Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 72


Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 72


Đời trước Sở Nhiên có đến căn cứ K vài lần, mỗi lần đến đều là có những cuộc họp quan trong giữa các căn cứ và hội dị năng, vậy nên ngoại trừ quy trình vào cửa nghiêm mật thì hắn cũng không biết bên trong hình dáng ra sao.
Nhìn đội phòng vệ nghiêm ngặt đứng tại vị trí của mình, dù trời có mưa gió ra sao bọn họ vẫn làm tròn chức trách, đây mới là quân nhân hàng thật giá thật.

Đội trưởng đội phòng vệ vẫn là người ngày đó, thấy đoàn xe quen thuộc thì vội cho người mở cửa rồi phân phó cho một cấp dưới “Đi báo cho Trưởng căn cứ cùng Đội phó Quân, Đội trưởng Thẩm trở về rồi.”
Người cấp dưới này chào một cái theo nghi thức quân đội rồi lập tức chạy đi, người này vừa đi thì đoàn xe tiến vào khu vực tiến hành kiểm tra.
Người đội trưởng này đi lên cùng Thẩm Dục chào hỏi “Đội trưởng Thẩm lần này đi cứu) viện thuận lợi chứ?”
Thẩm Dục vẫn là dáng vẻ ôn hòa mọi khi mà cười đáp “Lần này may mắn thuận lợi vượt qua thi triều, tổn thất cũng không quá lớn.”
Nét mặt vị đổi trường này nhất thời hiện rõ vui mừng, có mấy căn cứ nhỏ và vừa bị thi triều tập kích, những căn cứ này không đủ lực lượng để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn cứ bị hủy, còn bản thân chỉ có thể chạy nạn đến căn cứ khác.
Lần thi triều ở căn cứ Z này là một trong những lần hiếm hoi nhân loại dành chiến thắng, với thực lực hiện tại của căn cứ K thì sau này khi thi triều tới đây bọn họ chắc chắn có thể phản kháng được.
Vị đội trưởng này đang trong cảm xúc kích động tràn ngập ý chí chiến đầu thì đội kiểm tra xuất nhập căn cứ đã làm kiểm tra xong, một cô gái dáng người cao gầy hai lưng cầm một tờ báo cáo đưa cho gã, nói “Kiểm tra xong rồi, tất cả đều không có vấn đề gì.

Nhưng mà có tám người là người ngoài, cần tiến hành đăng kí dân cư căn cứ.”

Nhận lấy kết quả kiểm tra, đội trưởng đội phòng vệ khẽ gật đầu đáp “Tôi biết rồi.”
Nhìn đến tám cái tên xa lạ tương ứng với bốn người lạ mặt gã chưa từng gặp là Sở Nhiên, Mạc Dịch, Thái Lục và Thái Hồng, Sở Tiêu Tiêu, Hải Lan, Tiểu Linh, Tiểu Tú.
Gã hướng Thẩm Dục nói “Có lẽ phải chậm trễ thời gian trở về của mọi người một chút.

Không biết đội trưởng Thẩm có thể cho biết tám người này là thành viên mới gia nhập của đoàn đội Thiểm Thiên hay là người sống sót trên đường cứu về?”
Thẩm Dục đưa tay đỡ lấy Sở Nhiên hôm nay bị cảm lạnh mà có chút mệt mỏi, y cố làm tròn trách nhiệm mà đáp “Bọn họ đều là đội viên mới.”
Nhìn động tác thân mật của hai người bọn họ khiến đội trưởng đội phòng vệ tò mò quan hệ người này cùng đội trưởng đoàn đội Thiểm Thiên là gì, nhưng nhiệm vụ của gã là đảm bảo an toàn cho căn cứ nên không thể nhiều chuyện.
Gã nói “Theo quy định của căn cứ K thì người đến từ bên ngoài muốn đạt được quyền dân cư vĩnh viễn của căn cứ thì cần có người bảo lãnh, bằng không chỉ có thể nộp phí để có được quyền dân cư tạm thời trong một tháng mà thôi.”
Thẩm Dục gật đầu đáp “Tôi biết.”
Y chắc chắn là người bảo lãnh cho Sở Nhiên, Lý Tinh thì ôm chắc Mạc Dịch, vì hai đứa trẻ Thái gia còn nhỏ nên có thể để một người bảo lãnh, Quan Bân liền là người đứng ra.
Còn bốn người Sở Tiêu Tiêu thì cũng chỉ có thể nhờ Thược Diễn, A Lực, Triệu Thái cùng một đội viên nữa.
Có người bảo lãnh rồi thì vị đội trưởng này dẫn bọn họ đến nơi đăng kí dân cư của căn cứ.
Nơi đăng kí dân cư là một căn nhà nhỏ nằm gần cổng ra vào căn cứ để thuận tiện người tới đăng kí, nhân viên đăng kí gồm hai người, một nam và một nữ, mặc dù cả hai đều mang dáng vẻ thân thiện nhưng Sở Nhiên có thể cảm nhận được đây đều là bị năng giả cấp bốn.
Để hai dị năng giả cấp bốn đến làm nhân viên tiếp tân, Trưởng căn cứ Thẩm cũng thật xa xỉ.
Tám người bọn họ chia làm hai hàng bắt đầu đăng kí, hàng hắn đứng thì Thái Lục cùng Thái Hồng đến trước tiên.
Nam nhân viên làm đăng kí thấy là hai đứa trẻ đáng yêu thì yêu thích mà cười hỏi “Tên của hai đứa là gì?”
Anh em Thái gia ngoan ngoãn đáp “Thái Lục, Thái Hồng ạ.”
Nam nhân viên lại hỏi “Có dị năng không?”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nam nhân viên thấy vậy thì tươi cười càng sáng, hỏi tiếp “Vậy dị năng hệ gì? Cấp mấy?”
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp “Dị năng của bọn em là thuần thú sư cấp năm trung cấp ạ.”
Gương mặt tươi cười của nam nhân viên nhất thời hóa đá, dị năng thuần thú ra sao cậu ta không biết, thế nhưng nhìn mặt Quan Bân thì chắc chắn sẽ không giả.


Lại nói, đây đều là cấp năm trung cấp đó.
Sự phân biệt giai cấp trong hội dị năng rất nghiêm mật, cậu ta chỉ mới cấp bốn, mà hai đứa trẻ này lại là cấp năm.
Cậu ta vội đứng dậy để tỏ chút lòng kính trọng, không biết nãy giờ mình ngồi nói có khiến hai đứa nhóc này khó chịu hay không.
Thế nhưng cậu ta vừa đứng thì Thái Hồng lập tức bực bội “Này anh ơi, anh có thể ngồi xuống hay không? Anh ngồi đủ cao rồi, anh đứng như thế người ta có ngửa cổ ra sau cũng không thể lịch sự nhìn mặt mà nói chuyện đâu.”1
Nam nhân viên lại một lần nữa cứng ngắc ngồi xuống, cậu ta tiếp tục hỏi một số câu như nơi ở trước kia, tên cha mẹ.

Sau một lúc đã đem hai tấm thẻ dân cư màu tím mới tinh đưa cho hai đứa nhỏ.
Tiếp theo là Mạc Dịch, sau khi biến thành tang thi thì ngoài cái tên của bản thân còn miễn cưỡng nhớ được thì những cái khác đều trống rỗng, vậy nên thông tin gia đình liên quan chỉ có thể bỏ trống.
Còn dị năng? Không gian hệ cấp sáu.
A ha ha, thật xin lỗi.
Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này cậu ta nói năng càng thêm cẩn thận.

Nói đùa sao, bên cạnh là Thẩm Dục, đội trưởng đoàn đội Thiểm Thiên đó, không cẩn thận sao cho được.
“Không biết dị năng của Sở thiếu là gì, cấp bậc bao nhiêu?” nam nhân viên cẩn thận nhìn hắn hỏi.
Người này lớn lên dễ nhìn, nhưng khí sắc quá tệ, cơ thể cũng không khỏe mạnh, cậu ta sợ chẳng may người này là dị năng giả cấp bậc cao, tính tình lại không tốt thì mạng nhỏ của mình liền toi.

Sở Nhiên chỉ nhất thời không vui tại sao đối phương lại ngồi mà mình lại đứng, vậy nhưng hắn cũng không có vô cớ gây sự, xong sớm nghỉ sớm, khỏe.
“Không gian hệ cấp bảy.” hắn hờ hững nói.
Người biết rồi thì không sao, người mới lần đầu biết trực tiếp ngây ngốc nhìn cấp bảy đầu tiên của nhân loại, cũng là cấp tám đầu tuên của tang thi.
Đăng kí xong rồi Thẩm Dục định đưa Sở Nhiên về chỗ ở của mình để nghỉ ngơi rồi mới dẫn hắn về đại trạch Thẩm gia tìm bà nội, ai mà ngờ được người ta đã dẫn cả nhà tới đón luôn.
Bà nội Thẩm mắt sáng quắc soi đi soi lại trên người Sở Nhiên cùng cháu trai mình, ai nha, lớn lên thật đẹp đôi nha.
Bà đi đến nắm tay hai đứa nhỏ mà cười hiền từ nói “Hai đứa an toàn về được là tốt qua rồi.

Chúng ta nhanh về nhà thôi, bà nội nấu rất món bồi bổ đó.”1
Thẩm Cảnh ở bên cạnh oan ức nhìn hai người bọn họ mà rầu rĩ nói “Bà nội nấu rất nhiều món đợi hai người, em muốn ăn còn chưa được ăn đâu.”
Người lớn đã nhiệt tình mời như thế, Sở Nhiên dù có mệt cũng chỉ có thể lết thân đi theo thôi.
Lại nói cậu em chồng này nhìn thế nào cũng giống như bị mình ức hiếp là sao a..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.