Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 59
Thẩm Dục bị vướng phải một đám người chưa thể về ngay được, Sở Nhiên thay ra bộ đồ rườm rà vướng víu kia rồi đến phòng đếp xem có đồ ăn gì hay không.
Ban nãy hắn vốn có thể ăn một ít bánh ngọt, thế nhưng tên Hách Giang kia lại tới quấy rối, hắn mới chỉ ăn vài cái macaron, bánh phô mai hắn còn chưa có nếm thử qua đâu.
Đã vậy còn uống vào một ngụm rượu, không có tinh thần lực dùng năng lượng phá giải cồn làm dạ dày hắn hiện tại có chút không thoải mái.
Có lẽ Thẩm Dục sợ hắn ở buổi tiệc không ăn được gì nên có chuẩn bị một phần súp kem rau củ, hắn cũng không có đem súp hâm nóng mà bưng ra phòng khách ngồi ăn luôn, trong thời gian ngắn hẳn là Thẩm Dục chưa thể thoát thân được.
Chẳng biết tại sao, nhưng khi hắn gặp Hách Giang cảm thấy đối phương rất quen thuộc, một cảm giác căm phẫn như muốn phanh thây đối phương ra vậy.
Rõ ràng từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp người này, tại sao lại có cảm giác như vậy?
Từ sâu trong nội tâm hắn nói với hắn rằng phải khiến đối phương đau khổ, đối phương là kẻ phản bội, phải khiến kẻ phản bội kiêu ngạo không thể ngóc đầu dậy.
Trong lúc đầu óc hắn trở nên mông lung thì một sợi tinh thần lực mỏng manh thoát ly cơ thể chủ nhân, nó đi tìm một trong những kẻ đáng ghê tởm kia rồi xâm nhập vào não tủy nơi có hạch năng lượng khiến một dị năng giả có dị năng.
Đạp vỡ kiêu ngạo của một dị năng giả là biến gã thành người thường vô dụng gã luôn coi khinh.
Lúc Thẩm Dục trở về thì thấy Sở Nhiên sắc mặt có chút khác lạ đang ngồi ngây ngốc trên ghế sofa, trước mặt hắn là chén súp đã ăn một nửa.
Y đi đến sờ thử cái chén thì thấy nó nguội lạnh, thở dài bấy đắc dĩ nói “Em thật là…!Lần sau nhớ hâm nóng rồi ăn, ăn đồ nguội lạnh không tốt đâu.”
Thế nhưng Sở Nhiên không hề phản ứng lại y, hắn ngây ngốc nghiêng đầu nhìn y chằm chằm, bàn tay hơi lạnh sờ vào gương mặt gần sát của đối phương.
Trên mặt hắn đều là sự nghi hoặc “Dục, không phải anh là tang thi sao? Tại sao lại ấm nha?”
Nghe lời hắn nói, trong mắt y không giấu được kinh ngạc, hắn vẫn luôn là nhân loại mà.
Hắn vươn đôi tay ôm lấy cổ đối phương mà thân mật dụi mặt vào hõm cổ ấm áp cùng mạch đập rõ ràng, lẩm bẩm “Em còn tưởng sẽ phải tìm anh rất lâu, không ngờ nhanh như vậy liền tìm thấy rồi.”
Thẩm Dục cảm thấy Sở Nhiên lúc này có chút không đúng, nhưng y muốn biết rõ những gì hắn đang nói, tại sao trong mắt hắn lúc này y lại là tang thi.
Nhấc cơ thể nhẹ như một chiếc gối ôm của đối phương lên ôm vào lòng, y nhẹ nhàng vỗ về mà dụ dỗ “A Nhiên, tại sao em lại tìm anh?”
Ánh mắt Sở Nhiên phủ một tầng hơi nước khiến tầm nhìn hắn có chút mờ ảo không rõ, hắn vươn đầu lưỡi phấn nộn khẽ liếm đôi môi hơi khô, nói “Vì anh là một tang thi nghe lời.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Dục trở nên ám trầm, y lại hỏi “Anh nghe lời như thế nào?”
Đột nhiên hắn hôn lên hai má y, cười vui vẻ nói “Dục ăn em vào bụng, không để bọn họ tạo ra một Sở Nhiên khác nha.
Vậy nên anh thật nghe lời, thật ngoan.”
Khóe miệng Thẩm Dục không duy trì được độ cong, giọng nói cũng trở nên âm lãnh hơn “Anh như vậy là đối với em rất tốt sao?”
Sở Nhiên gật mạnh đầu, hắn nói “Đúng vậy.
Rất tốt.”
Đột nhiên hắn chồm người dậy hôn lên đôi môi y, âm thanh khẽ như lông tơ vuốt qua đâu tim y “Em thích nhất là Dục.
Vậy nên, anh sẽ không phản bội em giống như bọn chúng chứ?”
Vuốt nhẹ hai má hơi ửng hồng của Sở Nhiên, y nói “Nói cho anh, bọn chúng là ai?”
Sở Nhiên xòe ngón tay ra bắt đầu đếm “Quách Tông, Hách Giang, Thường Du,…!ah, Thường Du bị tình nhân ăn mất rồi.
Nhưng vẫn còn thật nhiều người nha.”
Vẻ mặt Sở Nhiên đột nhiên vừa sợ hãi vừa phẫn hận, hắn vùi mặt vào cổ y nghiến răng nói “Gã tiến sĩ, em phải khiến gã sống không bằng chết…!em phải mổ đầu lấy hạch năng lượng của gã, phá hủy tinh thần lực khiến gã ngày ngày đau đớn, khiến gã không thể nói, có đau cũng không thể nói…”
Thẩm Dục đột nhiên ép hắn ngửng mặt, y dùng tất cả sự dịu dàng nhìn vào mắt hắn rồi nói “Không sao, anh giúp em làm.”
Ở trên môi hắn ấn xuống một nụ hôn thật sâu, đến khi người trong lòng mềm nhũn đến không thở được y mới rời đi, ở bên tai hắn thầm thì “A Nhiên, đó vẫn luôn là anh sao?”
Đầu óc Sở Nhiên lúc này đều đã là một mảnh hỗn loạn, hắn mềm nhũn tựa vào lòng y mềm giọng nói “Là anh mà.”
Ánh mắt Thẩm Dục nhìn hắn đầy dịu dàng, thì ra là y mà không phải ai khác, nhưng mà thật lòng y vẫn ghen, vì tang thi Thẩm Dục gặp gỡ A Nhiên trước nhân loại Thẩm Dục.1
Đôi mắt ngập nước của hắn nhìn chằm chằm y, thân thể mềm nhũn ở trên người y cọ tới cọ lui, giọng mang chút làm nũng nói “Dục, khó chịu.”
Đôi bàn tay y vuốt ve sống lưng hắn khiến cơ thể hắn run lên từng trận, y ngậm ý cười thì thầm bên tai hắn “Anh giúp A Nhiên thoải mái.”
Sở Nhiên ngây ngốc mặc cho Thẩm Dục ở trên người chỗ này cọ một cái, chỗ kia hôn một cái, qua một lúc quần áo trên người đều mất sạch, mà người thì vẫn chưa thanh tỉnh, vẫn thật ngoan ngoãn thuận theo.
Đến khi nơi tư mật bị dị vật chen vào thì hắn mới giật mình, khe bật thốt “Ah…!Dục, có thứ gì đó…”.
ngôn tình tổng tài
Hôn lên hai má đỏ bừng của người trong lòng, Thẩm Dục đẩy ngón tay của mình vào sâu hơn, y nghe những âm đơn thốt ra từ cái miệng đáng yêu kia thì nổi lòng trêu đùa ở trên vách huyệt ấn lên, tiếng rên rỉ trở nên liền mạch.
“Dục…!hm ah…!chỗ đó…!đừng nghịch ưm…” Sở Nhiên tựa đầu trên vai y khe khẽ kêu.
Ngón tay của Thẩm Dục tăng nhanh tốc độ chuyển động ra vào, ở nơi đó thỉnh hoảng sẽ đỉnh lên khiến hắn không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
Ngậm lấy vành tai mỏng manh của hắn, y cười khẽ nói “Âm thanh của A Nhiên thật đáng yêu.”
Sở Nhiên đưa tay muốn đẩy tay y ra, nhưng lại bị y túm lại, hắn hơi chu môi nói “Em không cần…”
Hôn hôn lên môi hắn như trấn an, y nói “Em cần, nếu không làm vậy em sẽ bị thương.”
Chẳng cho hắn kháng nghị thêm y đã ấn cổ hắn xuống hôn thật sâu, ngón tay ở dưới lại tăng thêm một ngón mà ra vào cọ sát, đợi khi hậu huyệt trơn mềm y mới đỡ lấy vật đã căng cứng của mình từ từ tiến vào.
Tiến được một nửa thì Sở Nhiên liền bật thốt “Ah…!Dục, Dục…!không thể tiến vào nữa ah…”
Từng giọt mồ hôi chảy xuống lồng ngực trắng nõn phủ đầy dấu hôn, Thẩm Dục cảm thấy nơi đó bị siết đến phát đau, thế nhưng y không có ý định dừng lại mà xoa nhẹ eo nhỏ cùng cái bụng mềm của hắn, nói “Thả lỏng, để anh tiến vào.”
Theo từng cái vuốt ve Sở Nhiên phát ra những âm thanh ái muội, đến khi y hoàn toàn tiến vào hắn nghẹn ngào nói “Dục không nghe lời.”
Hôn lên cần cổ thon dài cửa đối phương, Thẩm Dục nâng chân hắn lên bắt đầu chuyển động khiến người trong lòng đầu óc trở nên mông muội, y thở dốc mà khàn khàn nói “Chuyện gì anh cũng đều nghe em, nhưng chuyện này thì không thể được.”1.