Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 81
Đêm xuống, Thược Diễn lại tiếp tục thả ra tinh thần lực thăm dò Tiểu Mộng Lan, sau nhiều ngày quan sát, lần này cậu ta quyết định sẽ thử thuần hóa nó.
Tinh thần lực của Thược Diễn dưới ảnh hưởng của dị năng mà mang màu xanh lục có cảm giác như cây cối cùng hơi lạnh của băng, lúc này Tiểu Mộng Lan đang nghỉ ngơi sau cả ngày rung ngồng hoa, làm mộc nhân loli thật đáng thương mà.
Tầng lá dùng để bảo vệ nó cũng kiêm chức năng giữ đồ, trong một cái lá có giữ một viên tinh hạch, cái miệng nho nhỏ há ra cắn xuống một khối tinh thạch cứng rắn, ai nha, ăn thật ngon nha.
Đợi nó bắt được mấy mộc nhân cao lớn kia thì sẽ có càng nhiều thức ăn dự trữ a.
Tiểu mộc nhân đang hưởng thụ tinh hạch thì đột nhiên nó cảm nhận được có thứ gì đang cẩn thận tiến đến, nó quay đầu nhìn xung quanh, thế nhưng không có gì cả mà.
Nó lại tiếp tục hưởng thụ khối tinh hạch, aiz, thời buổi khó khăn, muốn ăn no cũng không dễ dàng mà.
Đột nhiên nó cảm thấy có cái gì đó đụng vào đỉnh đầu mình, thứ đó rất thân thuộc, còn rất mát nữa.
Hoa lan ưu râm mát, vậy nên cảm giác man mát lại quen thuộc này giống như khi nó chưa biến dị kí sinh trên một cái cây cao lớn vậy.
“Ta có rất nhiều tinh hạch, ngươi có muốn không?” có một giọng nói rất dễ nghe truyền đến hỏi nó.
Hiện tại nó đang thoải mái thoải mái, không nghĩ được gì, nó gật mạnh cái đầu nhỏ, muốn nha.
“Vậy ngươi đi theo ta, ta có rất nhiều tinh hạch có thể cho ngươi.
Được không?” giọng nam dễ nghe lại tiếp tục dụ dỗ.
Cái đầu nhỏ lại gật gật, nhưng mà khoan, tại sao nó cứ thấy không đúng nhỉ?
Thứ quen thuộc kia tiến vào cơ thể nó, ở trên tinh thần lực của nó liên kết lại với nhau, Thược Diễn cứ như vậy thu về một Tiểu Mộng Lan ngây thơ.
Sáng sớm hôm sau khi mọi người tỉnh giấc thì bên tai đều là tiếng rộp rộp nhai nuốt, là ai đang ăn vụng sao?
Thái Hồng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô bé nhấc cái chân ngắn của mình chạy đến chỗ Thược Diễn, rất có phong thái sắc nữ mà kéo ra áo ngoài của cậu ta, trong nháy mắt đó cô bé cùng đối diện với một sinh vật be bé màu xanh lục vẫn còn đang duy trì tư thế cắn tinh hạch.
Hai đứa nhỏ cứ như vậy nhìn nhau, đến khi Sở Nhiên bước tới túm lấy Tiểu Mộng Lan lên nhìn vài cái rồi ghét bỏ ném lại vào lòng Thược Diễn vì cạn kiệt tinh thần lực mà ngất đi.
Hắn nói “Nghỉ nửa ngày.
” cậu ta ngất rồi cũng có đi được đâu.
Tiểu Mộng Lan nhìn chằm chằm Sở Nhiên, qua một giây nó liền giơ lên bộ rễ chuẩn bị đuổi theo nhưng lại bị Thái Hồng giữ lại, sắc mặt cô bé đen thui, nhìn nó chằm chằm nói “Không được bám theo Nhiên ca, anh ấy là của bọn ta, không phải của ngươi.
“
Nói xong nhanh nhẹn nhét nó lại vào lòng Thược Diễn, cẩn thận kéo áo ngoài lại chắc chắn rằng nó không chạy ra ngoài.
Hức, miếng ăn là miếng nhục mà! Chủ nhân, người ta bị ức hiếp, mau tỉnh lại che chở người ta đi!
Không có Tiểu Mộng Lan quấy nhiễu, mọi người cuối cùng cũng nhận ra mình luôn đi lòng vòng, nhưng vì không nỡ mắng tiểu mộc nhân ngây thơ bị Thược Diễn lừa, mọi người cũng chỉ có thể bỏ qua mà tiếp tục lên đường.
Lại mất thêm vài ngày nữa thì bọn họ rốt cuộc tới được kho vũ khí quân sự, nhìn tường bảo vệ bị dâyp leo cùng rễ cây phá hủy, Sở Nhiên không chắc chắn nói “Có khi nào chúng nó vào tận bên trong phá nổ hết kho vũ khí rồi hay không?”
Vũ khí quân sự không giống súng ống phổ thông, nó còn là những vũ khí có tính nguy hiểm cao, một khi lấy ra đồng nghĩa với việc chiến trang đến.
Vì sự nguy hiểm đó mà ngay cả khi vận chuyển cũng phải cố gắng tính ổn định, bằng không chưa đánh được địch đã tự mình oanh nổ mình rồi.
Trong đội có một người dày dặn kinh nghiệm, người này lắc đầu nói “Vũ khí đều được bảo quản dưới hầm ngầm với những bức tường thép đúc nguyện khối, chắc chắn không có vấn đề gì.
“
Nghe vậy mọi người cũng yên tâm không trắng tay trở về, một đội bọn họ có năm mươi người, Sở Nhiên để bọn họ chia làm ba tổ khác nhau với nhiệm vụ khác nhau, dù sao với thực lực hiện tại của những người này chắc chắn sẽ không mất mạng.
Sở Nhiên không đi cùng đội ngũ, hắn dùng tinh thần lực cẩn thận xác định vị trí của tang thi kia rồi trong nháy mắt hắn biến mất tại chỗ.
Nơi Sở Nhiên xuất hiện là một phòng thí nghiệm, một kho vũ khí quân sự lại có phòng thí nghiệm sinh vật học thật khiến người ngạc nhiên.
Trong phòng thí nghiệm này đèn vẫn được thắp sáng dù đã trôi qua ba năm, mọi thứ bên trong hỗn loạn phủ một tầng bụi dày, thỉnh thoảng còn có vài khúc xương người đang mục nát.
Sở Nhiên đi đến căn phòng cuối hành ngang bên tay trái, hắn bước vào một căn phòng có đề bảng phòng nuôi cấy vật mẫu.
Trong phòng này vậy mà lại gọn gàng sạch sẽ, bên trong có rất nhiều thiết bị thí nghiệm vừa quen thuộc lại lạ lẫm, những thứ này không đáng để hắn xem, thứ đáng chú ý là sinh vật trong khoang dinh dưỡng.
Sở Nhiên chạm tay lên mặt kính lạnh lẽo mà nhẹ nhàng miêu tả gương mặt giống mình như từ một khuôn đúc ra, nhưng cơ thể bên trong khoang dinh dưỡng có lẽ được cấp dưỡng theo tỉ lệ dinh dưỡng được máy móc tính toán, nó cao lớn và trông khỏe mạnh hơn Sở Nhiên rất nhiều.
Người bên trong khoang dinh dưỡng mở mắt ra, một đôi mắt đỏ tươi của tang thi đối diện hắn, tinh thần lực của đối phương cùng hắn chạm vào nhau.
Âm thanh như chính hắn nói ra vang lên trong đầu “Ta đợi cậu sắp ba mươi năm rồi, em trai của ta.
“
Hắn không đáp lại đối phương, cứ như vậy im lặng quan sát, cứ như muốn khắc ghi hình ảnh này lại vậy.
Trong đôi con ngươi đỏ tươi kia, Sở Nhiên nhìn thấu sự bất mãn rõ ràng, hắn khẽ đáp “Chưa phải lúc để làm điều đó.
“.