Đọc truyện Trọng Sinh Ngự Linh Sư – Chương 51
Thần Quang cảnh giác nhìn dãy núi trước mặt, Bát Hỉ thì lập tức trở nên lo lắng, lông toàn thân dựng hết lên, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, tựa hồ muốn tìm ra manh mối gì đó.
Mọi người đều chìm trong cảnh sắc kỳ dị, Thời Yến nhìn Bát Hỉ một lúc, Bát Hỉ mới hoàn hồn: “Nơi này rất kỳ quặc, chủ nhân phải cẩn thận một chút đó.” Bát Hỉ liên hệ tâm linh nói với Thời Yến: “Tôi có thể cảm giác được rất nhiều khí tức đồng loại, trong này tuyệt đối không chỉ có một hồn khí, nhưng đều đang ngủ say.”
Rất nhiều hồn khí?
Thời Yến kinh hãi, cho tới hiện tại, hồn khí Thời Yến từng thấy qua cũng chỉ có đá luân hồi, Cửu Trọng Sát của mình, cùng với tháp thời gia của Bát Hỉ mà thôi, Thời Yến tiến bộ quá nhanh, chưa lăn lộn bao lâu trong vòng ngự linh sư, nhưng dù sao cũng là người Thời gia, đã từng thấy không ít linh khí, chứ hồn khí thì chưa từng thấy ai sử dụng, có thể thấy nó rất quý giá, trong dãy núi này, cư nhiên có không ít hồn khí, hơn nữa là đang ngủ say, vậy không thể không khiến người ảo tưởng.
Lúc này thấy mọi người đã thoát khỏi chấn động, Hỏa Luyện đúng lúc mở miệng: “Linh khí ở đây nhìn như nồng đậm, nhưng vì quá tập trung, sẽ hình thành một luồng áp lực, mượn dùng trận pháp do các sơn mạch con sông hình thành, trừ ngăn cản người hắc cấp tiến vào, người dưới thanh cấp đi vào linh lực trong người sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ không cách nào cử động. Mà cho dù chúng ta vào, cũng có thời gian hạn chế, nhiều lắm chỉ có thể kiên trì ba tiếng, ba tiếng không ra ngoài, hậu quá khó lường. Đi vào không cần điều kiện gì, nhưng đi ra cần phải tập hợp sức mạnh của sáu gia tộc, cho nên hy vọng mọi người có thể phối hợp lẫn nhau.”
Mọi người nghe thế gật đầu, không đưa ra dị nghị nào.
Thời Yến thầm sáng tỏ, e rằng đây mới là nguyên nhân Hỏa gia tụ tập mọi người tới đoạt bảo, nếu không chỗ giấu bảo vật này bí ẩn như thế, Hỏa gia không có lý do nào lấy ra chia sẻ với mọi người.
Thấy không ai đưa ra nghi vấn, Hỏa Luyện dẫn người đi vào, thấy hắn vào không chút chần chừ, mọi người cũng đi theo.
Thời Yến đứng ở gần cuối, còn đang trao đổi với Bát Hỉ Thần Quang.
Bát Hỉ dự đoán nơi này rất có thể là di tích lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, nhìn có vẻ giống nơi chuyên dành để lịch luyện của một gia tộc lớn nào đó, bên trong cất bảo vật, e là cũng vì kích lệ con cháu đời sau, chỉ là hồn khí đã ngủ say quá mức đặc biệt, khiến người ta không thể không hoài nghi, Bát Hỉ tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác định hồn khí đều đã ngủ say, cũng vì thế, Bát Hỉ có thể cảm ứng được khí tức của đồng loại, nhưng không biết vị trí cụ thể của chúng.
Hồn khí đã ngủ say hơi khác với Cửu Trọng Sát, Cửu Trọng Sát và đá luân hồi đã thất lạc hồn linh, tương tự như tháp thời gian hiện tại không có Bát Hỉ, nhưng dựa vào năng lực Bát Hỉ tích trữ lúc trước, vẫn có thể sử dụng. Mà những hồn khí đã ngủ say này, lại là do dùng sạch sức mạnh, cho dù có lấy được, chỉ sợ còn không bằng cả linh khí bình thường, nhưng một khi tìm được năng lượng bổ sung thích hợp, lại có thể nhanh chóng biến cường.
Năng lực cảm ứng nguy hiểm của Thần Quang mạnh hơn Thời Yến cùng Bát Hỉ không ít, trước mắt nguy hiểm nhất trong dãy núi này là linh lực bị cắt ra, nhưng vừa khéo Thần Quang lại sở trường khống chế linh lực, vì thế đối với Thời Yến mà nói, tính nguy hiểm không lớn. Nhưng đoạt bảo trừ phải phòng bị nguy hiểm ở nơi có bảo vật, còn phải phòng bị người bên cạnh tranh đoạt. Thời Yến vừa mới bị tấn công không lâu, lúc này không dám thả lỏng chút nào, cuối cùng cùng mọi người vào trong.
Sau khi bước vào dãy núi, nhìn ngay sát bên lại có cảm xúc khác. Đúng như Hỏa Luyện đã nói, với thực lực của những người họ, tuy có thể ở lại đây một lúc, nhưng cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, có thể kiên trì ba tiếng đã tính là cực hạn, nếu ở một ngày hai ngày, khi linh lực trong người rối loạn, thậm chí sẽ có nguy hiểm linh lực bùng nổ.
Thời Yến có Thần Quang âm thầm trợ giúp, thoải mái hơn người bên cạnh không ít, lúc này, thực lực của mọi người cũng được hiển thị ra.
Dưới áp lực của linh lực xung quanh, ngự linh sư thanh cấp không thể không lưu chuyển linh lực trong người để kháng cự, miễn cưỡng đối phó, lam cấp thì đỡ hơn chút. Tuy linh lực còn chưa ngoại phóng, nhưng sắc mặt cũng không nhẹ nhõm đến đâu. Còn về tử cấp, Hỏa Luyện thần sắc như thường, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trong lòng Thời Yến vẫn nhớ đến người vừa tấn công mình, y lưu tâm quan sát xung quanh một chút, trừ Hỏa Luyện ra, tại đó gần như không có tử cấp nào khác.
Thời Yến không khỏi nhíu mày, y và Bát Hỉ trước đó từng cứu Hỏa Luyện, thấy Hỏa Luyện cũng không giống loại người vô cớ tấn công người khác, nếu loại trừ hắn, vậy khả năng duy nhất là tại đây có người cố ý che giấu thực lực!
Rất nhanh, mọi người căn cứ theo nhu cầu của mình bắt đầu tìm kiếm xung quanh, tìm bảo vật thì phải xem vào vận may cá nhân, đạt được cái gì thì phải xem cơ duyên. Tại đây có không ít người đều mang theo linh sủng, chẳng qua trước đó đều nhốt trong không gian linh sủng, bây giờ đã đến đây, linh sủng lập tức được thả, thực lực của linh sủng tuy không cao bằng chủ nhân, nhưng cảm quan nhạy bén hơn, mà Thời Yến thì được Bát Hỉ chỉ dẫn, đến bảo vật gần y nhất.
Bát Hỉ có cách riêng của nó để kiểm tra bảo vật, nhưng do nơi này linh khí hỗn loạn, Bát Hỉ cũng không tra ra được bảo vật rốt cuộc là gì, Thời Yến nghe theo chỉ dẫn của nó chậm rãi leo lên một ngọn núi, đất màu đen, đâu đâu cũng đen kịt, nhưng dẫm lên lại không lưu lại dấu chân nào, Thời Yến leo một lúc, lại nhìn quanh, phát hiện người xung quanh đều không còn bóng dáng.
Thần Quang thấy thế, lập tức trao đổi với Thời Yến, lúc này Thời Yến mới hiểu, thì ra linh khí xung quanh thay đổi, trận pháp gần đó sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của y.
Đỉnh núi này nhìn như bình thường, nhưng dần dần, Thời Yến phát hiện càng đi lên, áp lực càng lớn, tuy Thần Quang có thể điều chỉnh linh lực xung quanh y, nhưng dù sao không phải là sức mạnh của bản thân y, Thời Yến dần cảm thấy ăn không tiêu, xung quanh có một luồng sức mạnh vô hình vẫn luôn chèn ép y, linh lực trong người chạy loạn khắp nơi, ngay cả linh hồn gần như đã ổn định của y thậm chí cũng có cảm giác lảo đảo muốn rớt.
Thời Yến cắn răng dừng bước, nhắm mắt lại điều tiết linh lực trong người, còn vận dụng thuật thủy linh khống hồn, khi Thần Quang muốn giúp Thời Yến, lại bị Thời Yến ngăn cản. Thời Yến tăng lên lam cấp quá nhanh, vì thế thực lực không ổn định, lúc này hoàn toàn lộ ra trong hoàn cảnh này. Nhưng có hại ắt có lợi, thay vì trong tương lai lúc chiến đấu bị kẻ địch phát hiện khuyết điểm, vậy không bằng nhờ lần áp lực này, Thời Yến nhận ra được chỗ thiếu sót của mình, còn mượn luồng sức mạnh đó tiến hành tu luyện.
Mỗi khi Thời Yến cảm thấy tốt hơn chút, lại đi tiếp vài bước, khi cảm thấy cố sức, sẽ dừng bước tiếp tục tu luyện.
Chớp mắt lại qua một tiếng, kết hợp với thời gian Thời Yến vừa bước vào bắt đầu đi tới đỉnh núi, tổng cộng đã qua một tiếng rưỡi, rốt cuộc mới tới nơi, quả nhiên, muốn đạt được bảo vật này, cần phải có thực lực tương ứng để phá vỡ màn bảo vệ cất giấu bảo vật.
Lúc này Thời Yến đã hoàn toàn bước vào trung kỳ lam cấp, một kích toàn lực, cuối cùng có thể mở được bảo vật bên trong, là một bình gỗ đơn giản, chỉ lớn bằng bàn tay Thời Yến, tròn trịa, trên mặt đất đen thui, nó có vẻ đặc biệt chói mắt.
Thời Yến cầm nó lên, mở nắp bình, một hương thơm thanh mát bay lên, giống như một loại thực vật, mang chút vị bùn đất mới mẻ, cho dù lúc này Thời Yến đang ở trong đỉnh núi đen thui, nhưng nghe mùi vị này, lại cứ như đã tiến vào một khu rừng rậm rạp.
Sự mệt mỏi do vừa rồi tu luyện cường độ cao chớp mắt biến mất, tuy linh lực tiêu hao còn chưa hồi phục, nhưng người lại trở nên có tinh thần hơn.
“Là phục cổ sinh linh thủy!” Tiếng kinh hô của Bát Hỉ truyền tới, hai mắt nó phát sáng nhìn bình gỗ trong tay Thời Yến.
Có thể khiến Bát Hỉ hứng thú như vậy nhất định là đồ tốt, thấy Thời Yến nhìn mình, Bát Hỉ lập tức nói: “Là một loại bảo vật có năng lực hồi phục cực mạnh đối với linh hồn và thân thể người, nghe nói tinh luyện ra từ thân thể một gốc yêu thú thực vật, nơi này khẳng định có quan hệ với thượng cổ, phục cổ sinh linh thủy nghe nói chỉ có một người biết làm, là một dược tề sư thượng cổ cực kỳ nổi danh, yêu thú thực vật này chính là linh sủng của ông, sau ông không còn ai thu phục được yêu thú thực vật đó, thậm chí cả gặp cũng chưa từng gặp. Vì thế phục cổ sinh linh thủy triệt để thất truyền. Phục cổ sinh linh thủy trong lời đồn chỉ có thể dùng bình gỗ chế từ trên người yêu thú đó để đựng, nếu không sẽ biến thành một vũng nước vô dụng. Tôi có thể cảm ứng được khí tức đồng loại rất mạnh trên bình gỗ này… chủ nhân, cậu nhặt được bảo bối rồi, phục cổ sinh linh thủy này tuy không phải hồn khí, nhưng giá trị cơ bản không có khác biệt gì với hồn khí.”
Bảo vật có thể chữa trị linh hồn và thân thể không phải không có trên đời, nghe Bát Hỉ tôn sùng như thế, Thời Yến nghĩ, lẽ nào là công hiệu trị liệu đặc biệt nhanh, hơn nữa có thể thoáng cái biến một người tàn phế thành người hoàn hảo?
Đột nhiên, một ý niệm vụt qua trong đầu Thời Yến, Bát Hỉ thấy dáng dấp Thời Yến thế kia, biết suy nghĩ của Thời Yến tương đồng với mình: “Hiện tại bảo vật dược tề chữa trị trên đời rất nhiều, nhưng phần lớn luôn chỉ có thể trị liệu cho ngự linh sư cấp thấp, bảo vật có thể trị liệu ngự linh sư trung cấp giá cả đặc biệt cao, có thể trị liệu tử cấp thậm chí giá tận trời, mà có thể trị liệu hắc cấp thì chưa từng nghe tới, nếu không gia chủ Thời gia cũng không đến mức ngủ say nhiều năm như thế, Thời gia thì rơi xuống hàng cuối sáu gia tộc lớn. Mà phục cổ sinh linh thủy này, lại có tác dụng với ngự linh sư hắc cấp.”
Thời Yến lập tức thu phục cổ sinh linh thủy lại, tuy y và gia chủ Thời gia ở chung thời gian rất ngắn, nhưng lại có thể cảm giác được tình thương gia chủ Thời gia dành cho mình, gia chủ Thời gia lúc trước vì Thời Yến mới bị tàn phế chìm vào ngủ say, tuy Thời Liên không trách y, nhưng Thời Yến đã thay thế Thời Yến cũ, tất cả những gì Thời Yến làm y cũng phải gánh vác, nếu y có thể giúp Thời Liên khỏe mạnh trở lại, trong lòng Thời Yến cũng sẽ dễ chịu hơn.
Mắt thấy còn lại một tiếng, Thời Yến lập tức chọn một hướng gần nhất để đi, một tiếng sau, Thời Yến đã lấy được một hạt giống hoa Thời.
Hoa Thời gần như đã tuyệt diệt ở thế giới này, cư nhiên có thể tìm được hạt giống ở đây, quả là hiếm có.
Hoa Thời là một loại thực vật có tính công kích, trước khi hoa nở, sẽ giả trang thành dược liệu hiếm có thu hút nhân loại và ma thú đến, sau đó nhanh chóng tấn công, bao lấy thức ăn, hấp thu sức sống của thức ăn, sau đó nhanh chóng nở hoa kết quả, rớt hạt giống. Mà đóa hoa của hoa Thời có kỳ nở hoa rất ngắn, gần như không đến một tiếng, nếu có thể hái được hoa của nó, sau khi dùng có thể nhanh chóng đạt được một phần lực sinh mạng hoa Thời hấp thu trước đó, gia tăng tuổi thọ từ một năm đến năm năm.
Loại hoa này vốn sinh trưởng trong rừng Ma Thú, ngàn năm trước bị nhân loại phát hiện, liền bị rất nhiều người tâm địa cay độc dời về, bắt bình dân bình thường đến cho nó ăn, rồi lại hái hoa bán giá cao, muốn nở một đóa hoa Thời, cần phải hấp thu mấy chục lực sinh mạng của con người, hoặc hấp thu lực sinh mạng cùng linh lực của ngự linh sư cao cấp, do đó dẫn đến không ít người bình thường và ngự linh sư bị hại, cuối cùng dẫn đến thảo phạt của mọi người, hoa Thời cuối cùng bị tiêu hủy, không ngờ nơi này cư nhiên còn một hạt.
Thời Yến nhìn hạt giống đó, thu nó vào nhẫn không gian.
Mắt thấy thời gian ba tiếng sắp tới, Thời Yến nhanh chóng trở lại nơi lúc mới vào dãy núi, quả nhiên đã có vài người tụ tập ở đó.
Lần này tổng cộng có mười tám người vào dãy núi, do ra ngoài cần phải có sức mạnh của sáu gia tộc lớn, vì thế mười tám người kỳ thật có thể phân làm hai đội đi ra. Lúc này người chưa đến đủ, nhưng người của sáu gia tộc lớn đều đã có mặt, vì thế một phần người muốn rời đi trước, mà một phần người lại muốn đợi người chưa tới.
Khi Thời Yến đến, hai tốp người ý kiến khác nhau đang tranh cãi, trong đó người tán thành chờ đợi thấy Thời Yến đến, lập tức lớn tiếng nói: “Xem đi, cũng may chúng tôi chọn chờ đợi, quả nhiên đã có người trở lại, nếu chúng ta đi trước, vậy những người còn ở lại, một khi có một người trong đó gặp bất trắc, mấy người khác đều không thể trở về!”
Người muốn đi trước thấy Thời Yến qua, khinh thường bĩu môi: “Dù sao chúng ta ở đây nhiều nhất chỉ có thể kéo dài ba tiếng, ba tiếng vừa tới chúng ta phải đi trước, nếu không tiếp tục ở lại, người không đợi được, chúng ta lại vì linh lực nổ tung mà chết.”
Thời Yến nhìn hai tốp người tranh cãi, chia ra là ngự linh sư Thổ tộc và ngự linh sư Kim tộc, trong đó Thủy tộc và Mộc tộc hiển nhiên đứng về phía Kim tộc, đám người Thời Ân Hỏa Luyện đứng ở lập trường trung lập.
Thời Yến quan sát tỉ mỉ một chút, phát hiện ngự linh sư thanh cấp thực lực khá thấp trải qua ba tiếng này, hiển nhiên trạng thái đều không tốt lắm, phần lớn sắc mặt tái nhợt, trong lam cấp cũng có hai người đang ở trạng thái khá suy yếu. Thời Ân thấy sắc mặt Thời Yến như thường bước ra, trong mắt lóe một tia sáng, Thời Phong sắc mặt tái nhợt cũng khá kinh ngạc, chẳng qua cũng không hỏi nhiều.
Mắt thấy thời gian ba tiếng đã đến, cuối cùng tại đó chỉ có mười bốn người, Hỏa Luyện lập tức tuyên bố, họ rời đi trước.
Lời này nói ra, tương đương với phán quyết tử hình cho những ngự linh sư lưu lại đây, trong bốn người chưa tới, Kim tộc Thổ tộc Thủy tộc và Hỏa tộc mỗi tộc một người, không cách nào gom đủ sức mạnh của sáu nhà, cho dù họ còn sống, chỉ sợ cũng không thể ra ngoài nữa.
Sắc mặt tất cả mọi người đều không dễ coi lắm, có vài người còn muốn mở miệng thỉnh cầu chờ đợi thêm một chút, nhưng một vài ngự linh sư thanh cấp đã không chờ đợi nổi, mọi người bất đắc dĩ chỉ đành ly khai.
Thời Phong thấy sắc mặt Thời Yến không tốt lắm, còn tưởng y cũng không thể tiếp nhận hậu quả như thế, bèn đứng bên cạnh Thời Yến thấp giọng an ủi: “Kỳ thật ở trong này nhìn như nguy hiểm, nhưng chỉ cần chịu từ bỏ, muốn toàn thân trở ra cũng không khó, những người đến hiện tại còn chưa trở về, chỉ sợ là tham bảo vật mới không về.”
Thời Yến nghe thế nâng tay sờ đầu Thời Phong: “Tôi biết.”
Tâm Thời Yến cứng hơn Thời Phong tưởng tượng nhiều, y không tiếc nuối cho những người chưa trở lại, chỉ đang nghĩ, lúc này sau khi mọi người đạt được bảo vật, còn phải đi vào mê cung một chuyến.
Nếu có người ôm tâm bất chính muốn đoạt bảo vật, hạ thủ ở mê cung là thời cơ tốt nhất.