Trọng Sinh Năm 70 Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 46: Quay Về


Đọc truyện Trọng Sinh Năm 70 Béo Thê Muốn Xoay Người – Chương 46: Quay Về


Hoa Chiêu đang ở nhà thu thập vườn rau xanh, năng lượng có thể thúc dục thực vật trưởng thành nhanh hơn, nhưng cũng không biến đổi thuộc tính của thực vật quá lớn, ví dụ một mầm cây cà chua chỉ có thể kết được 10 trái, cô thúc hoá rồi tối đa kết được mười hai đến mười ba trái, sẽ không biến thành 100 trái.Hiện tại đồ ăn trong sân cô cũng không cần nghĩ đến, vườn đã xong vụ…Trái cây cũng đều đã kết quả, cây cũng đã bắt đầu trở nên héo rũ.Cô thừa dịp trước khi chúng héo hết, tranh thủ thời gian nhổ đi, trồng đám tiếp theo, nếu không thì vườn nhà người ta vẫn đang xanh mơn mởn, vườn nhà cô đã khô héo một mảnh, quá kỳ quái.Dọn dẹp xong vườn, Hoa Chiêu tiện tay hái , một trái dưa hấu, cô thật sự yêu chết dị năng của mình, cô trước kia thích ăn dưa hấu nhất, hiện tại chính mình tự trồng được, hương vị này quả thực quá tuyệt vời.Đáng tiếc Diệp Thâm không ăn được…Nói cho cùng, cái này cũng không phải là dị năng của cô, là dị bảo của người ta.

Được rồi được rồi tương lai cô sẽ báo đáp hắn thật tốt.“Hoa ah, tiểu Hoa! Cháu nhìn xem ai tới thăm cháu này!” Bên ngoài sân nhỏ, Khương Cần lớn giọng mà hô.Hoa Chiêu đưa lưng về phía cô ta thở dài, họ hàng xa tại nơi thâm sơn này thật nhiều a, trước đây không ai đến thăm nguyên chủ, chưa từng có, hiên tại thì thường xuyên đến.Cô xoay người, nhìn xem lần này là ai.

Sau đó cô cũng không nhận ra được.

Trong trí nhớ, mẹ của nguyên chủ là một người phụ nữ đặc biệt ôn nhu xinh đẹp, bên trong cái thôn sơn nho nhỏ này, nói là minh châu thì có chút khoa trương, nhưng tuyệt đối là mỹ nhân nổi tiếng gần xa.Năm đó Hoa Phong có thể lây được Trương Quế Lan, không biết đã làm hâm mộ chết bao nhiêu đàn ông trong vùng.Mà người phụ nữ trước mắt này tuổi không nhỏ, xem ra giống như em gái của bà Trương gì đó.


Hoa Chiêu đang đoán xem đây là bà gì nào.Trương Quế Lan nhìn Hoa Chiêu mà sững sờ.Vậy người giống như gấu ở đâu?Nhưng cô lại lập tức nhận ra đây là con gái của mình, con bé lớn lên giống với cô lúc trẻ, nếu so với cô còn tốt hơn nhiều, làn da trắng hơn, đôi lông mày thanh tú hơn.

Đặc biệt cái thân hình kia, cô không thể nói ra cảm giác, cái này người trong tỉnh gọi là khí chất, mà cô lại không có.

Nhưng con gái cô lại cực kỳ có khí chất! Cô không biết hình dung như thế nào, chỉ là cảm thấy Hoa Chiêu đứng đó, căn bản không giống một người dân quê.

Ngược lại so với người trong tỉnh càng giống người trong tỉnh hơn.Khương Cần cũng kinh ngạc.


Từ lần trước tan rã trong không vui về sau, cô ta cũng chưa thấy qua Hoa Chiêu, vừa rồi nếu như Hoa Chiêu đang quay chính mặt về mình, cô ta cũng không dám gọi.

Mấy người phụ nữ trong thôn có quan hệ không tệ với Hoa Chiêu đều luôn nói thầm gần đây nó rất dễ nhìn, cô ta còn không tin, cho rằng bọn họ muốn vuốt mông ngựa, không nghĩ tới hoa ra là người ta nói thật.Hoa Chiêu cau mày nhìn Khương Cần: “Không phải tôi đã nói đừng tới nhà tôi sao?”Cô gần đây tâm tình tốt, khi nói chuyện không cố ý nguỵ trang hung hang, mềm mại, phối hợp với khuôn mặt có da có thịt, cả người nhìn vào giống như một đứa bé trắng bóc.Trong mắt những người thích cô, thì nói thật hiếm có.Trong mắt những người không thích cô, thì nói là dễ bắt nạt.Khương Cần chính là quên Hoa Chiêu là người như thế nào, cô ta nhớ tới mục đích của mình, kéo Trương Quế Lan đẩy về phía trước: “Tiểu Hoa, cháu xem, đây là ai?”Trương Quế Lan lập tức cúi đầu.Cái thái độ này không giống như là người muốn tống tiền thân thích, Hoa Chiêu chăm chú nhìn lại, sau đó ngẩn cả người.“Mẹ, sao người lại tới đây?” Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.Vừa gặp vậy mà đã nhận ra rồi, vậy mà còn trực tiếp gọi mẹ, giọng điệu cũng không hung ác, chỉ khó hiểu, Trương Quế Lan liền rơi nước mắt.Khương Cần cũng bất ngờ, thời điểm Trương Quế Lan đi, Hoa Chiêu còn rất nhỏ, hơn nữa bây giờ Trương Quế Lan lại biến thành bộ dạng này, vậy mà còn nhận ra, thực sự là mẹ con liền tâm ah…Cô ta rất that vọng.“Mẹ cháu tất nhiên là tới thăm cháu rồi!” Khương Cần nói ra: “Cháu nói xem cô ấy cũng thật là, trở lại trên huyện đã nhiều năm như vậy giờ mới đến thăm cháu…Hơn nữa còn là sau khi bà ngoại cháu mới tới, cháu xem cô ấy có phải là tới để nói giúp nhà bà ngoại cháu không? Muốn chuyển đến thôn chúng ta?”Mục đích của nhà họ Trương rất rõ ràng, hiện tại người có tâm tư như vậy rất nhiều, chỉ có điều Triệu Lương Tài một mực không đồng ý, nên ai cũng không làm gì được.Trương Quế Lan cúi đầu gạt lệ, không lên tiếng, tuy mục đích của cô chủ yếu là đến thăm Hoa Chiêu, nhưng cô xác thực cũng có nhiệm vụ này.Mắt thấy Hoa Chiêu vậy mà không tức giận, Khương Cần nói thẳng: “Bà ngoại cháu đã nói với mẹ cháu, bà ấy mỗi tháng đều tới thăm cháu, còn đưa tiền cùng đồ đạc, cháu nhận được chưa?”Hoa Chiêu sững sờ, vậy sao?Cô đi qua, nhìn Trương Quế Lan nói: “Con chưa từng nhận, cho tới bây giờ cũng không có, một hạt cơm, một phân tiền cũng đều không có.”Trương Quế Lan ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, trong mắt đều là kinh ngạc cùng khổ sở.

Mẹ lại dám gạt cô, lừa cô hơn 10 năm…Những năm này, bà ấy vì “cho Hoa Chiêu tiền” đã bị đánh bao nhiêu lần, ăn bao nhiêu khổ! Bởi vì Hoa Chiêu “không chịu lớn” nên đã tức giận bao nhiêu?Hoá ra, đều là lừa gạt cô đấy…“Bà ấy dùng danh nghĩa của con đến xin tiền mẹ nữa sao? Bao nhiêu?” Hoa Chiêu đồng tình mà hỏi thăm.


Cô trước kia đã tưng gặp qua người như vậy rồi, gài bẫy con gái ruột đấy, ít, nhưng cũng có, vừa nghe cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.“Ngay từ đầu một tháng là 3-4 đồng, về sau là 2-3 đồng…” Trương Quế Lan lẩm bẩm nói.

Cô một tháng để dành được năm ba đồng tiền cơm, ngoại trừ cho bà Trương, còn phải cho con riêng, còn muốn cho mấy đứa bé mình sinh mấy mao tiền, một phân cũng không thừa nổi.

Về phần tiền lương bình thường của cô, căn bản sẽ không đến tay cô, mỗi tháng, mẹ chồng sẽ thay cô đi lĩnh.“Má ơi! Nhiều tiền như vậy…” Khương Cần làm kế toán đấy, biết nhất là tính sổ sách, mỗi tháng hai, ba đồng, vậy 10 năm còn nhiều hơn 300 a!“Cái bà Trương này là mẹ của cô sao? Bà ấy lấy Hoa Chiêu làm cớ, đòi của cô nhiều tiền như vậy! Kết quả một phân cũng không đưa cho Hoa Chiêu, chính mình giấu đi! Chậc chậc chậc.” Khương Cần cố ý xát muối lên vết thương của Trương Quế Lan: “Bà ấy cũng không nghĩ, cô để dành được từng đó, cũng rất khó khăn ah!”Khương Cần cho tới bây giờ vẫn là người thông minh, vừa nghe xong, lại nhìn bộ dạng hiện tại của Trương Quế Lan, đã biết nhiều năm qua cô sống như thế nào rồi.Ai nha, thật sự rất khó khăn nha.Trương Quế Lan biết rõ Khương Cần cố ý nói, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được khó chịu, muốn khóc.

Cô cũng không hoài nghi những lời Hoa Chiêu nói.Mẹ đã từng nói với cô như thế nào? Hoa Chiêu béo, Hoa Chiêu đen, Hoa Chiêu hung dữ, kết quả đâu? Người sống sờ sờ trước mặt đây, lại trắng trẻo xinh đẹp, ở đâu xấu? ở đâu béo?Hơn nữa nghe giọng nói là biết, đứa bé này tính tình khẳng định vô cùng tốt, đoán chừng nói lớn tiếng cũng sẽ không.

Ở đâu hung dữ?.Mẹ của cô đến cái này cũng lừa gạt cô, còn cái gì không lừa nữa?Trương Quế Lan lập tức cảm thấy, thế giới đều sụp đổ.“Tiểu Hoa a, tiền này đều là mẹ của cháu vất vả để dành cho cháu đấy, cháu nên đòi lại từ chỗ bà ngoại.” Khương Cần vẫn còn cổ vũ.Hoa Chiêu nhìn về phía cô ta: “Tại đây không còn chuyện gì của thím nữa rồi, đi thong thả, không tiễn”.


Nói xong cô ở cửa sân, cầm tay Trương Quế Hoa kéo vào nhà, quay người khoá cửa.Cô biết Khương Cần nhất định không dám đi vào.Khương Cần quả nhiên không dám, cô ta tuy cảm thấy bộ dạng Hoa Chiêu hiện tại dễ bắt nạt, nhưng mà cô ta vẫn chưa quên khí lực kia của Hoa Chiêu, đánh người rất đau.

Cô ta thất vọng mà nhìn bóng lưng hai người, cũng không tin Hoa Chiêu đối với người mẹ mặc kệ mình này không có một chút gì oán trách.

Trước kia, Hoa Tiểu Ngọc từng nói, Hoa Chiêu hận không thể đào mộ tổ tông Trương Quế Lan, cũng chưa tứng nói một câu dễ nghe nào.

Con nhóc kia đây là vào nhà mới trách móc đi?.Trương Quế Lan bị kéo vào nhà, gặp được Hoa Cường.Lần đầu tiên nhìn thấy bố chồng cũ, chân tay lập tức co lại.“Đến, mẹ nói cho chúng con, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hoa Chiêu kéo cô ngồi trên ghế, rót cho cô một cốc nước trái cây thập cẩm chính mình làm,“Nếm thử” Hoa Chiêu nói ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.