Đọc truyện Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư FULL – Chương 52
Editor: kkoten
Mười tháng lưu hỏa V là reviewer phim nổi tiếng trên Weibo, ngôn ngữ hài hước thú vị, phim truyền hình điện ảnh đều truy, Show thực tế cũng xem, gameshow có thể làm hắn tán thành không tính nhiều, vô cùng cực hạn chính là một trong số đó.
Phía dưới bình luận cũng bạo.
Người xấu: Muốn tỏ vẻ tui cũng nhập hố rồi ~ đau lòng cho cô gái ấy thời gian trước bị fan não tàn của Lý Y Văn hắc thành như vậy.
Đình đình đình.: Đau lòng +1, lúc sau xem mới phát hiện, Nạp Lan Chi căn bản không cùng cô ta tiếp xúc, ngược lại cô ta, chốc lát ngại nóng chốc lát lại muốn thay quần áo, tham gia gameshow mà còn mang giày cao gót thật mẹ nó cười chết tôi.
Lam Nini: Người qua đường chuyển fan, cô gái này rất ít nói, nhưng một khi đã làm thì rất tốt, chỉ số thông minh online, nhưng vì cái gì ta cảm giác thiếu EQ nhỉ?
teufel: Đoạn giải thích cuối cùng kia thật là tuyệt, tổ tiết mục thiệt biết chơi! Nếu không phải ngồi xem TV, mà tự mình trải qua tuyệt đối mộng bức.
Nhóm fan não tàn của Lý Y Văn đừng không thừa nhận nữa, Y Văn nhà các người chỉ số thông minh cùng người ta đúng là một trên trời một dưới đất.
[mặt dog]
Weibo của Nạp Lan Chi cập nhập mới nhất vẫn là cái crazydog tháng trước.
Hắc phấn một: Mắng ai là chó điên ! Người này thật không có tố chất ~
Khanh vân: Cô nghĩ ai cũng sẽ giả làm thánh mẫu không bằng a, nhìn xem đám fan não tàn các người đem Weibo người ta biến thành bộ dáng gì, mắng các người chó điên cũng không sai.
Giống như [mặt dog], dùng sai biểu tình [ cười cry]
Chim di trú: Phía trên liên tiếp bị hắc, đáng thương a, Weibo đều bị fan não tàn công hãm, chị giúp em gái công trở về.
lxfjg: Trước kia thấy Lý Y Văn hắc chị, em đối với hai bên đều không có cảm giác, xem vô cùng cực hạn xong, em thành người qua đường chuyển fan, chị hảo manh a, ha ha ha, chỉ số thông minh online, EQ offline.
Lý Y Văn kia thật giả tạo muốn chết, đã thế còn xem thường Vương Chinh, kéo chân cả đội, còn thay quần áo, cô ta đổi đầu thì mới tốt lên được.
Răng nanh: Cô bé này thật xinh đẹp, nhìn ảnh chụp trước kia, thời cao trung thanh thuần, còn có cái video múa ba lê trong kia, tuyệt đối tán thành.
Hiện tại như thế nào đều không có ảnh, cầu ảnh cầu video.
Lúc sau Nạp Lan Chi kết thúc huấn luyện, lại bị WeChat thông báo tin tức +99 làm cho hoảng sợ, nhớ tới Vương Thiến nói, cũng không nhìn nhiều trực tiếp bỏ vào túi đi về, Vương Thiến đã cấm cô tham gia mấy loại gameshow này rồi, sợ có ảnh hưởng xấu đối với hình tượng của cô.
Ngày hôm sau đến trường học, Nạp Lan Chi tới tương đối sớm, trong phòng học người cũng không nhiều.
“Nạp Lan Chi, có thể ký tên cho tớ không?” Nữ sinh ngồi ở bên người cô, đem vở đặt ở trên bàn.
Nạp Lan Chi:???
Nữ sinh cười tủm tỉm nói: “Tớ hôm qua xem vô cùng cực hạn, rất thích cậu nga, cậu thiệt giỏi, có thể ký tên cho tớ không?”
Lần đầu Nạp Lan Chi giáp mặt bị người khen như vậy, khó nén khỏi ngượng ngùng, nhấp môi cười, dùng bút của mình ký tên, “Cảm ơn đã thích.”
Nữ sinh che miệng cười.
Cô ký xuống tên của mình, nữ sinh kia lại hỏi: “Có thể chụp ảnh chung không?”
Nạp Lan Chi gật gật đầu, nữ sinh móc di động ra, giao cho tiểu đồng bọn, ngồi gần vào Nạp Lan Chi, tay dơ V.
Chụp xong, lại có mấy người tới tìm cô muốn ký tên chụp ảnh chung, may mà có giáo sư tiến vào giải cứu cô.
Học xong, Nạp Lan Chi lập tức bỏ chạy lấy người, cô thật sự không muốn lại ký tên chụp ảnh đâu.
Thủy mộc năm xưa: Hôm nay xin được chữ ký với chụp ảnh chung cùng nữ thần, mở rượu ăn mừng a.
Ai muốn ảnh của nữ thần thì cầm đi đi, tuyệt đối là tố nhan, cằm nơi này dài quá Tiểu Đậu Đậu, hảo đáng yêu.
【 nữ thần trường đậu đậu.jpg】
Quân tử một nặc: Hâm mộ a, Năm Xưa cùng nữ thần học cùng trường, đúng là một đám đại học bá! Nói thật, xem tiết mục xong cảm giác nữ thần theo thể thao thực đáng tiếc.
20291155: A a a hâm mộ cậu quá, tớ đến chậm, không tới kịp, mới vừa tan học Nạp Lan Chi liền chạy.
Trường đậu đậu, phỏng chừng cô ấy rất mệt mỏi đi, mỗi ngày huấn luyện rất mệt.
Hàm: Tố nhan, thật sự rất đẹp a, có phải hoa hậu giảng đường đại học Q không.
Hắc tử: Tuyệt đối hoa hậu giảng đường, nữ thần tố nhan đại học Q, anh trai cô ấy cũng là nam thần đại học Q nha, giá trị nhan sắc đều rất cao.
Lúc sau trở về, Nạp Lan Chi liền phát hiện bình luận hắc cô hôm qua đều bị các loại yêu moah moah thay thế, fans của cô cũng tăng tới một ngàn vạn, Nạp Lan Chi còn định bỏ cái Weibo này, nhưng tài khoản này chơi nhiều năm như vậy, Nạp Lan Chi cũng luyến tiếc, hiện tại cuối cùng mọi việc đều ổn rồi.
Sơn chi cute: Ngày hôm qua không dám nhìn Weibo, hôm nay thụ sủng nhược kinh.
Nạp Lan Chi tuy nói vậy nhưng cũng không phải thực để ý cái nhìn của ngoại giới, nhưng không có ai hy vọng mình luôn bị hắc, Nạp Lan Chi tính tình đạm mạc, nhưng không đại biểu cô dễ khi dễ, khi dễ đến cửa nhà còn không tức giận sao, cô nhớ rõ cũng chưa từng trêu chọc Lý Y Văn, Lý Y Văn nhằm vào cô, cô cũng sẽ buồn bực sinh ra tức giận.
Có đôi khi ngươi không tranh, người khác đến buộc ngươi tranh.
Tiết mục qua đi, Nạp Lan Chi cũng coi như được tẩy trắng, vô số nhãn hiệu chen chúc tới, Dương Vũ mỗi ngày đều thu giấy mời không ngừng, trong đó còn có khách mời phim truyền hình điện ảnh linh tinh.
Nhưng Vương Thiến hiện tại cấm cô tham dự hoạt động có liên quan tới giới giải trí, Dương Vũ chỉ có thể từ bỏ, may mà quay quảng cáo với thu mấy buổi phỏng vấn của truyền thông vẫn được.
Sau buổi huấn luyện kết thúc, Trịnh Khải Ninh mời mọi người cùng đi ăn lẩu, Nạp Lan Chi chỉ kịp nhắn cho Nạp Lan Tông một tin thì đã bị kéo đi rồi.
“Sư muội còn nhỏ, không uống được rượu, uống nước trái cây đi.” Trịnh Khải Ninh trực tiếp đưa cho Nạp Lan Chi ly nước trái cây.
Nạp Lan Chi nhìn chằm chằm nồi lẩu, nuốt nuốt nước miếng, chính mình xuống tay trước gắp đồ ăn.
“Chín rồi?” Trịnh Khải Ninh hỏi.
Nạp Lan Chi thổi thổi liền cắn thử một ngụm, gật đầu: “Chín.”
Đã lâu chưa ăn đồ ăn kích thích như vậy, tất cả mọi người cảm thấy sảng bạo, Nạp Lan Chi nhịn không được một bên hà hơi cay một bên không ngừng ăn.
Di động tích tích vang lên hai tiếng, Nạp Lan Chi liếc liếc mắt một cái.
Phó Trí Thành: Em ở đâu vậy? Như thế nào còn chưa trở về?
Nạp Lan Chi: Sư huynh mời đi ăn lẩu.
Nạp Lan Chi tắt màn hình, cắn đũa, loại cảm giác bị tra khảo này là nơi nào tới?
Chỉ chốc lát sau Phó Trí Thành lại nhắn tin tới.
Phó Trí Thành: Lúc về nhờ em mua cho anh mấy gói thuốc hạ sốt, cảm ơn.
Nạp Lan Chi: Anh phát sốt?
Phó Trí Thành: Cảm mạo thôi.
Nạp Lan Chi: Tôi lập tức trở về.
Nạp Lan Chi lưu luyến thoáng nhìn qua nồi lẩu, đem điện thoại nhét vào trong túi, kéo kéo ống tay áo Trịnh Khải Ninh, “Sư huynh, trong nhà có chuyện, em đi trước.”
“Anh đưa em về.” Trịnh Khải Ninh buông đũa xuống, tùy tay lấy khăn giấy lau lau môi đỏ thắm.
Nạp Lan Chi đã đứng lên: “Không cần đâu, em gọi xe rồi.
Các sư huynh đều uống rượu, anh ở lại chăm sóc bọn họ đi.”
Trịnh Khải Ninh nhìn đồng đội nháo đến không thành bộ dáng, sờ sờ trán, thật là đau đầu, thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi, anh đưa em đến chỗ xe taxi lại nói.”
Nạp Lan Chi ở tiệm thuốc ngoài tiểu khu mua thuốc hạ sốt với thuốc trị cảm, trực tiếp dùng chìa khóa dự phòng Phó Trí Thành đưa mở cửa ra, Lộc Cộc nghe thấy thanh âm, lập tức phun đầu lưỡi ha khí chạy tới, cắn ống quần cô như muốn kéo cô vào trong phòng.
” Được rồi chị biết rồi.” Nạp Lan Chi vỗ vỗ đầu nó.
Lộc Cộc buông ra, ngửa đầu, mắt to nhìn cô.
Nạp Lan Chi thay dép lê, cầm theo túi thuốc đi lên lầu, phòng ngủ của Phó Trí Thành ở lầu hai, cô gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Thanh âm có chút khàn khàn.
Nạp Lan Chi đẩy cửa đi vào, trong phòng có chút tối tăm, chỉ mở một cái đèn tường nhỏ màu vàng, Phó Trí Thành mặc áo ngủ nằm ở trên giường, có lẽ do sinh bệnh nên không có sức lực, anh nhìn qua không đĩnh đạc kiên nghị giống như ngày thường.
“Anh đo nhiệt độ cơ thể chưa?” Nạp Lan Chi đem thuốc để trên tủ đầu giường.
Phó Trí Thành gật đầu, “Ba mươi tám độ sáu.”
“Uống thuốc trước đã.” Nạp Lan Chi đem thuốc hạ sốt trong túi lấy ra, nhìn giấy hướng dẫn phía sau, đem thuốc chuẩn bị tốt, rồi từ bình thuỷ rót ra nửa chén nước, “Tôi lại đi pha chút Bản Lam Căn, anh giống như còn ho khan, phải uống nước đường để khỏi ho.”
Phó Trí Thành nhấc thân mình lên, dựa vào trên giường, thanh âm khàn khàn hạ xuống: “Bản Lam Căn với nước đường thì không cần đâu, anh chỉ hơi sốt thôi, mặt khác không có việc gì.”
“Vẫn nên uống đi.
Tôi đi pha cho anh.” Nạp Lan Chi đem Bản Lam Căn lấy đi ra ngoài.
Lộc Cộc trên giường đảo quanh, đang phân vân không biết nên lưu lại nơi này hay nên đi theo Nạp Lan Chi ra ngoài.
Phó Trí Thành đem thuốc nuốt vào, yên lặng dựa vào trên giường không nói gì.
Nạp Lan Chi pha xong bưng lên, đặt ở trên tủ đầu giường: “Chờ nguội bớt thì uống.”
Nạp Lan Chi cũng không nghĩ nhiều, lại đo nhiệt độ cơ thể Phó Trí Thành lần nữa, bây giờ là ba mươi tám độ bốn, dặn dò nói: “Đem thuốc uống lên đi.”
Phó Trí Thành không nói lời nào, nhìn Bản Lam Căn màu vàng nghệ, nhéo chăn, “Anh cảm thấy không cần uống đâu.”
“Bản Lam Căn làm sao vậy?……!sẽ không phải anh sợ uống thuốc đi?” Nạp Lan Chi có chút ngạc nhiên, phát hiện Phó Trí Thành càng trầm mặc, nhịn cười nhịn đến có chút thống khổ, một đại nam nhân như anh hóa ra lại sợ uống thuốc, thật là……
Phó Trí Thành ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên nói: “Giúp anh đem ô mai ngoài phòng khách lấy lại đây.”
Nạp Lan Chi cười đi lấy, Phó Trí Thành nhìn chén thuốc kia, bưng lên lại buông xuống, bưng lên tới cạnh miệng, lại bỏ xuống, “Lộc Cộc, nếu không con uống đi.”
Lộc Cộc ngửi hương vị liền trực tiếp xoay người, hướng cái đuôi về phía Phó Trí Thành.
Phó Trí Thành thở dài một tiếng.
Nạp Lan Chi ở phòng khách không tìm được ô mai, vào phòng bếp mới tìm thấy, trở lại phòng ngủ, nhìn đến chén trống trơn, Phó Trí Thành lập tức ngậm một viên ô mai, biểu tình khổ đến không còn gì luyến tiếc còn treo trên mặt.
Nạp Lan Chi kiểm tra một vòng, cũng không tìm thấy chỗ nào khả nghi.
Phó Trí Thành đang ngậm ô mai, dư quang đảo qua giẻ lau ở góc tường, Lộc Cộc liếm hai cái, sau đó…….!Ha miệng chạy mất.
“Vừa rồi em ăn lẩu sao? Quấy rầy em rồi.”
“Sau phải mời tôi ăn lẩu.” Nạp Lan Chi đem đến bên miệng “Không có việc gì” nuốt trở về, có việc a, cô đã thật lâu không ăn lẩu rồi.
Phó Trí Thành cười, tựa hồ lại có chút bất đắc dĩ: “Được.”
“Anh nghỉ ngơi trước đi, uống xong thuốc hạ sốt phải ngủ một giấc.” Nạp Lan Chi ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, sô pha màu xám, phong cách thực Phó Trí Thành.
“Còn em thì sao?” “Chờ anh hạ sốt thì tôi đi.”
Nạp Lan Chi liền ngồi trên sô pha xoát Weibo, Phó Trí Thành cảm nhận được tác dụng của thuốc, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Thời điểm lúc Phó Trí Thành tỉnh lại, phản ứng đầu tiên nhìn về sô pha xem, người còn ở, nhưng cũng ngủ rồi.
Xốc chăn lên, Phó Trí Thành thật cẩn thận đi đến bên cạnh sô pha.
Di động của Nạp Lan Chi rớt xuống tấm thảm bên cạnh, máy sưởi đang mở, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Phó Trí Thành hơi mỉm cười, duỗi tay vén sợi tóc dính vào trên mặt cô lên..