đại địa thủ hộ đã ở trong tay mày rồi, mày còn muốn thế nào?” Đàn Quang thấy Thời Yến nhìn mình chằm chằm không nói, dần sinh lòng sợ hãi, gã vừa rồi còn xem Thời Yến là ngự linh sư lam cấp bị mình bỏ thuốc, lúc này nhớ lại Thời Yến làm sao đánh bại Đàn Hùng, lập tức không kìm được đổ mồ hôi lạnh, thu thập hồn khí đáng sợ thế mà Thời Yến cũng không hề tốn sức, muốn giết gã, quả thật dễ như trở bàn tay. Thế là Đàn Quang lập tức thay đổi vẻ mặt, thấp giọng nói: “Ngài đến đây rốt cuộc muốn làm gì, với thực lực của ngài, tất cả những thứ trong tay tôi ngài cũng không vừa mắt, đại địa thủ hộ đáng giá nhất đã ở trong tay ngài rồi…”
Nói xong, Đàn Quang nhìn mặt Thời Yến, còn mang theo mấy phần khẩn cầu.
Cũng đúng, gã vất vả lắm mới tu luyện thành ngự linh sư lam cấp, vất vả lắm mới chờ được đến lúc Đàn Thành ly khai, Đàn Phi bị thương, gã sống đã gần ba mươi năm, cuối cùng nắm được một phần quyền lực Đàn quốc, cho dù tương lai không thể làm gia chủ, Thổ gia cũng nhất định có chỗ cho gã. Tình thế hiện nay rất tốt đẹp, gã làm sao nỡ chết vào lúc này, huống chi hôm nay còn là sinh nhật của gã, mắt thấy sắp biến thành ngày kị, chỉ sợ đổi là ai cũng không cam tâm.
Thời Yến nhìn mặt Đàn Quang, nhịn không được bật cười, nhưng trong đầu lại nghĩ tới những cảnh tượng lúc xưa.
Khi y bị năm ngự linh sư này giày vò sống không bằng chết, từng khiếp nhược cầu sinh, nhưng cầu xin của y, lại đổi lấy lăng ngược càng thêm hứng thú của họ, mỗi một thống khổ năm người tạo nên trên người y, y đều nhớ kỹ càng, trong đó Đàn Quang thích nhất là nghe tiếng thét của y, trong sợ hãi bị rạch thịt róc xương, phát ra tiếng kêu gần như chết chóc, là âm thanh Đàn Quang thích nghe nhất, Đàn Quang không tạo nên vết thương chí mạng nào trên người y, nhưng một khi gã động thủ, lại toàn chọn chỗ tàn nhẫn nhất thống khổ nhất, đau đớn đó, Thời Yến hiện tại nhớ lại cũng không thể khắc chế rét lạnh sống lưng.
Ánh mắt y nhìn Đàn Quang càng lúc càng lạnh, tỉ mỉ đánh giá thân thể Đàn Quang, tựa hồ cũng muốn diễn lại tổn thương Đàn Quang tạo cho y khi đó trên người gã.
Đàn Quang bị Thời Yến nhìn chằm chằm không dám cử động, ánh mắt Thời Yến nhìn gã khiến gã cảm thấy sợ hãi, ánh mắt đó gã quá quen thuộc, gã từng dùng ánh mắt đó nhìn người khác không chỉ một lần, nhưng không ngờ, cuối cùng có một ngày cũng có người dùng ánh mắt đó đánh giá gã.
Đàn Quang cuối cùng chịu không nổi, giọng nói chói lói: “Tao và mày không oán không thù, hôm nay lần đầu gặp mặt…”
Gã còn chưa nói xong, đã bị Thời Yến ngắt lời: “Không oán không thù? Mày chắc chứ?”
Được Thời Yến gợi ý, Bát Hỉ chậm rãi xóa đi thay đổi trên người Thời Yến, diện mạo thật của Thời Yến dần hiện ra trước mặt Đàn Quang.
Vẻ mặt Đàn Quang càng thêm kinh hãi: “Thời gia! Thời… Thời Yến?”
Thời Yến tiến tới một bước, âm trầm nhìn Đàn Quang: “Không sai, tao là Thời Yến, nhưng không phải thiếu gia Thời gia, nhờ bọn mày ban tặng, tao mới có ngày hôm nay! Đàn Quang thiếu chủ quý nhân hay quên chuyện, chỉ sợ sớm đã không nhớ được tao, nhưng không sao, tao sẽ khiến mày nhớ lại từng chút một!”